Tôi khóc nhiều mà chú tuyệt nhiên không đối hoài đến, ánh mắt lẫn đôi tay chỉ dồn vào di ảnh kia.
Tôi không cam tâm mà hỏi:
- - tại sao chú không nhắm vào tài sản mà phải là tôi, tôi thì có lỗi gì với chú?
- - vì em chính là tài sản lớn nhất của ông ấy.
Tôi bật cười:
- - thì ra chú đã toan tính tất cả, chú để con tim tôi thổn thức rồi phũ phàng hất đổ mọi yêu thương, tôi ghét chú, tôi hận chú, chú là cái đồ độc ác.
Lời cuối tôi hét lên trong nước mắt, sau đó ngồi thụp xuống nhà ôm mặt khóc tu tu.
Thời gian lúc này như ngừng lại, tim tôi như bóp nghẹt, tôi nhận ra mình yêu chú mất rồi.
Rất rất lâu, khi tôi chẳng còn nước mắt để khóc, ngồi đờ đẫn như một con dở thì chú mới cất giọng trầm mặc:
- - giờ tôi đưa em lại thành phố, và nếu em muốn tôi sẽ đưa em về nhà của mình, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, kết thúc mấy tháng vợ chồng.
Tôi chua chát nhìn vào di ảnh đó, cô ấy ra đi đem theo cả trái tim của chú xuống tận vĩnh hằng, để người ở lại chỉ là một thân xác kèm thù hận, có điên không khi tôi chợt ganh tị với cô ấy, đến chết vẫn giữ được trái tim của một người tận mười mấy năm mà không mai một.
Tôi gồng mình lên cố ép bản thân mạnh mẽ, cười nhạt:
- - Không sớm nói, không muộn nói, sao chú chọn nói ngay lúc này? Chú nghĩ mấy tháng bên nhau đủ làm tôi đau khổ rồi sao, chú lại ảo tưởng về bản thân mình nữa rồi đó, tôi không yêu chú nhiều như chú nghĩ đâu.
- - nhưng tôi yêu em!...( tôi lại từ bất ngờ này sang bất ngờ khác).. Phải, tôi đã từng nghĩ mình sẽ làm em yêu tôi rồi làm em trở nên đau khổ mà vẫn không rời xa tôi được, tôi muốn ba em thấy em sống không bằng chết khi ở cạnh tôi, nhưng tôi lại không làm chủ được cảm xúc của bản thân mình hai ngày qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi đã bị cô nhóc 17 tuổi làm rung động, nhưng em có chấp nhận tôi, chấp nhận một người từng yêu cô ruột mình hay không?
Tôi tròn xoe đôi mắt nhìn chú, miệng đông cứng không phát ra được 1 từ, dòng lệ vẫn đang chảy xuống má, tim vẫn rỉ rả đau thương nhưng chỉ một lời đó của chú tôi đã vứt bỏ bao nhiêu cao ngạo, bao nhiêu tự trọng mà chạy đến ôm chằm lấy chú.
- - Tôi chấp nhận, tôi chấp nhận…
Chú vuốt nhẹ mái tóc của tôi, giọng nói nhẹ xuống một nhịp:
- - Được rồi, đừng khóc, tôi thương, tôi thương. Ngoan nào.
Chú càng âu yếm tôi càng khóc tợn, khóc nhưng lòng lại ấm lên như vớ được một ngọn lửa giữa trời đông.
Sau đấy tôi muốn đốt cho cô An Hạ một nén nhang, tôi nói trước di ảnh của cô rằng:
- - Cô, cháu là Thanh Tuyền, cháu không biết ba cháu đã làm gì để cô phải tự tử nhưng hôm nay, cháu thay mặt ba cháu xin lỗi cô, mong cô tha lỗi cho ông ấy.
Tôi cắm nhang, nhìn kỹ tôi với cô có đôi mắt to tròn giống nhau thật.
Chú dẫn tôi đi vòng quanh nhà, chú bảo căn nhà này là ước nguyện của cô An Hạ, cô ước có một căn nhà nhỏ, xung quanh có nhiều tre trúc và một vườn hoa nhỏ, cô còn thích nuôi cá trồng rau nhưng chú bận quá, công việc lấy hết thời gian nên chú không thể chăm sóc cá tốt nên còn thiếu sót điều ấy nữa là hoàn thành nguyện ước của cô, tôi thấy chú đối với người đã khuất như vậy đã trọn tình trọn nghĩa, giữa dòng đời xô bồ này, có mấy ai được như chú.
- - Tôi sẽ yêu chú luôn phần của cô An Hạ, vì vậy chú phải đặc biệt tốt với tôi gấp bội đấy nhé, không được mắng, không được đánh tôi nữa, nếu không tôi sẽ mách cô.
Chú cười:
- - ngoan có thưởng, hư thì phải bị phạt cho nhớ, ai bảo em ngang với tôi làm gì.
- - nhưng chú đánh tôi là không đúng, chú đang bạo hành trẻ em đó,tôi còn chưa 18 cơ mà.
Chú hôn nhẹ lên trán tôi:
- - Em biết không, lúc nhìn thấy em mặt mày trầy trụa, tôi đã đau lòng đến thế nào không, nhưng tôi giận lại em không bảo vệ bản thân mình, lại còn không cho tôi can dự vào em nữa nên tôi mới nóng giận, đánh em tôi đau hơn cả em nữa, em đau 1 tôi đau đến 10..
Tôi nép mặt vào ngực chú, hít hà mùi hương thơm nồng.
- - Tôi nhớ chú lắm, tôi hứa sẽ ngoan,có chuyện gì chú cũng đừng bỏ đi như thế có được không, tôi sợ.
- - sợ gì, em mà cũng biết sợ cơ à, đánh đau thế còn vênh mặt thách thức thì sợ chi?
- - Ai nói tới k biết sợ, tôi sợ chú đến chỗ chị Thuý.
- - Em không tin tôi à?
- - Anh hùng làm sao qua ải mỹ nhân, biết đâu mụ ấy bày trái cây trước mắt, chú không kiềm lòng ăn tạm thì sao?
Chú bật cười:
- - haha.. Ở nhà có một vườn trái cây tươi tốt thế này tôi đâu dại mà ăn nơi khác, hay là..
Tầm nhìn chú đang ở bầu ngực của tôi, ánh mắt đó mấy phần ham muốn.
- - này này, chú định làm gì đây?
- -Em nghĩ xem.
Tôi mặt mày đỏ ửng:
- - Tôi không biết..
Chú từ từ nâng cằm tôi lên, rồi cúi đầu xuống hôn lên bờ môi của tôi, giữa quang cảnh thơ mộng, chim hót ríu rít giữa trời chiều, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán lá, tôi và chú trao nhau nụ hôn say đắm nhất.
Bất ngờ điện thoại tôi reo lên, chết tiệt thật, ai gọi ngay lúc đang tình tứ thế này, là số của Thanh Hà
tôi bắt máy:
- - tớ đây.
Bên kia điện thoại là tiếng nấc nghẹn của Thanh Hà vang lên từng đợt, tôi hỏi:
- - Thanh Hà có chuyện gì thế, sao cậu lại khóc?
- - Cậu đang ở đâu, có chuyện gì thì nói với tớ đi, đừng khóc nữa.
Phải tầm 2 phút sau Thanh Hà mới nghẹn ngào nói được mấy chứ:
- - bà tớ.. Bà tớ mất rồi huhu…
- - mất, sao lại mất, giờ cậu đang ở đâu?
- - tớ đang ở bệnh viện, cậu đến với tớ đi huhu..
- - Được rồi, được rồi tớ đến ngay.
Tôi nói sơ qua với chú rồi lập tức quay lại thành phố, trên xe tôi không ngừng gọi động viên Thanh Hà, cậu ấy ngoài khóc thì hầu như không nói được gì cả, với vận tốc nhanh nhất có thể chẳng mấy chốc tôi với chú đã có mặt ở bệnh viện, thấy tôi đến Thanh Hà càng khóc dữ dội, tôi phải ôm và dỗ dành mãi cậu ấy mới kể là bà cậu ấy tự đi bộ đến bệnh viện, lúc qua đường không may bị người ta tông, tử vong trên đường đi đến bệnh viện.
- - Được rồi, cậu cứ khóc đi, khóc đi.
Tội nghiệp Thanh Hà, ông thì đang điều trị, bà lại qua đời, cú sốc này Thanh Hà khó lòng vượt qua nổi. Cũng may trong lúc cậu ấy suy sụp tôi đã nhờ chú sắp xếp mọi thứ, từ xe cộ đưa bà cậu ấy về nhà đến tang lễ, tất cả đều do chú đứng ra làm hết. Nhưng dường như ông trời quá bất công với cậu ấy, bà vừa nằm xuống, ông lại bị sốc đến cấp cứu, tôi đã khuyên cậu ấy nên giấu ông nhưng cậu ấy muốn để ông được nhìn bà lần cuối, ai ngờ vừa hay tin ông cũng sốc đến nổi không thở được, ông một mực muốn đưa bà về đất mẹ, hết cách, mọi người đành phải chìu lòng ông, những ngày đó tôi túc trực bên cậu ấy, đến ngày thứ ba cũng là ngày hỏa táng, ông Thanh Hà bảo mệt, không đi, như vậy cũng tốt, nhìn người chung chăn gối mất đi ông sẽ thêm đau lòng, xong xuôi ở khu hỏa táng, tôi cùng Thanh Hà về nhà, cậu ấy vào buồng để xem ông thì tôi nghe tiếng cậu ấy kêu lên thất thanh, tôi liền chạy vào, cảnh tượng trước mắt khiến tôi bàng hoàng đến ôm miệng, ông Thanh Hà đã chết, ông tự tử, trên tay còn cầm bức ảnh duy nhất của ông bà, Thanh Hà ngất xỉu, 17 tuổi, cậu ấy làm sao chịu đựng được cái mất mát này đây.
Lần này Thanh Hà đã cạn nước mắt để khóc, cậu ấy cứ như một cái xác, ngồi bên thi thể của ông rồi lẩm bẩm cả đêm, ngày đưa ông đi cậu ấy chỉ nói đúng một câu:
- - Ông bà ra đi thanh thản, nhất định cháu sẽ sống thật tốt.
Tôi chỉ biết vỗ vai an ủi, mất mát này thực sự khủng khiếp.
Sau khi cô với các bạn ra về, tôi vẫn ở lại với Thanh Hà hết đêm đó, hôm sau tôi mua chút cháo nhưng cậu ấy tuyệt nhiên không đụng một muỗng.
- - Cậu ăn một ít đi, cậu không thể như vậy mãi được đâu Thanh Hà!
- - Cậu cứ mặc tớ, tớ cũng không muốn sống nữa, họ bỏ tớ rồi.
- - Cậu nói gì vậy, chẳng phải cậu đã hứa với ông bà sẽ sống thật tốt sao? Cậu phải mạnh mẽ lên, còn có tớ, có cô và các bạn luôn bên cạnh cậu.
- - tớ mệt mỏi quá Thanh Tuyền.
Cậu ấy gục đầu lên vai tôi và khóc.
- - Cậu cứ khóc đi, kìm nén làm gì, khóc cho đã rồi cùng tớ đi học lại nhé.
Một hồi sau chú Toàn gọi, tôi nghe máy:
- - Tôi đây!
- - Em về chưa tôi đến đón.
- - đêm nay tôi ở lại với Thanh Hà, cậu ấy giờ không ổn định.
- -hazz.. Về đi, nhớ quá.
- - mai tôi về..
- - về tý đi.. Em cũng không thể ở bên cạnh cô ta mãi. Về đi.. Về tôi có bất ngờ dành cho em.
Chú nài nỉ mãi tôi lại thấy xiêu lòng, muốn về nhưng lại không nỡ để Thanh Hà ở một mình.
- - Cậu về đi tớ ổn mà.
- -Được không đó.
- - Được mà, cậu về đi.
- - Ừm, có gì phải gọi cho tớ ngay nhé.
- - tớ biết rồi, cậu gọi chú đến đón đi. Sẵn tiện tớ muốn cảm ơn chú luôn.
Tôi gọi, chưa được năm phút chú nhàn nhã đi vào, tôi há hốc:
- -Chú bay hay sao mà nhanh vậy?
Chú ghé tai nói nhỏ:
- - Tôi ở sẵn ngoài ngõ, kiểu gì hôm nay cũng phải bắt em về làm thịt.
Tôi đỏ cả mặt, đấm vào ngực chú:
- - cái chú này.
Cơ mà trong lòng tôi thích bỏ mẹ ra hihi, cái tội mê trai, mà chỉ mê một mình chú thôi nhé, ông chú khoai to của lòng tôi.
Chợt nhớ Thanh Hà đang ở đây tôi liền nghiêm chỉnh:
- - thôi tớ về trước nhé, chiều mai tớ sang với cậu.
- - Không cần đâu, cậu còn có gia đình, đừng bận tâm đến tớ quá.. (nói với chú Toàn) chú, tôi cảm ơn chú, nhờ có chú sắp xếp mọi thứ nếu không tôi không biết làm sao nữa, tiền thuê xe và các chi tiêu chú kê ra giúp, tôi sẽ trả chú từ từ, thật ngại quá.
Chú đáp:
- - Có gì đâu, coi như đó là tiền tôi phúng điếu.
- - như vậy sao được, tôi biết số tiền đó không hề nhỏ, tôi không dám nhận đâu, với lại, tôi vẫn còn nợ Thanh Tuyền một khoản lớn, tôi nhất định sẽ trả lại cho chú đủ.
Tôi chen vào:
- - Chú đã nói vậy thì cậu cứ nhận đi, cậu xem bây giờ việc cần nhất là cậu phải đi học lại, việc tiền nong bỏ một bên đi, chú ấy nhiều tiền lắm, lo gì,..cậu nghỉ ngơi đi, tớ về trước.
- - Chào cậu, Chào chú. Cảm ơn hai người.
Về nhà, chú bế thóc tôi lên, tôi giãy nảy:
- - Chú làm gì vậy, bỏ tôi xuống, bà với vú cười chết.
- - vú về quê, bà đi chơi chưa về, nên hôm nay em cứ thoải mái.
Em cười, siết chặt cổ chú.
Chú đặt tôi lên giường, hôn hít khắp nơi, tôi đẩy nhẹ chú ra:
- - để tôi đi tắm cái đã.
- - Tôi tắm cho em.
Chú bế tôi vào nhà tắm, mở vòi nước, cả hai đứng làn nước mát rượi, chú đứng sau lưng, mát xa toàn thân thể tôi, bọt xà phòng trơn láng đẩy đưa bàn tay chú đến mọi ngốc ngách, tôi lim dim trong mê hoặc, trong hương tình chú đem đến, chú đặt tay tôi chống vào tường, chú từ sau xâm nhập vào, tay vẫn giữ eo tôi mà tấn công quyết liệt, chốc chốc chú cúi xuống quét nhẹ tấm lưng trần của tôi, khi lại day day trái tai làm tôi run lẩy bẩy vì sung sướng, tôi và chú triền miên không dứt những nhịp ái ân, chú bảo chú mê tôi, tôi khẽ đáp lại:
- - Tôi cũng mê chú!