Chủ Công Gặp Nạn

Chương 1: Tu dưỡng của sử quan




Chương mở đầu

Nghe nói, trước khi Thục vương băng hà, suy xét phải trái, cuối cùng chỉ gặp một mình thừa tướng Văn Nhân Phi.

Khi đó, Thục vương tuổi cũng chưa ngoài bốn mươi, nhưng làm một vị hoàng đế gương mẫu, nhìn hắn như đã mấp mé tuổi già.

“Văn Nhân à, quả nhân rất lo lắng.” Thục vương đôi mắt ngấn lệ, đau khổ nhìn thừa tướng Văn Nhân Phi của hắn. “Quả nhân lo lắng, ngươi còn trẻ, sau khi quả nhân đi rồi, đám đại thần trong triều sẽ không chịu theo ngươi.”

Vị thừa tướng trẻ mỉm cười không chút áp lực,vỗ vỗ tay Thục vương: “Hoàng thượng cứ yên tâm, bọn họ không theo ta, ta sẽ để bọn họ đi theo ngài.”

Thục vương nghẹn họng, cứ như vậy mà đi luôn, phó thác lại đứa con trai Lưu A Đấu mới mấy tuổi đầu lại cho vị thừa tướng mới hai mấy xuân xanh Văn Nhân Phi.

Năm đó, Lưu A Đấu đăng cơ. Theo di chỉ của tiên hoàng, tôn thừa tướng Văn Nhân Phi làm thúc phụ nhiếp chính vương, toàn quyền xử lý chuyện triều chính.

Thái hậu cũng cân nhắc trái phải, đầm đìa nước mắt kéo tay áo nhiếp chính vương: “Thúc thúc, sau này cô nhi quả phụ chúng ta đều phải dựa vào ngươi rồi”.

Nhiếp chính vương bảo đảm với thái hậu, tuyệt đối sẽ không phụ sự phó thác của tiên hoàng.

Cái tên Thục vương Lưu Bội đã khái quát một cách ngắn gọn xúc tích nhất một đời của hắn. Lúc còn trẻ đã từng bán giày cỏ. Làm nhỏ lẻ nên không nuôi nổi bản thân, bèn lật gia phả dòng tộc, cuối cùng tìm ra được một người, nghe nói là tổ tông nhà hắn trong mấy nghìn liệt tổ liệt tông Trần quốc. Thế là lắc mình một cái lại trở thành Lưu Hoàng thúc, lôi bè kéo phái khởi nghĩa. Sau khi có được sự trợ giúp mạnh mẽ của Văn Nhân Phi, thiên hạ phân chia thành ba. Hắn một lòng vùi đầu vào triều chính, tuy những chuyện đã làm không ít, nhưng thành tích lại chẳng được bao nhiêu. Trong vẫn cứ rối,ngoài vẫn cứ loạn. Thiên tai khắp đại giang nam bắc, loạn thần tặc tử chen chúc trong ngoài, nam bắc phiến quân như hổ rình mồi, văn võ bá quan trong triều lòng người hoảng loạn, cô nhi quả mẫu chẳng thể dựa vào. Ngai vàng còn ngồi chưa nóng mông, bờ cõi vẫn còn chưa thu dọn đã hai chân theo hai người anh em kết bái của hắn đi mất. Vợ dại con thơ giao phó lại cho Văn Nhân Phi.

Đến nay thiên hạ chia ba, Ích Châu kiệt quệ,Đông Nam họ Tôn cát cứ, Bắc Tào Tư Mã lên thay. Thế nhân đều nói, Văn Nhân sớm muộn gì cũng phế bỏ Thục đế.

Tối hôm đó, gia đinh phủ Văn Nhân mời ta qua đó một chuyến. Ánh trăng rất đẹp, Văn Nhân Phi mở tiệc rượu ở trung đình,cùng ta uống rượu chuyện trò vui vẻ.

“Văn chương của ngươi cũng không tệ”, hắn khen trước một câu, rồi lại tiếp lời, “Thế nhân đều nói, Văn Nhân sớm muộn cũng phế bỏ Thục đế. Ngươi cũng nghĩ vậy sao?”

Ta nấc cục một cái, nói: “Hạ quan không nghĩ như vậy.”

Văn Nhân Phi cười đến tuấn mĩ, nghiêng đầu hứng thú đánh giá ta: “Viết như vậy, ngươi không sợ dẫm lên vết xe đổ của tổ tiên ngươi, Tư Mã Thiên sao?

Ta cười nhẹ đáp lại:“Không để cho ngài hoạn được, thật là thất lễ rồi…

*************************************

Ta cảm thấy loại chuyện này quả thực không phải để cho người làm.

Người khác làm ra mấy chuyện không có tính người, ta chỉ có thể ghi chép lại cũng thôi, coi như không nói. Người khác yêu đương sục sôi ngất trời, ta không những ở bên nghe, mà còn bỉ ổi ghi lại.

“Cánh tay chàng trai thon dài mạnh mẽ, nhẹ nhàng vuốt ve nơi mẫn cảm trên người cô gái. Cô gái kêu lên nũng nịu, vô lực ngã vào lòng hắn, cánh môi đỏ mọng khẽ mở, yêu kiều gọi tên hắn: “ Phi, Phi…ôm thiếp….”. Chàng trai cười tà mị, gỡ bỏ tơ vàng quanh ngực cô gái, bàn tay to lớn đặt trên bầu ngực tròn trịa căng đầy, ra sức nhào nặn. Một cảm giác vừa nhoi nhói vừa tê dại khiến cơ thể cô gái không tự chủ được mà phối hợp với động tác của anh ta. Vòng tay đặt lên vai chàng trai thu chặt lại, ngước mặt lên, phảng phất như cầu xin lòng thương và nụ hôn cho nàng. Thân dưới của cô gái đã ướt đẫm một mảng, thân thể yêu kiều khó chịu vặn vẹo, nhẹ dán vào cơ thể tráng kiện của chàng trai, miệng vô ý thì thầm “Thiếp muốn, thiếp muốn”. Chàng trai đột nhiên nổi hứng trêu đùa, dừng lại động tác, nói: “Nếu muốn thì tự làm đi…”

Quyển sổ trong tay đột nhiên bị một bàn tay giật đi mất, đầu bút vạch một đường dài trên trang giấy. Nhân vật nam chính trong câu chuyện ngay lúc này đây đang nhìn phần ghi chép sự việc vô cùng tỉ mỉ và trung thực của ta, gương mặt anh tuấn tối sầm lại.

Văn Nhân Phi đột nhiên xé tan công sức ta viết suốt cả một buổi chiều, nheo mày kiếm, nghi hoặc nhìn ta: “Ngươi thực sự là hậu nhân của Tư Mã Thiên?”

Tư Mã Thiên, tổ tông mười tám đời của ta, vì dám nói thật nên đã bị hoàng đế đương thời hoạn, đã viết nên một cuốn “sử ký”, được người đời sau của đời sau xưng tụng “sử gia chi tuyệt xướng, vô vận chi Li tao”, từ đó lưu danh thiên cổ.

Ta cảm thấy câu này của Văn Nhân Phi làm ta tổn thương sâu sắc. Dù sao thì những gì ta viết cũng không kém sự thật là bao. Lấy tư Mã thiên làm gương, ta nhất đinh phải viết một bộ “vô vận chi phong tao”.

“Thừa tướng đại nhân, tiên hoàng các triều đã có lệnh, bút của sử quan, thiên tử còn không thể thao túng, huống hồ là thừa tướng ngài?”. Ta nhìn đống giấy vụn đầy đất, lòng rất đau, “Ngài hủy đi tâm huyết của hạ quan như vậy, hạ quan cảm thấy rất tổn thương, chuyện này nhất định phải ghi chép lại một cách đầy đủ trên sử sách.”

Vấn Nhân Phi liếc ta một cái, nghênh ngang bỏ đi, chỉ ném lại một câu: “Tùy ngươi”.

Ta cho rằng hắn nói như vậy là để mặc cho ta viết, nào biết vừa mới ngồi xuống chuẩn bị thu dọn mớ giấy vụn thì có hai tên chân chó của Văn Nhân Phi đến, cướp giấy tờ trên tay ta.

Kim Kiếm ca ca hết cách nói, “Tư Mã Tiếu, lần sau muội muốn viết thì trốn vào đâu đó mà ngồi viết, đừng để đại nhân phát hiện chẳng phải là xong rồi sao?”

Ta nghiêm túc đáp lại, “Chuyện này muội không hiểu, phải ở hiện trường, vừa nghe vừa viết mới có cảm giác, mới chân thực. Huynh biết đấy, sử quan bọn muội kị nhất là suy đoán chủ quan”.

Khóe miệng Kim Kiếm ca ca co rút vài lần “Lẽ nào những thứ muội viết này còn chưa đủ chủ quan sao? Cửa đều đóng hết mà muội còn biết tay ai thế nào thế nào, y phục của ai ra sao ra sao?”

Ta lắc đầu nói: “Đàn ông phụ nữ chẳng phải chỉ có một chuyện thôi sao…”

Ngân Kiếm đệ đệ nói: “Tư Mã Tiếu, lần sau tỷ lén lút viết thôi, đưa đệ xem là được rồi, đừng để người khác phát hiện…”

Kim Kiếm ca ca cốc đầu nó một cái, cau mày nói “Thật là cái thứ hủ bại đến mức này, sao đệ có thể xem trộm một mình được hả?” Kim Kiếm ca ca thở dài một cái, “cũng phải biết hiếu kính với ca ca chứ.”

Ngân Kiếm đệ đệ biết sai liền sửa, lập tức đổi lại: “Mời ca ca xem trước:”

Ta mếu máo: “Viết lần nào là xé lần ấy, các ngươi muốn xem, vậy lần sau chỉ có thể đổi nhân vật thôi.”

Mấy chuyện không thể không nói giữa thái hậu và Văn Nhân Phi, ta vẫn luôn viết, thế nhưng trước nay chưa bao giờ được lưu lại. Cũng giống như đám sử quan bọn ta, viết cả cuộc đời nhưng đều là chuyện của thiên hạ, chuyện bản thân lại chưa từng lưu lại chút gì.

Ta ngẩng đầu nhìn đàn chim nhạn xếp hàng bay về Phương bắc, hướng đó chắc là hướng bắc nhỉ, đột nhiên thở dài một tiếng: “Đến nhạn bay qua còn để lại tiếng, người đi qua, ít nhất cũng phải đánh cái rắm chứ.”

Ta vô cùng buồn bã đi tìm tiểu hoàng đế ghi chép, tiểu hoàng đế A Đấu đang chơi chọi dế, thấy ta đến, vui vẻ ngồi bật dậy gọi to: “Tiếu Tiếu, quả nhân hôm nay tìm được một con dế vua!”

Ta chống nạnh “oa ha ha ha” cười lớn, nói với hắn “Vi thần hôm nay tìm được một con gà chọi, bệ hạ có muốn lấy dế đấu với gà của thần không?”

Tiểu hoàng đế thực ra cũng không còn nhỏ nữa, những kẻ khác đều nói hắn ngốc. Là do lúc nhỏ bị phụ hoàng hắn làm bị ngã cho hỏng đầu, nhưng ta lại cảm thấy thực ra hắn là đại trí giả ngu. Hắn nói “Được, nhưng mà ai thua thì xem như kẻ đó thắng”

Ta lại thêm một câu “người thắng phải tặng cho kẻ thua một thứ như cũ.”

Hắn cau mày, nghĩ một lúc rồi nói, “Không được, ta nghĩ không ra nữa rồi.”

Ta cảm thấy hắn xem như cũng không tệ rồi, luận về bản lĩnh lung lạc kẻ khác, phóng mắt khắp kinh đô Thục quốc, chẳng có mấy người có thể so bì với Tư Mã Tiếu ta. Kẻ khác chỉ lung lạc nhất thời, thân là một sử quan, ta muốn lung lạc kẻ khác đến thiên thu vạn đại.

Nhưng dù sao thì hắn vẫn là một tên ngốc nhỉ, rõ ràng biết nhất định sẽ thắng mà còn đấu với ta. Sau đó lại không hề tiếc nuối tặng cho ta một bộ trang sức kim ngọc mãn đường. Tuy rằng ra vào trong cung vẫn luôn mặc quan phục nam trang, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này lại khiến ta càng yêu thích quần áo trang sức của phụ nữ. Nhất là vàng, phỉ thúy và ngọc, càng quý giá càng tốt. Tiểu hòang đế đăng cơ mấy năm nay, số vàng ngọc ta lừa được từ chỗ hắn cũng không ít.

Tiểu hoàng đế hỏi ta “Tư Mã Tiếu, hôm nay nhiếp chính vương với mẫu hậu có nói gì không?”

Ta nói “Tiếng gió to quá, không nghe rõ”.

Được thôi, đặc biệt là mấy tiếng “ưm ưm a a” kia đều là do ta nhàm chán không có gì làm tự tưởng tượng ra thôi. Thái hậu mười lăm tuổi sinh tiểu hoàng đế, đến năm nay đã tròn hai mươi tám, thâm cung tịch mịch, như hổ như sói mà….thừa tướng đại nhân kiêm thúc phụ nhiếp chính vương Văn Nhân Phi với danh Ngọa Long vang khắp thiên hạ, xuất đạo năm mười tám, đến nay cũng là hai mươi tám, tuổi trẻ khỏe mạnh mà…hai người tuổi tác tương xứng, củi khô lửa mạnh, đóng cửa lại mà không cho cung vi bí sử thêm thắt chút thì quả thực là lãng phí tài văn chương tuyệt diệu “nhất bỉ đào hoa xuất tường lai” của Tư Mã Tiếu ta.

“Không nói gì đến chuyện quả nhân muốn đi săn ở núi Thu Nguyên sao?”, tiểu hoàng đế đáng thương nhìn ta.

Ta xoa xoa đầu hắn, an ủi: “Bệ hạ, sao ngài không tự mình nói với thái hậu?”

“Mẫu hậu chỉ nghe lời nhiếp chính vương thôi”, tiểu hoàng đế lại thở dài một hơi.

“Vậy nhiếp chính vương có đồng ý cho ngài đi không?”

Hắn lắc đầu.

Ta cảm thấy tên Lưu A Đấu này quả thực có chút ngốc. Văn Nhân Phi đã không đồng ý lại còn nói với thái hậu. Muốn thái hậu đồng ý, trừ khi là Văn Nhân Phi nói. Văn Nhân Phi không nói, thái hậu làm sao đồng ý được? Đùn qua đẩy lại, chuyện đi săn của tiểu hoàng đế khỏi bàn.

“Bệ hạ, người không thể cứ nghĩ đến đánh đánh giết giết được.” ta cảm thấy tuy rằng mình chẳng phải thái phó, nhưng cũng cần phải giáo dục tiểu hoàng đế làm một quân chủ anh minh, “Thỉnh thoảng cũng phải nghĩ đến ăn uống chứ?”

“Người không thấy quả nhân quá mập rồi sao?” hắn sờ sờ cái bụng to tròn như quả dưa của mình, ngẩng đầu hỏi ta.

Ta run rẩy một trận, “Hình như là có chút mập.”

Chúng ta làm sử quan, bình thường không thể nói dối.

“Cho nên quả nhân muốn học võ để cường kiện thân thể.” Tiếu hoàng đế nói, “Tư Mã Tiếu, ngươi thấy thế nào?”

“Rất tốt, bệ hạ anh minh!” Ta chậm chạp quỳ xuống sụp lạy, thỉnh thoảng cũng phải trái với lương tâm nói vài câu giả dối, “Bệ hạ, không bằng bắt đầu từ ngày mai chạy vòng quanh hoàng thành được không? Từ cửa đông chạy qua cửa tây.”

Vị tiểu hoàng đế vốn không quen dùng đầu óc suy nghĩ vui vẻ vung tay cười nói: “Tốt!”

Ta cũng tâm tình mãn nguyện ôm kim ngọc mãn đường trở về nhà.

Ta vừa về tới, mẫu thân đang dệt vải. Thấy ta tiến vào đến cửa, chớp chớp mí mắt “Đi thắp hương cho phụ thân con.”

Ta bỏ kim ngọc mãn đường xuống, chạy đến trước linh vị của phụ thân, thắp một nén nhang cho người trước, sau đó lại thắp một nén cho liệt tổ liệt tông. “Cha, Tiếu Tiếu hôm nay lại nói thật. Cảm giác được nói thật rất tốt.” Hai tay ta chắp trước ngực, vui vẻ cười nhẹ, “Tiếu Tiếu cũng phải học tập phụ thân, chết cũng phải nói thật.”

Ta vái ba vái, lại nói tiếp “Cha yên tâm đi, Tiếu Tiếu sẽ chăm sóc cho mẫu thân và Phượng Phượng cẩn thận. Chỉ cần con lừa cái tên tiểu hoàng đế kia ba bộ kim ngọc mãn đường nữa là có thể đủ tiền làm đồ cưới rồi. Chờ con đủ tiền làm đồ cưới là mẫu thân có thể làm mai rồi. Chờ mẫu thân làm mai rồi, là con có thể gả đi rồi. Chờ con gả cho người ta rồi, là mẫu thân không cần gánh vác nữa rồi, có thể nhắm mắt rồi.”

Một cái gáo nước chuẩn xác nện vào sau gáy ta, mẫu thân tức giận gào thét: “Nha đầu chết tiệt, con nói bậy cái gì thế hả?”

Ta xoa xoa gáy, đau đến mức chảy cả nước mắt. “Cha, tuy rằng mẫu thân đánh con như vậy, nhưng con vẫn sẽ kiên định không đổi mà nói thật.”

Ta buồn bực chạy ra sau hậu viện tìm Phượng Phượng.

“Phượng Phượng, Phượng Phượng, mày chạy đi đâu rồi…” Ta mò mẫm lên nóc phòng, không nhìn thấy. Bò dưới gầm giường, cũng không nhìn thấy. Ta hoang mang sợ hãi chạy ra hỏi “Mẫu thân, Phượng Phượng đâu?”

Mẫu thân nói: “Chắc là chạy qua nhà bên cạnh rồi.”

Trong lòng ta đột nhiên lộp bộp một tiếng, cảm thấy chuyện này không đáng đùa chút nào, vội vàng nhảy cẫng lên “Mẫu thân, người trông Phượng Phượng thế nào vậy, có phải người không biết bên cạnh là nơi nào đâu, Phượng Phượng bị giết mất thì làm thế nào?”

Mẫu thân cũng chẳng thèm nhếch mí mắt lên, vô cùng lạnh lùng “Giết thì giết chứ sao.”

Ta bi phẫn xông ra cửa, chạy đến cửa nhà cách vách, miệng hét : “Trả Phượng Phượng nhà chúng ta lại cho ta.”

Quản gia đại thúc không còn cách nào phải mở cửa, nói với ta: “Tiếu Tiếu, Phượng Phượng nhà ngươi cũng lớn rồi, cũng nên quản đi thôi.”

Lúc quản gia đại thúc dẫn ta vào vườn, Phượng Phượng đang nằm bò trên đùi của người nào đó, uể oải lờ đờ nuốt thức ăn, rất hài lòng hưởng thụ vuốt ve của người kia.

Ta chạy lên trước, muốn ôm nó lên, lại bị nó tránh né, còn cúi đầu mổ vào tay ta một cái.

“Phượng Phượng…” Ta nước mắt rơi lã chã, có loại cảm giác như mình bị bỏ rơi.

Phượng Phượng là một con gà núi, nếu như nói nó có gì đặc biệt, thì chính là nó vô cùng béo mập. Lần đó ta đi săn cùng cùng với Lưu A Đấu trên núi Thu Nguyên, nó từ trên trời rơi trúng ngay vào lòng ta. Ta vừa thấy nó liền yêu ngay từ cái nhìn nhìn đầu tiên. Trước nay vẫn luôn một mực tin rằng nó là một con phượng hoàng giáng thế, chỉ vì đầu thai quá mập nên mới không thể bay về trời. Nếu không thì làm sao giải thích được tại sao nó lại rơi từ trên trời rớt xuống?

Lưu A Đấu đại phát từ bi thưởng con gà đó cho ta, còn nói đây là thứ không đáng giá nhất trong số những thứ mà hắn đã từng ban thưởng cho ta. Ta cảm thấy hắn làm vậy là hạ nhục Phượng Phượng, cũng là đang hạ nhục ta. Bởi vì trật tự địa vị trong nhà ta, là mẫu thân, Phượng Phượng rồi mới đến ta. Mấy năm trước, sau khi cha qua đời, nhà chỉ còn lại ta và mẫu thân sống nương tựa vào nhau, sau này lại có thêm Phượng Phượng.

Cho nên bây giờ khi nhìn thấy Phượng Phượng đang rúc đầu vào ngực Văn Nhân Phi, tâm trạng của ta vô cùng phức tạp, vô cùng đau xót.

“Văn Nhân Phi” ta nghiêm túc nhìn hắn “Trả Phượng Phượng lại cho ta.”

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, thong thả nói “Muốn thì tự đến lấy”

Ta cảm thấy máu đều đã dồn hết lên mặt.

Thật khiến người khác sôi máu, tuyệt đối làm người ta tức sôi máu.

Đương sự dường như vẫn không hề nhận thức được mình đã nói gì quá ám muội, mặt mày như gió thoảng mây bay sóng to gió lớn không màng. Năm ngón tay thon dài chống lên cằm, nhàn nhã ngắm nhìn ta.

Ta không thèm để ý đến lời của hắn, nhìn trái nhìn phải kiếm cành cây hay thứ gì đó, cuối cùng cũng tìm được một cành, đáng tiếc lại ở trên cây. Ta nhảy nhót cả nửa ngày cũng không với tới. Kim Kiếm ca ca nhìn không nổi nữa, giúp ta bẻ nó xuống. Ta cầm lấy cành cây nói “Cảm ơn huynh”. Sau đó rất hiểu lòng người mà giúp huynh ấy nói luôn “Không cần khách khí”.

Trước khóe mắt co giật của huynh ấy, ta kiên quyết lấy tư thái bi tráng đi về phía Phượng Phượng. Nó dường như cảm nhận được sát khí, ngừng động tác nuốt thức ăn, ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng của nó nhìn ta chằm chằm. Theo như lão thú y trong thành nói, trong đồng loại của nó, tuổi của Phượng Phương cũng không kém mẫu thân là bao, đang trong độ tuổi hung hãn nhất. Từ khi theo ta, cân nặng của nó tụt dốc không phanh. Cuối cùng cũng có một ngày, nó có thể bay qua tường rồi. Ta tin không bao lâu nữa là nó có thể bay về trời.

Có điều trước khi nó về trời, ta vẫn không thể nào chấp nhận nổi sự phản bội của nó.

Ta lấy cành cây chọc nó một lúc, nó không hề động đậy, ngây ngốc nhìn ta. Có một loại sát khí gọi là trơ ra như phỗng.

Ta tay trái cầm cành cây, khi có khi không chọt cho nó vài cái, miệng không ngừng phát ra tiếng xuỵt xuỵt, cuối cùng, nó rời khỏi đầu gối của văn Nhân Phi, rít lên một tiếng lao đến chỗ ta. Ta vội vàng vứt cành cây, co cẳng chạy một mạch.

“Kim Kiếm ca ca, cứu mạng!”

Kim Kiếm ca ca lại thở dài một hơi, ra tay trong phút chốc đã tóm được Phượng Phượng đang bay lơ lửng trên không.

Ta đau lòng nhìn nó bị rụng mất một cọng lông, quyết định đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Văn Nhân Phi.

“Thừa tướng đại nhân, mong ngài lần sau đừng có dùng đồ ăn ngon dụ dỗ Phượng Phượng nhà ta nữa.”

Văn Nhân Phi lấy tay phủi đầu gối hai cái, vắt chéo chân, tay phải chống lên má, nâng mắt nhìn ta “Tư Mã Tiếu, ngươi xứng đáng với cha ngươi sao?”

Ta bị câu nói này của hắn làm cho nghẹn họng một lúc mới trừng mắt nhìn hắn nói: “Rất xứng đáng, không thẹn với lòng”.

“Ngươi cam tâm làm một sử quan nho nhỏ cả đời sao?”

Văn Nhân Phi đột nhiên nghiêm túc cùng ta nói chuyện chính sự, ta rất là kinh ngạc. Từ từ gom lại chút tinh thần, ta nghiêm nghị nói: “Chức sử quan tuy nhỏ, nhưng chữ được lưu truyền thiên cổ, công lao ngàn năm, không có chúng ta không được. Họ Tư Mã ta mỗi đời đều làm sử quan, ta cũng không ngoại lệ!”

“Triều đại nhà Trần, mười vị Thái sử lệnh thì có đến chín vị mang họ Tư Mã, ngươi muốn làm người ngoại lệ duy nhất kia sao?”

Câu này của hắn cũng xem như đã động đến nỗi đau của ta. Bởi vì cha ta mất sớm, tuổi ta vẫn còn nhỏ, vì thế mà cái chức Thái sử lệnh của Tây Thục đại khái vẫn đang vì ta mà bỏ trống. Nhưng theo tình hình của ta trước mắt, muốn lên chức Thái sử lệnh, dường như có chút khó khăn.

Văn Nhân Phi nói: “Ngươi không hợp làm sử quan, không bằng chọn con đường nào khác đi.”

Ta biết vẽ đông cung, biết viết **, ở phố phường thường lấy bút danh là Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh. Có truyện, có cả tranh minh họa. Trong giới ** của Thục quốc, người tài không thiếu, thế những nghe nói sách của ta ở đô thành Lạc Dương Bắc Tào lại càng ngàn vàng khó mua. Nếu như không làm Thái sử lệnh, ta cũng có thể viết sách kiếm sống. Chỉ là mẫu thân ta sẽ đập đầu chết trước linh vị của phụ thân, ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Tư Mã gia. Sau này, lúc hậu nhân họ Tư Mã dâng hương cho Tư Mã Thiên, cũng sẽ thuận tiện nhổ cho ta một bãi nước bọt.

Cảnh này không chỉ xuất hiện một lần trong giấc mơ của ta, ôi, đau đớn xuyên tim…

Ta thở dài một hơi đáp: “Thôi bỏ đi, làm một sử quan nho nhỏ cũng đủ rồi. Chờ ta kiếm đủ tiền cưới, đến lúc đó sẽ không viết cung vi bí sử của ngươi nữa. ngươi cũng đừng nghĩ muốn đuổi tận giết tuyệt ta”, ta vẫy vẫy tay nói, “Phượng Phượng lại đây.”

Bị Kim Kiếm ca ca bắt được trong đau đớn, Phượng Phượng cuối cùng cũng hiểu được sự ấm áp trong vòng ôm của ta, gian nan lao bổ qua, an vị trong lòng ta, lại mổ tay ta một nhát.

Văn Nhân Phi nói: “Ngươi tự biết chừng mực là được rồi. Phụ thân ngươi trước lúc lâm chung đã giao phó ngươi cho ta. Nếu như ngươi sống nhàm chán quá, ta cũng không biết ăn nói thế nào với cha ngươi.”

Ta cảm thấy văn Nhân Phi quả thực là một người vô cũng bận rộn. Tiên hoàng giao phó Lưu A Đấu lại cho hắn, cha ta cũng giao phó ta lại cho hắn, lẽ nào nhìn hắn giống cha đỡ đầu lắm sao? Hắn quả thực nên mở một cái nhà từ thiện mới phải.

Thực lòng ta thấy cha ta và hắn cũng không có giao tình gì đăc biệt. Ít nhất cha ta lúc còn sống chưa từng nhắc đến hắn. Hắn cũng chưa từng qua nhà ta lần nào. Một người là Thái sử lệnh, có to hơn nữa thì vẫn cứ là một kẻ miệng suốt ngày hô “vi thần có tội, hạ quan đáng chết”. Hoàng đế muốn hoạn thì hoạn. Hắn đường đường là một thúc phụ nhiếp chính vương, sao có thể vừa mắt một kẻ vi thần hạ quan như cha ta đây?

Ta cũng từng học tập tiên hoàng, âm mưu tìm kiếm trong gia phả nhà ta và nhà Văn Nhân Phi xem có chút liên quan hay liên hệ nào không, kết quả, sự tương đồng duy nhất chính là: hai chúng ta đều là họ kép.

Không hơn không kém.

Thực là khiến người ta thương tâm mà.

Hắn đảm nhận phó thác của tiên đế là vì cảm tạ ân tri ngộ của tiên đế. Cha ta không cho hắn ân huệ gì, hắn cũng chẳng nợ nhà ta cái gì. Chuyện phó thác này đại khái chắc cũng chỉ là một câu: cha ta “tự mình đa tình” mà thôi. Mấy năm này cũng không thấy hắn giúp đỡ nhà chúng ta được cái gì, còn xé tan không ít linh cảm của ta nữa. Nếu ta thực sự nghĩ hắn là một người có lương tâm, luôn vì ta mà suy nghĩ, vậy thì đã ta quá ngu ngốc quá ngây thơ rồi.

Cho nên, ta cười híp mắt nói: “Tạm biệt đại nhân, đại nhân không cần tiễn.”

Sau đó ôm Phượng Phượng mau chóng chạy khỏi chốn đầm rồng hang hổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.