Chồng Yêu, Mau Hộ Giá!

Chương 45: Tỉnh lại




Đôi vợ chồng nhà Hoàng thế là xong rồi, bây giờ đến lượt vụ án của Lê Minh Lan.

Tài xế xe tải chết ngay tại chỗ không có đối chứng nên không ai biết vụ tai nạn này là có người sắp đặt hay chỉ là va chạm xe cộ bình thường nên bọn họ chỉ có thể điều tra vụ án hai mươi bảy năm trước.

Có điều lúc bọn họ mời An Diệu đến lại phát hiện tinh thần của cô ta không ổn định, lúc nhìn thấy Lê Minh Lan càng thêm kích động, cứ run rẩy không ngừng.

- Bà ta giết An Vy rồi, người tiếp theo sẽ là tôi. Cảnh sát, xin các anh hãy mau bắt bà ta lại đi.

An Diệu vì tin An Vy có thể bảo vệ mình nên mới dám nói sự thật cho cô biết. Thế nhưng bây giờ ngay cả An Vy cũng bị hại, An Diệu sợ đến gặp ảo giác, suốt ngày lo sợ mình sẽ bị hại chết. Bởi vì tinh thần của cô ta hoảng loạn, có dấu hiệu hoang tưởng ảnh hưởng tới tính chính xác của lời khai nên cảnh sát chỉ có thể thả cô ta về trước.

Khi cảnh sát đã bó tay thì Lâm Đình Văn bỗng đứng ra làm chứng tố cáo vợ mình, ông còn nói đứa con của đôi vợ chồng xấu số kia vẫn còn sống và người đó không ai khác chính là cậu con trai cả hiện tại của ông.

Cảnh sát phụ trách nhìn ông với vẻ mặt khó hiểu:

- Ông đã biết vợ mình làm vậy sao lúc đó không báo án ngay mà phải chờ đến bây giờ?

- Tôi cũng có lỗi trong chuyện này.

Bởi vì ông không cho được vợ mình cảm giác an toàn mà bà ấy muốn, ông không buông được Diệp Uyên mới khiến bà ấy hiểu lầm đứa bé trong bụng Diệp Uyên là con riêng của ông. Tính cách Lê Minh Lan bình thường đã nóng nảy, lúc mang thai tính khí càng thêm thất thường, thế nên trong lúc nóng giận bà ấy đã cho người đi giết chết Diệp Uyên. Khi ông biết tin rồi chạy tới nơi, Phan Việt Dũng đã chết, Diệp Uyên cũng chỉ còn một hơi tàn.

Lúc ấy Lê Minh Lan cũng có mặt tại hiện trường và tận mắt nhìn hai chiếc xe ô tô va chạm với nhau, Lâm Đình Văn sợ Diệp Uyên được cứu sẽ khai ra vợ mình nên đã ôm cô về nhà trước. Vì chuyện này mà hai vợ chồng tranh cãi dữ dội dẫn đến Minh Lan bị động thai phải vào bệnh viện. Sau cùng không biết có phải quả báo hay không mà bà ấy bị sẩy thai, còn đứa bé mà bà ta ngày đêm nghĩ cách hại chết lại vượt qua nghịch cảnh để tới thế giới này.

Cảnh sát lấy khẩu cung xong không biết nên bày ra vẻ mặt gì mới phải.

Cái nhà này cũng hay thật, hay nhất chắc ông chồng này. Có thể sống cùng một hung thủ giết người lâu như vậy cũng giỏi đấy. Ông không gặp ác mộng, không thấy cắn rứt lương tâm vì để kẻ ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật à?

Theo luật Lâm Đình Văn sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự vì tội che dấu tội phạm, nhưng vì nhiều lý do mà cảnh sát buộc phải thả ông ra.

Rời khỏi đồn cảnh sát, Lâm Đình Văn khẽ thở dài một hơi đồng thời ngẩng đầu nhìn về một hướng, khẽ thì thầm:

- Diệp Uyên, từ hôm nay em có thể đoàn tụ với người nhà của mình rồi. Con trai của em cũng sẽ nhận người nhà sớm thôi.

Cơn ác mộng đeo bám ông hơn hai mươi bảy năm qua cuối cùng kết thúc rồi.

- Chủ tịch, mời ngài lên xe.

Thư ký mới mở cửa xe cho ông ta, một cụ ông bỗng từ phía đội diện bước nhanh đến giáng cho ông một bạt tai kèm theo tiếng rống đầy giận giữ:

- Lâm Đình Văn, thằng khốn này!

Cụ ông này tên Lê Hải, là bố ruột của Lê Minh Lan. Khi nghe tin con gái mình lại bị bắt tới đồn cảnh sát, người khai ra con gái ông ta là cháu dâu và con rể của mình thì tức đến suýt nôn ra máu, tức tốc chạy đến đồn cảnh sát.

- Bố, con xin lỗi.

Lâm Đình Văn xin lỗi cụ ông kia xong liền cúi đầu xuống. Cụ ông kia nghe vậy càng thế tức giận, ông ta giáng cây gậy ba toong vào đầu gối chân phải Lâm Đình Văn khiến ông khụy gối xuống đất. Nhưng dù vậy ông cũng không hé răng nửa lười mà im lặng chịu trận.

Thực ra ngoại trừ việc áy náy vì để Lê Minh Lan sảy thai, Lâm Đình Văn còn chịu áp lực từ người mẹ quá cố và người bố vợ này.

Cả hai đều không chấp nhận gia đình của mình có một vết nhơ là Lê Minh Lan nên hợp lực ém chuyện này xuống, mẹ của ông thậm chí còn định hướng Đình Phong chống lại gia đình thật sự của mình mà ông lại quá nhu nhược, chỉ có thể cam chịu để bọn họ sắp xếp, sau đó lại dùng đủ mọi cách để bù đắp cho anh sau.

Nhưng kể từ khi mơ thấy Diệp Uyên, ông rất hay hồi tưởng lại chuyện quá khứ, lúc nào trong lòng cũng có tảng đá đè nặng. Sự trách móc của Diệp Uyên, sự xa cách của Đình Phong và sự tranh đấu ngầm trong gia đình khiến ông kiệt quệ, trong lòng luôn cảm thấy bản thân quá vô dụng, nếu năm đó ông quyết đoán hơn, tất cả mọi chuyện sẽ khác. Thế nên ông không muốn hèn nhát nữa, ông muốn mọi ân oán kéo dài suốt chục năm qua kết thúc tại đây.

Lê Hải đánh mắng một hồi mà thằng con rể không phản ứng gì, ông ta thở phì phò chỉ vào ông cảnh cáo:

- Chuyện này mày không được nhúng tay vào nữa, nếu không đừng trách tao vô tình.

- Cho dù con không nhúng tay thì nhà họ Phan và Đình Phong cũng sẽ không buông tha đâu, bố muốn đối đầu với bọn họ thì cứ việc.

Mặc dù tài xế gây tai nạn đã chết nhưng Đình Phong đã nhận định kẻ đứng sau là Lê Minh Lan lại thêm bà ta còn là người hại chết bố mẹ anh, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua được. Cả nhà họ Phan nữa, bọn họ vốn nổi tiếng bao che người nhà, giờ hung thủ đã tìm được rồi, ai biết vì trả thù bọn họ có thể điên cuồng đến mức nào chứ?

Lê Hải trừng mắt nhìn ông nhưng không nói gì. Ông ta có thể nói gì được khi cái nhà kia toàn kẻ liều mạng chứ?

...

Sau khi Lê Đình Văn khai ra vị trí chôn cất Diệp Uyên, nhà họ Phan lập tức đưa người đến đó đón con dâu về nhà. Vụ việc này như một quả bom dội vào mặt hồ yên ả khiến mọi người dậy sóng. Câu chuyện này cũng trở thành đề tài bán tán của những phu nhân nhà giàu trong buổi trà chiều, ai cũng bất ngờ vì Lê Minh Lan lại là người độc ác như vậy, bọn họ thậm chí còn không tử chủ được mà ớn lạnh toàn thân khi biết mình lại từng qua lại với một kẻ giết người.

...

- Em họ, em đến chỗ chị Vy phải không? Đợi chị với!

Mỹ Nhi vừa đi giày vừa gọi với theo Đình Phong, trên tay con bé còn xách một hộp canh gà tẩm bổ. Đình Phong hơi nhíu mày với vẻ không kiên nhẫn:

- Chị nhanh chân lên một chút.

- Biết rồi mà.

Mỹ Nhi vừa chạy đến gần đã bị thằng em họ lớn hơn mình mười một tuổi đánh một cái vào sau gáy, bực bội sửa lại cách xưng hô của cô bé:

- Gọi em Vy.

- Chị quen miệng rồi, từ từ sửa.

Thú thực lúc gọi Đình Phong là em họ, Mỹ Nhi cũng rất ngượng miệng, trong lòng còn nghĩ sao bố mẹ lại đẻ mình muộn thế, đẻ sớm hơn tầm chục năm có phải hay hơn không. Mà so với việc ngượng miệng hay ngại ngùng đồ gì đó, Mỹ Nhi càng mong cô em dâu của mình tỉnh lại hơn.

An Vy hôn mê suốt hai tháng, tuy bác sĩ nói cô đang bình phục rất tốt nhưng Đình Phong vẫn rất lo lắng, bây giờ anh gần như bỏ hết tất cả mọi việc, toàn tâm toàn ý chăm sóc cô và chờ cô tỉnh lại.

- Em họ, em đoán xem khi nào thì chị... em dâu chơi chán vở kịch công chúa ngủ trong rừng?

Mỹ Nhi vừa dứt lời, hộp canh gà trên tay cô bé cũng rơi xuống đất. Cô gái nằm trên giường bệnh vì động tác của cô mà giật mình, ngơ ngác nhìn về phía cô với vẻ hoang mang.

Có lẽ cô không hiểu vì sao cô gái này lại kích động như vậy.

- Chị Vy, chị cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.

Mỹ Nhi đang định chạy đến chỗ cô thì bị Đình Phong kéo lại đẩy ra ngoài rồi đóng cửa cái rầm.

Mỹ Nhi:???

Chờ đã em họ, chị biết em nhớ vợ mình nhưng cũng không thể thô lỗ kéo cổ áo chị quẳng ra ngoài thế chứ?

Chị là chị họ của em đấy!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.