Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia

Chương 23




Đám cháy ở con ngõ Lộc Vĩ đã ảnh hưởng rất nhiều đến Minh Yểu, nhưng khi được Nguyên Dã dẫn đi ăn uống và mua sắm thì tâm trạng của cô đã dịu lại không ít. 

Dù sao thì không có gì khiến cô đau lòng hơn cái chết của Minh Nguyệt, ít nhất bây giờ cô cũng không còn cảm thấy cô đơn…

“Chị.” Lục Tinh Nguyên ngồi ở ghế sau xe, lặng lẽ tiến lại gần Minh Yểu ở bên cạnh, nói, “Chị đừng lo, anh Lộ Túy rất dễ nói chuyện. Chúng ta chỉ vào ngồi một lát rồi đi.”

Cố Mân Hựu đã chạy đi dỗ bạn gái nhỏ của anh ta từ sớm. Lúc này trên xe chỉ có Minh Yểu, Lục Tinh Nguyên và Nguyên Dã, như một “gia đình”.

Nguyên Dã, người ngồi ghế lái, đang liếc nhìn Minh Yểu qua gương chiếu hậu. Mặc dù đã báo trước với Lộ Túy, nhưng với tính cách của anh ta…

“Ừ.” Minh Yểu không để ý đến ánh mắt của Nguyên Dã, gật đầu rồi mỉm cười với Lục Tinh Nguyên, “Chị không lo lắng đâu.”

Cô biết họ đều lo lắng cho cô, trên đường đi cô đã nghe Lục Tinh Nguyên nhắc đến Lộ Túy không ít lần.

Ngày mai là sinh nhật lần thứ 24 của Lộ Túy.

Anh ta luôn thích sự náo nhiệt, lần này còn mời hơn nửa vòng bạn bè đến để chờ đón sinh nhật cùng anh ta. Lộ Túy tổ chức sự kiện lần này ở Lan Quán, vừa sang trọng, lại tận dụng được lợi thế của Nguyên Dã.

Lan Quán là câu lạc bộ tư nhân lớn nhất Hải Thành.

Điều kiện xét duyệt thành viên vô cùng nghiêm ngặt, phí thành viên hàng năm đối với người bình thường là một khoản tiền không nhỏ. Nhưng vì đó là dấu hiệu của việc gia nhập tầng lớp thượng lưu, có không ít người tìm mọi cách để trở thành thành viên.

Khi Nguyên Dã sáng lập Lan Quán chỉ để tự mình vui chơi, nhưng sau đó việc này đột nhiên thu hút chú ý của chú út của Cố Mân Hựu, Cố Nham. 

Nơi đó càng ngày càng phát triển, chỉ riêng phí trang trí đã tiêu tốn gần một tỷ rồi. Lan Quán nằm ở số 1 đường Nam Dương, xung quanh là những tòa nhà kiến trúc kiểu Âu từ thế kỷ trước, cũng là một điểm tham quan nổi tiếng của Hải Thành. Chỉ cần nhìn vào địa chỉ cũng biết đây không phải là nơi bình thường.

Xe không thể vào bên trong Lan Quán. Lối vào là một cánh cửa gỗ cổ điển được che phủ bởi cây thường xuân dày đặc, người bình thường khó có thể nhận ra sự tinh tế bên trong.

Đây là lần đầu tiên trong đời Minh Yểu bước vào một nơi cao cấp như vậy.

Cô được Lục Tinh Nguyên kéo tay đi vào, khi đi qua phòng bên cạnh, nghe thấy quản lý ở sảnh kính cẩn chào Nguyên Dã, “Chào cậu chủ.”

Lan Quán có 2.5 người chủ.

Một là Cố Nham, một là Nguyên Dã. Còn lại 0.5 người kia, là cậu chủ không học hành gì – Cố Mân Hựu.

“Nhớ mặt đi.” Nguyên Dã dừng bước, chỉ vào Minh Yểu phía sau rồi nói.

Ra vào Lan Quán cần phải xác minh danh tính, thành viên thẻ bạc và thẻ trắng chỉ cần xác minh bằng máy quét vân tay.

Chỉ có thành viên thẻ đen cao cấp nhất mới cần tất cả nhân viên của Lan Quán nhận mặt.

Nhưng từ khi Lan Quán được thành lập đến nay, thành viên thẻ đen không vượt quá ba mươi người, ngay cả Lục Tinh Nguyên cũng bị Nguyên Dã ngăn cản vì quá nhỏ.

Vì vậy, ba từ đơn giản của Nguyên Dã chứa đựng một lượng thông tin khổng lồ.

Sau khi ba người họ rời đi, những người trong phòng vừa nghe được không khỏi hít một hơi sâu.

“Người vừa rồi là ai? Dù gì tôi cũng làm việc ở đây hai ba năm rồi, chưa từng thấy cậu chủ đặc biệt dặn dò cô gái nào.”

“Có phải là vì thiếu gia Lục không? Tôi thấy họ rất thân thiết. Hơn nữa nhìn kỹ thì hai người họ còn có chút giống nhau?”

“Cô gái đó đẹp hơn, như búp bê sứ, khí chất cũng rất tuyệt.”

“Mấy người dám bàn về cậu chủ sao! Đại tiểu thư Văn đợt trước cũng không xấu mà, cuối cùng cũng không phải…”

Nơi nào có người, nơi đó có chuyện phiếm, huống chi đối tượng bàn chuyện còn là Nguyên Dã. Người của Lan Quán tò mò về anh còn hơn nhiều so với Cố Nham đã kết hôn từ sớm.

Nói thật, ngoại hình và xuất thân của Nguyên Dã đều là hàng đầu, nhưng anh hoàn toàn không có hứng thú với tình yêu. Những năm qua, họ chưa từng thấy anh giao lưu nhiều với người khác giới nào.

Nhưng hôm nay với sự xuất hiện của Minh Yểu dường như là một bước ngoặt lớn đối với mọi người.

Chẳng lẽ, cậu chủ đã mở lòng rồi?

Chỉ là ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, lập tức bị phủ nhận.

Nguyên Dã không biết gì về những suy đoán của đám người kia. mĐể tránh gây áp lực cho Minh Yểu, anh cố ý đi chậm một bước, theo sau cô, không ngờ sự hiện diện của anh vẫn khiến người khác không thể bỏ qua.

Diện tích bên trong của Lan Quán lên đến năm nghìn mét vuông, các khu vực được phân định chức năng rõ ràng, cây xanh bao quanh.

Minh Yểu đi trên hành lang cổ kính, có thể nhìn thấy lờ mờ các tòa nhà tinh xảo ở đằng xa.

Có lúc cô cảm thấy mình như Alice lạc vào xứ sở thần tiên. Còn Lục Tinh Nguyên bên cạnh cô thực sự chẳng khác gì thỏ trắng… Nói nơi đây là xứ sở thần tiên cũng không quá, gu của chủ nhân rất cao cấp, chi tiết cũng thể hiện sự tao nhã và quý phái.

Minh Yểu càng nhìn càng thích.

Mọi thứ ở đây đều rất phù hợp làm tư liệu cho truyện tranh của cô.

“Tôi… có thể chụp ảnh không?” Minh Yểu chuyển đôi mắt linh động của mình, do dự cả ngày trời, cuối cùng không thể nhịn được mà lên tiếng hỏi.

“Chụp đi.” Lục Tinh Nguyên không cần suy nghĩ mà trả lời ngay, “Em giúp chị.”

“Chị muốn chụp làm tư liệu.” Minh Yểu bổ sung.

Cô nhìn Lục Tinh Nguyên đang lấy điện thoại ra chụp cho mình mà không nói gì, khóe mắt lại lén lút quan sát Nguyên Dã.

Nguyên Dã như đã hiểu rõ ánh mắt nhỏ bé của cô, sớm đã đợi cô hỏi rồi. Anh mỉm cười, đôi mắt đen sáng ngời như ẩn giấu những ngôi sao trong đêm.

Minh Yểu bị bắt gặp, lập tức ngượng ngùng quay đi.

“Tôi có bản vẽ thiết kế.” Nguyên Dã nói với tâm trạng khá tốt.

Ý anh là sẽ gửi cho cô sao?

Minh Yểu hơi sững sờ, nhưng lại nghe Lục Tinh Nguyên nói: “Chị phải cẩn thận đó, thường thì khi cậu út dùng giọng điệu này nói chuyện, nghĩa là cậu ấy đang muốn bẫy người khác.”

Lục Tinh Nguyên, vốn là người bị bẫy nhiều năm chợt tỉnh ngộ: “Nếu chị muốn chụp ảnh thì để em chụp giúp chị là được.”

“…” Nguyên Dã bị Lục Tinh Nguyên nói đến mức không còn lời nào, giơ tay muốn đẩy đầu cậu ấy ra.

Lục Tinh Nguyên cầm điện thoại, nhanh nhẹn tránh ra, “Cậu út đừng thẹn quá hoá giận.”

“Đừng nghe nó nói.” Nguyên Dã cũng không bận tâm, quay đầu lại nói với Minh Yểu, “Khi về tôi sẽ gửi cho em.”

“Cảm ơn.” Minh Yểu mỉm cười gật đầu.

Đôi tai hơi đỏ của cô thật đáng yêu. Nếu không sợ bị coi là biến thái, Nguyên Dã rất muốn nhéo một cái.

“Anh Dã!” Tiếng gọi bất ngờ phá vỡ sự hòa hợp này.

Nguyên Dã hơi cau mày, nhìn thấy Lộ Túy bước nhanh về phía anh. Bộ vest hai hàng khuy xanh cobalt kết hợp với giày Monk, thân hình cao gầy chẳng khác gì người mẫu.

Để phù hợp với trang phục, anh ta còn chải tóc kiểu cổ điển, rất hợp với anh ta. Là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật, hôm nay Lộ Túy ăn mặc thực sự nổi bật.

Minh Yểu bị cái ghim kim cương trên cà vạt của anh ta làm lóa mắt.

Chỉ trong chớp mắt, ánh đèn hành lang đã đưa Lộ Túy đến trước mặt họ. Đôi mắt mí lót, sống mũi cao, đôi môi mỏng, mặc dù không tinh tế bằng Nguyên Dã nhưng các đường nét trên khuôn mặt Lộ Túy rất dễ nhận diện.

“Chào em Yểu.” Minh Yểu chưa kịp định thần, đã thấy Lộ Túy mỉm cười giơ tay ra, “Em cứ gọi anh là anh Lộ Túy như Tiểu Nguyên là được.”

“…” Cô có thể im lặng không…

Minh Yểu không ngờ anh ta còn thân thiện hơn cả Cố Mân Hựu.

“Còn cần mặt mũi không?” Nguyên Dã bực bội gạt tay Lộ Túy ra.

Lộ Túy ngượng ngùng rút tay lại, nhưng vẫn kiên trì đi bên cạnh Minh Yểu, “Em Yểu có uống được rượu không?”

“Một chút xíu.”

“Không được.”

Hai giọng nói khác nhau đồng thời vang lên.

Giọng đầu tiên là của Minh Yểu, giọng sau là của Nguyên Dã.

“Anh Dã làm sao biết em Yểu không uống được rượu thế?” Lộ Túy cảm thấy mình phát hiện ra một bí mật lớn.

Nguyên Dã nhìn Lộ Túy với vẻ “cậu là đồ ngốc à”, “Cô ấy chưa đủ tuổi.”

Lộ Túy bị chặn họng không nói được gì.

Ngược lại, Lục Tinh Nguyên ở bên cạnh không nhịn được cười, “Nhà bọn em là những người được di truyền tửu lượng kém.”

Ông cụ Lục vì tửu lượng kém mà bị ba vợ chê bai không ít lần. Đến đời Lục Diễn Chi, ông ấy trực tiếp bị dị ứng với cồn luôn.

Lục Tinh Nguyên cũng đã thử, nhưng chỉ có thể uống một ly là ngã gục. Cậu ấy không hề biết tối qua Minh Yểu đã uống rượu, chỉ đơn giản là cảm thán một câu.

Nhưng Minh Yểu nghe được thì cứng người lại.

Nhà bọn em…

Những từ này quá xa xỉ đối với cô, nhưng dường như cô thực sự đã có được rồi.

Bữa tiệc sinh nhật của Lộ Túy chính thức bắt đầu vào lúc 10 giờ tối, tại khu giải trí của Lan Quán. Hiện tại chỉ mới hơn 9 giờ rưỡi, chưa có nhiều người đến. 

Toàn bộ tòa nhà rực rỡ ánh đèn, ánh sáng lấp lánh kéo dài đến cả bên ngoài.

“Anh Lộ Túy, em muốn ăn đồ nướng.” Lục Tinh Nguyên nhìn từ xa thấy lò nướng bốc khói đã thèm thuồng từ lâu.

Nguyên Dã không trả lời cậu ấy, quay sang nhìn Minh Yểu, “Em có muốn ăn không?”

Minh Yểu lắc đầu. Nếu nhớ không nhầm, một giờ trước họ vừa ăn xong lẩu và mì lạnh.

“Vậy tự cháu đi lấy đi.” Nguyên Dã nói một cách bình thản.

Lộ Túy đột nhiên hiểu ra thế nào là “có bạn gái quên cháu”, dù chỉ là bạn gái tự nhận. Anh ta nhìn thấy phản ứng của Minh Yểu, thầm tặng một ngọn nến cho Nguyên Dã.

Còn Lục Tinh Nguyên cũng không cảm thấy có gì sai, vui vẻ chạy đi lấy đồ nướng.

“Em Yểu có muốn uống gì không?” Lộ Túy dẫn Minh Yểu vào bên trong, “Có muốn sữa nóng không?”

Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ chiếu xuống, nam nữ ăn mặc lộng lẫy tụ tập cùng nhau.

Những người phục vụ đeo nơ bướm khéo léo di chuyển qua lại, ly rượu chân cao trên khay kim loại phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Ngay khi Nguyên Dã và mọi người xuất hiện, tất cả ánh mắt đều tự nhiên hướng về phía họ.

Ánh mắt giao nhau, chỉ có Nguyên Dã và Minh Yểu ăn mặc đơn giản.

Lộ Túy lại trở thành nhân vật phụ.

“Thảo nào Lộ Túy vừa biến mất đã quay lại, hóa ra là đi đón anh Dã.”

“Ai có thể cho tôi biết cô gái bên cạnh cậu chủ là ai không? Cô ấy trông như tiên nữ, tôi có chút động lòng rồi, phải làm sao đây?”

“Anh động lòng cũng vô dụng, không thấy họ đang mặc đồ đôi sao?”

“Màu giống nhau là đồ đôi à? Tôi cũng mặc váy đen mà sao không ai nói?”

Lộ Túy bị bạn bè kéo đi nhận quà ở không xa nhưng cũng kịp đưa cho cô một ly sữa ấm ở nhiệt độ vừa phải.

Minh Yểu ngồi trên ghế quầy bar, thỉnh thoảng uống một ngụm.

“Ngày mai mấy giờ cần đến trường?” Nguyên Dã đứng bên cạnh cô.

Anh đặt tay lên quầy bar, ngón tay dài gõ nhẹ nhàng lên mặt bàn.

Những sự kiện gần đây xảy ra quá nhiều khiến Minh Yểu không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Dã một lúc sau mới nhớ ra anh đang nói về việc gì.

À phải rồi. Anh còn phải giải thích tin đồn “yêu sớm” cho cô…

Minh Yểu báo thời gian ước chừng. Vừa dứt lời, trên ghế trống bên cạnh cô lập tức có thêm một người.

“Cô chỉ uống cái này thôi sao?” Giọng nữ the thé mang theo vài phần khó chịu.

Người này rõ ràng đã trang điểm kỹ lưỡng.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng ngà, tóc mai bên tai cũng được làm đẹp một cách hoàn hảo.

Minh Yểu nhìn xuống ly sữa trong tay mình.

Cô nghe ra thái độ của vị khách không mời này, mỉm cười đẩy ly sữa qua, “Cô cũng muốn uống à?”

“Cmn Văn Chỉ Yên cũng đến sao?” Có người nào đó ở trong đám đông phía sau lẩm bẩm phàn nàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.