Chotto Matte (Đợi Một Chút) – Tần Gia

Chương 16




Điểm bắt lửa là căn hộ của gia đình trên tầng lầu của tòa nhà Minh Yểu ở. Tòa nhà cũ thiếu sự phân cách chống cháy và các thiết bị an toàn, cơ sở hạ tầng rất không hoàn chỉnh, lửa bùng lên mạnh mẽ và liên tục lan rộng. 

Ánh lửa chiếu sáng màn đêm u tối.

Các lính cứu hỏa tổ chức công việc một cách có trật tự, vừa dập lửa vừa tích cực thực hiện cứu hộ. Những cư dân vừa thoát khỏi đám cháy đều ngồi hoặc đứng, dựa vào người thân, vẫn còn run rẩy trước những gì vừa xảy ra. 

Dưới tầng có nhiều người tụ tập, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng thở dài, rõ ràng là một thảm kịch nhân gian.

“Minh Yểu, Minh Yểu, Minh Yểu.” Tiếng gọi của một thiếu niên vang lên dồn dập.

Diêu Hạo Lạc chạy xuyên qua đám đông, nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Minh Yểu. Cậu ta chạy vội vã, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt tràn đầy lo lắng. 

Sau một vòng tìm kiếm, Diêu Hạo Lạc tìm thấy Minh Yểu ở góc. Cô ngồi sụp xuống đất, gần như đờ đẫn nhìn ngôi nhà đang cháy, đôi mắt đào hoa từng sáng lấp lánh giờ đã mất đi tinh thần. 

Người thanh niên nửa ôm cô cũng rất thu hút. 

Áo sơ mi sọc xanh trắng và quần tây đen ôm sát tôn lên đường nét cơ thể cân đối của anh. Anh rất cao, dù cúi xuống vì ôm Minh Yểu cũng cao hơn Diêu Hạo Lạc một cái đầu. 

Tóc mái rơi xuống theo cử động của anh. 

Đôi mắt phượng dài sâu nằm dưới đôi mày sắc sảo, đồng tử đen tuyền, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt sắc nét không có chút khuyết điểm nào. 

Đây là một người đàn ông có ngoại hình và khí chất đều rất xuất chúng. 

Ít nhất là xuất chúng nhất mà Diêu Hạo Lạc từng gặp trong suốt 18 năm cuộc đời.

Diêu Hạo Lạc không vội vàng phá vỡ khoảnh khắc ấm áp của họ. Cậu ta sững lại, rồi nhìn lại Minh Yểu. 

Nước mắt tích tụ trong đôi mắt Minh Yểu dần dần tràn ra, lấp lánh rồi nhanh chóng tan biến. Cô khóc mà không ra tiếng, chỉ có đôi vai thỉnh thoảng run rẩy và giọt nước mắt dưới mắt.

Bàn tay dài trắng nõn của người đàn ông kia đặt trên đỉnh đầu Minh Yểu, dịu dàng mà không tiếng động. 

Âm thanh ồn ào của mọi người xung quanh và tiếng còi xe cứu thương hòa lẫn vào nhau, cũng không gì nổi bật hơn khoảnh khắc của họ.

Diêu Hạo Lạc lấy lại bình tĩnh, bước đến gần họ. 

“Minh Yểu.” Cậu ta ngồi xổm xuống đối diện Minh Yểu, đôi mắt tràn đầy sự đau lòng không giấu nổi.

Nguyên Dã vừa nhìn thấy Diêu Hạo Lạc thì lập tức cau mày. Nếu không nhớ nhầm, lần đầu tiên anh đưa Minh Yểu về nhà đã gặp cậu ta. 

Cậu học sinh mang tập ghi chép cho cô.

“Cậu đừng khóc…” Diêu Hạo Lạc lục túi nhưng không tìm thấy khăn giấy, chỉ biết nhìn cô mà lo lắng. 

Tối nay cậu ta ra ngoài chơi với bạn, khi về nghe nói ở đây có cháy. Nhưng ngay lúc này nhìn Minh Yểu buồn bã, cậu ta nhận ra mình lại không giúp được gì. 

Không thể khôi phục lại ngôi nhà, cũng không có tư cách ôm cô an ủi…

“Chờ tớ một chút.” Diêu Hạo Lạc nói rồi chạy ra khỏi vòng vây. 

Nguyên Dã liếc nhìn bóng lưng cậu ta, đưa tay lau đi giọt nước mắt dưới mắt Minh Yểu. Cô đột nhiên cứng người, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. 

“Tối nay… cảm ơn anh.” Cô nghiêng đầu, dựa vào tay Nguyên Dã để đứng lên rồi ngay lập tức buông ra. 

Nguyên Dã nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, cười nhẹ, “Đây có tính là tán tỉnh xong rồi chạy không?”

Minh Yểu không nghe rõ. 

Cô hít hít cái mũi đỏ, cúi đầu ngồi xuống bậc thang bên cạnh. Trong nhà thật ra không có nhiều đồ quý giá, nhưng đối với Minh Yểu lại có ý nghĩa rất đặc biệt. 

Vừa rồi nếu không bị Nguyên Dã ngăn cản, cô suýt nữa đã lao vào. 

Cảm giác này như quay lại đêm mẹ qua đời. Cô không hiểu tại sao số phận lại muốn trêu đùa cô đến như vậy. 

Nhận được quá ít, mất đi quá nhiều. Minh Yểu cúi đầu, chôn đầu vào đầu gối. 

“Khóc gì chứ.” Nguyên Dã ngồi xuống bên cạnh Minh Yểu. 

Trong tầm nhìn là cổ cô cúi gập xuống, làn da trắng như tuyết nổi bật, nhưng lại rất mỏng manh và yếu đuối. 

Ánh mắt Nguyên Dã dần trở nên sâu lắng. Anh cũng không để ý bậc thang có sạch sẽ không, tự mình bắt chuyện với cô, “Ảnh mẹ cô còn không?”

Nguyên Dã nói đến bức ảnh Minh Yểu từng xin Lục Diễn Chi. 

Có lẽ anh không định an ủi cô bằng lời nói, giọng điệu vẫn thờ ơ trong bầu không khí này, độc đáo nhưng dễ nghe.

Minh Yểu giống như một con rùa rụt đầu, không nhịn được run lên. 

“Tôi có chụp lại.” Cô cũng không ngẩng đầu, buồn buồn nói. 

Cảm ơn thời đại công nghệ phát triển nhanh chóng này. Minh Yểu luôn có thói quen sao lưu, bản vẽ truyện tranh của cô cũng được đồng bộ lưu trữ. 

Cho tới hôm nay, cô vẫn gửi tin nhắn cho mẹ qua WeChat, thỉnh thoảng còn xem lại lịch sử trò chuyện của họ. 

Nhưng trong nhà có quá nhiều đồ vụn vặt. 

Họ chuyển đến đây khoảng mười hai năm trước, đồ đạc là do cô và Minh Nguyệt sắm sửa từng chút một, thậm chí cả cây cảnh cũng rất quý giá.

Minh Yểu không nghĩ mình là người kiên cường, chỉ là không còn cách nào khác, chỉ có thể để số phận đẩy cô tiến về phía trước. 

Bây giờ ngay cả ngôi nhà của mình cũng bị mang đi sao…

“Nhưng điều tốt hơn cả ảnh là chính cô.” 

“Bất kể cô mất bao nhiêu đồ, chỉ cần cô không quên kỷ niệm của hai người, bà ấy sẽ luôn sống trong tâm trí cô.” 

“Ngược lại cũng vậy.”

Giọng nói của Nguyên Dã cắt đứt suy nghĩ của Minh Yểu. 

Trong ấn tượng, anh hiếm khi nói nhiều như vậy, mỗi câu đều như muốn in sâu vào lòng cô. 

Gió đêm thoảng qua, không chỉ có âm thanh gió là dịu dàng.

Minh Yểu chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô quay sang nhìn Nguyên Dã, đôi mắt màu hổ phách nhạt lấp lánh nước, viền mắt hơi đỏ. 

Đêm ở ngõ Lộc Vĩ bị ngọn lửa đốt cháy. 

Khuôn mặt tinh tế của Nguyên Dã mất đi đường nét lạnh lùng, dưới ánh sáng ấm áp trở nên rất mềm mại. 

Minh Yểu nhìn đến ngẩn ngơ.

“Minh Yểu.” Diêu Hạo Lạc xách một túi nhựa trắng trở lại ngồi trước mặt cô. 

Cậu ta lấy ra một gói khăn ướt, mở ra đưa cho cô, “Cậu lau trước đi.” 

“Cảm ơn.” Minh Yểu nhận lấy. 

Bàn tay khác của Diêu Hạo Lạc cầm một cốc giữ nhiệt. 

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Nguyên Dã, mang theo sự chân thành của thiếu niên, “Cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy.” 

“Không liên quan đến cậu.” Nguyên Dã cười nhẹ, không thèm nhìn cậu ta.

Diêu Hạo Lạc mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean bạc màu. Dù bị Nguyên Dã hoàn toàn phớt lờ, cậu ta cũng không cảm thấy bực bội. 

“Minh Yểu, tối nay cậu ở đâu?” Diêu Hạo Lạc cũng không định hỏi thân phận của anh. 

Cậu ta tập trung nhìn Minh Yểu, giọng nói cố ý chậm lại pha lẫn lo lắng, “Có muốn… đến nhà tớ ở tạm không?”

“Mẹ cậu biết cậu muốn đưa cô ấy về nhà không?” Nguyên Dã đứng dậy, nụ cười trong mắt anh nhạt đi nhiều, “Không cần làm phiền.”

Lúc trước Nguyên Dã còn đùa rằng quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt là bình thường, bây giờ nhớ lại thì cảm thấy lúc trước mình nhất định là mắt mù rồi nên mới nghĩ Diêu Hạo Lạc là bạn trai của cô. 

Diêu Hạo Lạc bị Nguyên Dã nói cho sững người. Cậu ta rất rõ mẹ mình có thành kiến với Minh Yểu, nhưng vẫn không thể ngừng quan tâm cô.

“Chú Trần đang chờ.” Nguyên Dã cúi xuống nhìn Minh Yểu. 

Sau đó, trước mặt cô là một đôi tay đẹp và có các khớp xương rõ ràng, đằng sau anh lại là ánh lửa rực trời, gương mặt trắng lạnh của anh thêm chút khí thế của khói lửa.

“Đi thôi.” Giọng anh trầm thấp, đồng tử đen như đêm dài, “Tôi đưa cô về nhà.”

Về nhà? 

Minh Yểu rùng mình trong vô thức. 

Nguyên Dã không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô. 

Lúc này, Diêu Hạo Lạc đứng bên cạnh dường như bị sốc mạnh. Cậu ta nhìn hai bóng dáng lớn nhỏ, lâu lắm mới hoàn hồn lại.

Nguyên Dã dẫn Minh Yểu đi qua con ngõ dài. 

Anh đi trước, để lại cho cô đường nét gọn gàng. Tay nắm chặt, nhiệt độ lòng bàn tay anh truyền qua cổ tay cô. 

Như sợ cô đột nhiên chạy mất. 

Nguyên Dã đi nhanh hơn cô nửa bước, đường nét bên má anh rõ ràng và mạnh mẽ. ‘Đẹp đến ngỡ ngàng’ chính xác là cụm tử miêu tả anh rõ ràng nhất.

“Nguyên Dã.” 

Minh Yểu từ từ hồi phục từ đám cháy. Cô nhìn Nguyên Dã, cắn môi, nhẹ giọng hỏi: “Lần sau tôi có thể gặp bạn gái của anh không?” 

Nguyên Dã liếc nhìn cô, rồi nhớ lại lý do cô tìm anh tối nay, không khỏi cười: “Tôi không có bạn gái.”

Anh trả lời thẳng thắn, cuối giọng còn có nụ cười nhẹ. 

Minh Yểu chỉ nghĩ anh vẫn chưa theo đuổi được người ấy. Tối nay cô đã làm phiền anh quá nhiều, chỉ muốn đền đáp anh nhiều nhất có thể, “Vậy… anh có cần tôi giúp không?”

Là một tác giả truyện tranh thiếu nữ xuất sắc, Minh Yểu cảm thấy mình nắm rõ trình tự lúc tán tỉnh nhau nên như thế nào.

“Cô muốn giúp tôi thoát kiếp FA?” Nguyên Dã nhướn mày, đôi mắt phượng dài lấp lánh ánh sao. 

“Ừ.” Minh Yểu gật đầu nghiêm túc. 

Khóe miệng Nguyên Dã nhếch lên, khuôn mặt đẹp trai rõ ràng vui vẻ hơn, “Đừng có hối hận.”

Trong lời nói của anh dường như có ẩn ý, nhưng lúc này Minh Yểu không nhận ra. 

“Chị.” Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng gọi quen thuộc. 

Minh Yểu ngẩng đầu nhìn thấy Lục Tinh Nguyên đang chạy về phía cô, không hiểu sao mắt lại đỏ lên. 

“Cậu út.” Lục Tinh Nguyên thở dốc, thấy Nguyên Dã ở đó thì yên tâm hơn. 

Cậu vừa nhìn thấy tin tức đã chạy tới, rồi để chú Trần chờ trên xe còn cậu vội vã đi tới ngõ Lộc Vĩ. 

Từ đằng xa, cậu đã thấy ngôi nhà quen thuộc kia.

Những ngày học tập tại nhà Minh Yểu hiện rõ trong tâm trí cậu, chớp mắt đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

Cậu mới đến một lần mà đã cảm thấy tiếc nuối. Đổi lại là chị, không biết sẽ buồn thế nào. 

“Chị không sao chứ?” Lục Tinh Nguyên nhìn Minh Yểu từ đầu đến chân. 

Xác nhận cô bình an vô sự, cậu bình tĩnh lại hơi thở. 

“Lúc thấy tin tức, em nghĩ chị ở nhà, sợ đến tim muốn ngừng đập. May sau đó cậu út trả lời tin nhắn, thấy chị không sao em mới yên tâm. Nhưng nhà chị…” Lục Tinh Nguyên chuyển hướng, cùng Minh Yểu đi ra ngoài.

Minh Yểu nghe Lục Tinh Nguyên lải nhải, vô thức xoa tay. 

Trên người cậu ấy vẫn mặc áo hoodie xám và quần đen dài ở nhà, thứ đi trên chân không phải đôi giày thể thao cậu ấy quý trọng mà là đôi dép đen đơn giản. 

Lục Diễn Chi và Nguyên Yểu dạy dỗ cậu ấy rất tốt. 

Trước đây cô không quan tâm người em cùng ba khác mẹ này. Nhưng Lục Tinh Nguyên ngay thẳng đáng yêu, ngây thơ thuần khiết, dường như có sức mạnh làm ấm lòng người. 

Như mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh.

Minh Yểu thu lại ánh nhìn, chỉ cảm thấy trái tim trước giờ chưa từng mềm mại đến vậy. 

Cô dường như… cũng không thể kiên trì thêm được. 

“Cháu đừng làm ồn.” Nguyên Dã đã thả tay. 

Anh đút hai tay vào túi, ánh mắt lướt qua Minh Yểu, cảnh cáo nhìn Lục Tinh Nguyên. 

Lục Tinh Nguyên ngoan ngoãn im lặng. Một lúc sau, cậu ấy nhìn khuôn mặt dịu dàng của Minh Yểu, cẩn thận kéo vạt áo cô, “Chị.”

Minh Yểu không bỏ qua động tác nhỏ của Lục Tinh Nguyên. 

Cô nhìn xuống thấy bàn tay nhỏ bé căng thẳng của cậu ấy, trái tim chợt run lên. 

Khi ngẩng đầu lên, nụ cười ngây thơ của Lục Tinh Nguyên rõ ràng lọt vào mắt cô, “Chị về nhà với em được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Dã tâm cơ này đã động lòng rồi! 

Em trai bày tỏ tình cảm hằng ngày =w=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.