Chú Già Em Yêu

Chương 71




Tiếp)

- Đúng là có chút bận rộn, nhưng sức hút của công việc làm gì có cửa so với sức hút của vợ tôi?

Nghe hắn nói mà Nhạc Phong xùy một tiếng gõ dài. Tên bạn này của anh ta nghiện vợ còn hơn nghiện m..a t..úy. Đúng là không có tiền đồ.

- À, theo tôi điều tra rồi biết được Cố Tâm được Cố Thành sai bảo đang cố xâm nhập vào Lục thị sao chuyến thất bạo ở M&G của nhà tôi thì phải.

Nghe đến đây, Nhạc Phong nhoài người dậy, nghiêm túc thảo luận vấn đề.

- Sao cậu biết?

- Lục thị vừa mới mất vài tập dữ liệu quan trọng. Địa điểm mất là ở văn phòng của Lục Hải.

Hoắc Thành vừa rót ly rượu cho mình rồi hỏi lại.

- Xem ra đứa em đó của cậu cũng chưa phải là phế vật. Ít ra còn cứu được.

Nụ cười nhàn nhạt trên môi Lục Thế Minh dần xuất hiện, hắn nhấp ngụm rượu vào môi rồi nuốt trôi xuống họng. Vị rượu cay nhè nhẹ nhưng lại dễ chịu vô cùng.

- Biết chọn cách kinh doanh, sau này sẽ vươn lên không ít.

Hoắc Thành nghe vậy thì gật gù đã hiểu. Nhưng anh ta vẫn hỏi.

- Cậu định để vụ này chìm vậy à? Chúng ta không đụng đến họ chưa chắc gì họ đã để yên cho chung ta. Lão già Cố Thành gian xảo như cáo vậy, lần này ông ta ra tay tôi không nghĩ chỉ đơn giản vậy thôi đâu.

- Đúng đó Lục Thế Minh, cậu mau chuẩn bị trước thì hơn. Lão già đó ỷ mình lớn tuổi nên chẳng xem đám hậu bối chúng ta ra gì. Ông ta dạo này cũng rãnh lắm, rất hay cho người đi kiếm chuyện với người bên tôi. Đã vậy tòa soạn cũng bị ông ta cạnh tranh....

Nhìn ra vẻ nghiêm túc sao lời nói của hai người, hắn tựa người ra sau nhắm mắt suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên nói.

- Ông ta chưa lộ sơ hở tôi chẳng thể làm gì được. Cái tôi cần không phải thời gian mà lạ sự manh động của ông ta. Chúng ta cần giăng bẫy sẳn, tôi không tin lưới đã giăng, hố đã đào mà ông ta chẳng dính.

Cả Hoắc Thành và Nhạc Phong đồng loạt gật đầu. Thương trường đúng là chiến trường, cúng mai họ đều là người ngoài nghành không dính dáng.

- Này, sao vụ này thì cưới lẹ đi. Cậu định làm ba rồi mới định kết hôn hay sao

......••~

Vấn đề của Hoắc Thành nhắc đến khiến hắn phải suy nghĩ cả đêm. Hắn không muốn cưới? Đùa nhau sao, hắn cầu còn không kịp nữa là. Chỉ là khi hắn dèm dèm ý với cô thì cô lại lảng sang chuyện khác trực tiếp ngó lơ hắn. Nghĩ tới đó hắn không khỏi sầm mặt.

Cô không phải là định ch.ơi hắn qua đường đó chứ.?

Ảo não, sầu muộn làm thành khúc mắc trong lòng tự an ủi mình là cô còn nhỏ, còn ham chơi. Nghĩ vậy thôi chứ quả thật bây giờ hiện tại cả hai đều có công việc riêng. Hắn thì mãi chạy đua với mấy dự án mới, đặc biệc là khu đất mới đấu thầu xong nên rất bận. Công ty lại còn vài dự án lớn cần được hắn duyệt và thông qua. Cô thì sau khóa học lại bận thu xếp toàn bộ luận án đem về nước, chạy đi chạy lại giữa hai nhà rồi tìm công ty thực tập.

Khoannnn... tìm công ty thực tập?

Nụ cười trên môi ai đó khẽ nhếch, ừm... hắn có lí do chính đáng để gần cô rồi nhưng trước hết phải tìm cách dụ cô mèo nhỏ nhà hắn mới được. Nhìn lại đống giấy tờ văn kiện trước mặt hắn lật nhanh từng cái để xem, tốc độ làm việc khi nghĩ đến vợ quả là không đùa được.

Văn phòng chủ tịch Cố thị...

- Ba, con.....

- Đã bảo là cố nếu lấy Lục Thế Minh cho chắt vào. Bằng không thì sang Lục thị tiếp cận Lục Hải, nói tóm lại nên làm thân với người nhà họ Lục nhiều một chút. " Con gái " à, con rãnh lắm sao mà cứ chạy tới đây?

Nghe ông ta nói mà môi Cố Tâm mím chặt, bàn tay đã sớm cuộn lại thành nắm đấm để mặc móng tay dài bấu vào da thịt đau rát.

Ông ta rõ là không để ý đến cảm nhận của cô. Lúc nào cũng chỉ có lợi ít. Cô đã 24 tuổi rồi, ở cái tuổi đáng lẽ ra nên được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc bên bạn trai hoặc chồng. Vậy mà cô vẫn trôi nổi, cam chịu làm t.ình nhân cho ba nuôi. Vậy mà ông ta chẳng xem cô ra gì cả, nhẫn tâm bảo cô lên giường cùng kẻ khác. Ông ta xem cô có khác gì gái bán hoa?

Cô cũng là con người, cũng có trái tim. Cô cũng biết tổn thương chứ. Vì cớ gì số cô lại lận đận như thế còn Cố Như Ý lại sa đọa ăn chơi mặc kệ sự đời? Là sự phân biệc giữa con nuôi, tình nhân và con ruột sao?

- Vâng, con biết rồi.

Để lại câu trả lời cô quay gót. Lần này,.. chỉ lần này nữa thôi xem như công ơn dưỡng dục hai mươi năm qua cô đã trả.

Từ đây về sau... ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nhìn theo bóng lưng Cố Tâm vừa đi khuất. Cố Thành buông tờ báo trên tay xuống gõ gõ nhịp trên mặt bàn, gương mặt gian xảo ánh lên vẻ toan tính.

Xem ra con tốt mà ông ta nuôi bấy lâu nay biết chống trả rồi cơ đấy. Theo tình hình này ông ta sẽ mất cả trì lẫn chày nên trước khi điều đó xảy ra, ông ta nên làm gì đó.

Nghĩ nghĩ một chút, đôi mắt cáo lóe lên tia nham hiểm. Dù gì cũng là món đồ ch.ơi, ai ch.ơi chẳng được. Bao năm qua, ông ta ch.ơi chán rồi. Cũng nên đến lúc vì đại cuộc làm trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.