An Vy vốn chỉ được nghỉ một ngày nhưng cuối cùng lại được nghỉ hẳn một tuần. Trong một tuần đó, cô không biết Đình Phong đã giở thủ đoạn gì lại khiến An Diệu thần hồn nát thần tính bỏ chạy ra khỏi nhà giữa đêm để báo án, cái tên bị thuê để hại An Vy cũng khai ra kẻ chủ mưu là Lê Minh Lan.
Ngay sáng ngày hôm sau, Lê Minh Lan bị cảnh sát triệu tập, nhưng sau đó tên đã tấn công An Vy đột nhiên đổi lời khai, nói An Diệu mới là người thuê mình lại thêm luật sư bên Lê Minh Lan rất mạnh nên bà ta chỉ vào đồn có một giờ đã được thả ra không chút hư tổn.
Lê Minh Lan vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, một chiếc xe ô tô sang trọng đã đỗ sẵn ở đó, một người đàn ông mặc vest đen đưng ở cạnh xe ô tô với cửa xe được mở sẵn:
- Phu nhân, bây giờ bà muốn đi đâu ạ?
- Đến chỗ bố tôi đi.
Mặc dù được thả nhưng tâm trạng bà ta vẫn rất tệ hại.
Thì ra là cô ta, thì ra người nghe được cuộc nói chuyện kia, người biết bí mật mà bà ta muốn che giấu nhất lại là An Diệu chứ không phải An Vy.
Chỉ là bà ta không hiểu vì sao An Diệu đã che giấu lâu như vậy lại đột nhiên bán đứng bà ta? Là ai đang ở phía sau thúc đẩy chuyện này?
Lê Minh Lan không đoán ra được ai làm, bà ta cũng không muốn trở về nhà họ Lâm trong thời gian này nên quyết định về nhà mẹ đẻ của mình nghỉ ngơi trước.
Bà ta mới rời khỏi đồn cảnh sát, Đình Phong cũng nhận được tin tức bên đó, có thể bởi vì đã đoán được từ trước nên sắc mặt anh khá bình thản, không nhìn rõ vui buồn.
Dù sao cũng xác định được hung thủ rồi, chỉ cần tìm ra bằng chứng nữa là được. Anh còn nhiều thời gian, có thể từ từ vờn bọn họ đến chết.
Tắt điện thoại, anh cầm áo khoác đi thẳng ra ngoài.
Tới giờ đón vợ anh tan làm rồi.
...
Văn phòng Phó tổng giám đốc.
Có bài học từ lần trước, lần này An Vy chỉ hoạt động ở trong công ty là nhiều, cũng vì thế mà thời gian cô gặp bé Bon nhiều hơn. Càng nhìn thằng bé lại càng thấy cưng, chỉ cần Ngọc Ngân bế thằng bé đến công ty là cô sẽ tha thằng bé về phòng mình chơi cả ngày.
- Cha nhóc không ra gì nhưng gen tốt đấy, đẻ được thằng con kháu khỉnh, đẹp trai quá đi mất.
An Vy nhéo hai cặp bá bánh bao của thằng nhóc, sờ không rời tay. Sờ má thằng bé xong cô lại nhìn xuống cái bụng bằng phẳng của mình thở dài một hơi.
Đình Phong sang năm hai mươi chín tuổi rồi nhưng cô lại mới chỉ hai mươi hai tuổi nên anh bảo giữ cho cô trước, đợi khi nào cô lớn hơn nữa mới có kế hoạch sinh con làm cô chỉ có thể ôm con nhà khác mà thèm.
Bị cô nhéo má, bé Bon nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ nhưng thằng bé không hất tay cô ra mà tiếp tục nghịch món đồ chơi trong tay mình. Mãi tới tận khi mẹ cậu bé đến đón cậu mới bỏ đồ chơi vào giỏ rồi chạy tới chỗ bà ấy. Ngọc Ngân bế con trai lên nhưng không đi ngay mà gọi An Vy:
- Chồng em tới đón rồi kìa, em chưa về sao?
- Dạ?
An Vy giật mình nhìn điện thoại vì tưởng mình mải làm bỏ lỡ tin nhắn của anh, nhưng điện thoại trừ tin nhắn nhóm làm việc và tin nhắn rác thì không thấy tin nhắn hay cuộc gọi từ anh, cô sờ tóc mình với vẻ ngơ ngác:
- Ủa, sao anh ấy đến mà không gọi em vậy?
- Chắc anh ta không muốn làm phiền em đấy chứ anh Long tan làm rồi mà.
- Vậy ạ?
Minh Long và Đình Phong như cặp bài trùng đi đâu cũng có nhau, anh ta tan làm thì chồng cô chắc cũng tan làm rồi. An Vy lập tức cầm túi xách lên vui vẻ theo hai mẹ con Ngọc Ngân xuống lầu. Đến tận khi thấy hai mẹ con chị ấy lên xe Minh Long cô mới giật mình quay sang hỏi chồng mình:
- Uầy, anh Long với chị Ngân thân thiết với nhau như vậy từ lúc nào vậy anh?
Cô có thấy hai người này qua lại với nhau nhiều đâu mà sao giờ nhìn dáng vẻ của bọn họ thân thiết thế, cô còn nhìn thấy sự hạnh phúc lẫn thẹn thùng trong mắt chị chủ nha, nhìn như con gái đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt vậy.
Đình Phong đang bận lái xe, anh hàm hồ đáp:
- Anh cũng không rõ. Dù sao đó cũng là chuyện riêng của họ.
- Ồ.
An Vy gác cằm trên cửa sổ xe, mắt liếc nhìn theo bóng chiếc xe dần xa dần của chị chủ và anh Long, trong lòng như đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó cô nhoẻn miệng cười đóng cửa sổ lại.
...
Lại nói sau chuyện của Lê Minh Lan, An Diệu tuy không bị bắt vì không đủ chứng cứ nhưng cô ta cũng không thể ở nhà họ Lâm được nữa nên đã về nhà mẹ đẻ sống, nhà họ Lâm giờ chỉ còn mỗi Lâm Đình Văn và Lâm Đình Hùng, bầu không khí u ám bao trùm cả căn nhà. Nhà họ Hoàng cũng không khá hơn là bao, cả ngày chỉ nghe tiếng hét của An Diệu là nhiều.
- Mẹ, Lê Minh Lan phát hiện ra con rồi, bà ta nhất định sẽ giết con. Làm thế nào bây giờ mẹ?
Ông bà Hoàng cũng rất bất lực với cô con gái này, mới có một năm thôi mà đứa con gái bọn họ tự hào nhất trở nên điên dại, người không ra người ngợm không ra ngợm, đứa con gái kia lại phất lên như diều gặp gió. Xem ra lời thầy bói nói rất đúng, bọn họ không nên nuôi nó lớn mà phải bóp chết nó từ lúc nó mới ra đời mới đúng. Từ ngày đưa nó về đây chưa ngày nào ông bà ngủ ngon giấc.
Mới nhắc tới tào tháo, tào tháo đã tới.
- Ông bà chủ, cô Vy đang ở dưới nhà, cô ấy nói muốn nói chuyện với cô Diệu.
- An Vy?
An Diệu bừng tỉnh, cô ta đẩy bố mẹ mình ra rồi đi nhanh xuống lầu, đôi mắt vằn tơ máu, đầu tóc rũ rượi làm gì còn là dáng vẻ ngôi sao nổi tiếng một thời. Thế nhưng An Diệu không hề để ý đến điều đó, vừa nhìn thấy An Vy, cô ta lao nhanh đến chỗ cô. Khi chỉ còn cách cô một mét cô ta đột nhiên ngừng lại không dám đến gần mà đứng ở đó run giọng nói với cô:
- An Vy, mày tưởng mày thoát rồi sao? Mơ đi, tao có chết cũng sẽ kéo mày xuống mồ cùng mình.
An Vy phớt lờ cặp mắt như muốn băm vằm mình thành trăm mảnh kia, bình thản đáp:
- Chuyện đó nói sau đi, tôi chỉ muốn hỏi chị chuyện về vụ tai nạn kia? Chị thật sự nghe thấy chính miệng Lê Minh Lan thừa nhận điều đó?
Lúc đầu cô cho rằng Lê Minh Lan là hung thủ hại Đình Phong suýt mất mạng, nhưng sau khi xem lời khai của An Diệu và người đàn ông kia, cô đoán có lẽ mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Liên kết ký ức của cả hai kiếp, cô có một suy đoán khủng khiếp hơn nhiều.
An Diệu không muốn thừa nhận, nhưng trên người An Vy bây giờ có cảm giác áp bức một cách khó hiểu khiến cô ta nảy sinh cảm giác sợ hãi cô như khi nhìn thấy Đình Phong. Sự tức giận, căm hận phút chốc nhường chỗ cho sự sợ hãi:
- Đúng vậy.
Gật đầu xong cô ta lại lắc đầu, An Vy nhíu mày, cô đang muốn hỏi tiếp thì bố mẹ xông đến kéo An Diệu ra phía sau, mẹ cô không nói không rằng tát cô một cái, mặt mặt tức giận đến vặn vẹo:
- Mày đến đây làm gì? Mày hại bọn tao như vậy còn chưa đủ sao?
An Vy sờ má trái đã sưng đỏ đau rát của mình, cô chợt cười.
Thật may, lần này trái tim cô không còn cảm giác được bất kỳ đau đớn nào nữa.
Cô không trả lời mẹ mình, thậm chí còn không nhìn bà ta mà nói với An Diệu:
- An Diệu, người giúp được chị chỉ còn mình tôi, nếu chị không chịu nói thật, tôi cũng không cách nào bảo vệ chị được.
An Diệu sững người lại rồi chột dạ nhìn sang chỗ khác, bà Lệ không hiểu chuyện gì, cho là An Vy đang uy hiếp chị gái mình nên giơ tay đẩy cô lần nữa:
- Bọn tao cần mày giúp sao? Mày cút khỏi cái nhà này cho tao.
Ngoài ý muốn là An Vy lại giữ tay bà ta lại rồi đẩy ngược về phía sau, sắc mặt cô cực lạnh.
- Bà Tú Lệ, bà đừng quên vì để cứu công ty của mình mà ký vào hợp đồng cắt đứt quan hệ với tôi. Bây giờ chúng ta là quan hệ hợp tác, bà liên tục dùng bạo lực với nhà đầu tư của mình như vậy là muốn công ty của mình sớm đóng cửa à?
Dưới sự đeo bám dai dẳng của đôi vợ chồng này, Đình Phong đã đồng ý hỗ trợ công ty của bọn họ trả nợ với một điều kiện: Cắt đứt quan hệ với An Vy, sau này không được làm phiền hay gây rắc rối cho cô nữa, nếu phá hợp đồng, anh sẽ đòi lại toàn bộ số tiền đã trả nợ cho bọn họ.
Phạm Tú Lệ không rõ vì tức giận hay sợ hãi mà toàn thân run rẩy. An Vy lại thản nhiên quay người rời đi, dáng vẻ cực kỳ tự tin làm gì còn bóng dáng yêu đuối nhút nhát năm nào.
Cô đã thay đổi rồi, nhưng cô lại không còn là con gái của bọn họ nữa.