Phạm Tú Lệ không ngờ cô sẽ thẳng thừng từ chối sự nhờ vả của bà, mặt lập tức nóng lên, giận dữ trách mắng cô.
- An Vy, An Diệu là chị gái con, sao con có thể thấy chết không cứu?
- Thế chị ta chết chưa?
- Con...
Phạm Tú Lệ khó tin nhìn cô con út nhà mình, bà ta biết cô đã thay đổi nhưng không nghĩ cô lại tuyệt tình đến mức này, nhất thời bà ta không biết nên nói gì tiếp theo mới phải. Hoàng Minh Long cũng không nhịn được mà chất vấn cô:
- An Vy, An Diệu là chị gái của con đấy. Bây giờ con bảo với Đình Phong rút đơn kiện ngay lập tức.
Cặp bố mẹ này đã quen khống chế cô, quen giúp An Diệu giành giật tất cả những thứ tốt nhất của cô cho cô ta.
Cuộc đời cô trở nên tăm tối không lối thoát đều do cặp bố mẹ cực phẩm này ban tặng. Vất vả lắm mới thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, cô còn lâu mới quay lại lồng giam chật hẹp, u tối đó.
- Con không làm, bố mẹ thích cứu chị ta thế thì tự tìm cách đi. Sống chết của An Diệu không liên quan đến con.
An Vy nói xong thì quay người muốn đi lên văn phòng nhưng bị Phạm Tú Lệ kéo lại, lớn giọng nói:
- Mày giỏi lắm, với được cành cao rồi liền không coi bố mẹ mày ra gì phải không? Đồ ăn cháo đá bát, uổng công bọn tao nuôi mày mấy chục năm qua.
- Buông tay tôi ra.
An Vy muốn giật cổ tay khỏi tay mẹ mình nhưng bà ta cầm rất chắc còn không ngừng làm lớn chuyện thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh:
- Mày đừng quên không nhờ An Diệu mày có thể gặp được Đình Phong chắc. Mày đừng có không biết điều như thế?
An Vy dùng sức hất mạnh tay Phạm Tú Lệ ra, đanh mặt đáp trả.
- Thế mấy người định làm gì tôi? Đưa tôi trở lại quê hay nhốt tôi vào tầng hầm hả ông bà Hoàng?
An Vy ngày nhỏ luôn bị nhốt trong khu vườn sau nhà, bởi vì nhàm chán nên cô hay trốn ra ngoài chơi và bị khách của bố mẹ bắt gặp, còn hỏi cô con cái nhà ai, sao lại lén lút thập thò ở đây như thế. Cô còn chưa kịp trả lời bố mẹ đã xông đến đánh mắng cô rồi nhốt cô vào tầng hầm, sau này không cho ra ngoài nữa. Lúc đó bọn họ có từng nhớ cô là con gái của mình hay không?
Rồi cả lúc An Diệu thuyết phục cô đến nhà họ Lâm làm ma chết thay cho chị ta, bọn họ thậm chí còn không chờ nổi mà hợp lực với chị ta đẩy cô vào chỗ chết.
Phạm Tú Lệ nhìn mọi người xung quanh chụm lại thành nhóm thì thầm to nhỏ thì nóng mặt.
- Mày...
An Vy cắt ngang lời bà ta, giọng nói lẫn vẻ mặt cực kỳ tuyệt tình:
- Đừng tưởng tôi không biết mục đích mấy người đưa tôi đến chỗ Đình Phong. Tôi nói cho hai người biết, An Diệu ra nông nỗi này là cô ta tự làm tự chịu, hai người muốn giúp chị ta thì tự mình xoay sở đi, tôi sẽ không bao giờ giúp hai người.
Nói xong cô quay người đi lên văn phòng mặc kệ đôi vợ chồng kia ầm ĩ bên dưới.
...
Chuyện An Vy là cô hai nhà họ Hoàng chớp mắt lan truyền khắp công ty, ngay cả Ngọc Ngân cũng tò mò gọi cô lại hỏi chuyện nhưng thấy cô không muốn nhắc lại vấn đề này nên thôi, cô cũng yêu cầu mọi người đừng bàn tán về chuyện này nữa.
Buổi tối, Đình Phong đích thân lái xe đến đón cô, đồng thời hỏi về chuyện của ông bà Hoàng:
- Hôm nay bọn họ làm khó em hả?
An Vy đang bóc khoai tây chiên, vẻ mặt đắc ý:
- Bọn họ sao có thể làm khó được em chứ.
Cô chỉ bị phân tâm và rơi vào thế yếu nếu người trước mặt là người thân của cô, nhưng ông bà Hoàng hiển nhiên không còn là người nhà của cô nữa, lúc đối mặt với bọn họ ngoại trừ chán ghét cũng chỉ còn lại sự mất kiên nhẫn vì liên tục bị bọn họ bám lấy không tha.
Người nào đó tỏ vẻ bất ngờ, còn đưa tay xoa đầu cô như đang sờ đầu chó:
- Vợ anh giỏi thế cơ à.
- Em lớn rồi, anh đừng dùng mấy câu dỗ trẻ con để dỗ em.
An Vy nghiêng đầu né tránh móng vuốt của anh với vẻ ghét bỏ. Tuổi hai kiếp của cô cộng lại đủ làm mẹ anh rồi đấy, cô cũng không còn khát khao tình thương từ cặp bố mẹ vô lương tâm kia, cũng không thấy nuối tiếc vì tuổi thơ không trọn vẹn, cô chỉ muốn sống tốt cho hiện tại và tương lại. Thế nhưng ông chồng nhà cô lại không cảm thấy thế, anh giống như muốn bù đắp hết tất cả những thiếu thốn của cô ngày trước, nào mua búp bê gấu bông rồi lại đưa đi công viên, đến rạp chiếu phim và mua quần áo, nói chung bây giờ anh chăm cô không khác gì bố chăm con gái.
Đình Phong nghe vậy cũng thu tay lại, ánh mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu với vẻ mờ ám.
- Nếu em lớn rồi chúng ta sẽ chơi theo kiểu người lớn nhé?
- Anh nghiêm túc lại cho em nhờ!
An Vy ôm ngực lùi ra sát cửa sổ xe với vẻ phòng thủ, thấy cô sợ như thế người nào đó rất vui vẻ lại càng muốn trêu cô nhiều hơn. Đến tận khi bị cô doạ chia giường ngủ anh mới nghiêm túc trở lại.
- Được rồi, tối nay em muốn ăn gì anh nấu.
Nhắc đến ăn, hai mắt cô sáng rỡ, vội vàng nói:
- Thịt gà xào nấm.
- Được.
Trong nhà không còn nguyên liệu nấu ăn nên cả hai ghé qua siêu thị mua đồ ăn rồi mới trở về. Vừa vào nhà, An Vy đã nhảy lên sô pha bật tivi lên xem phim, Đình Phong đeo tạp dề bận bịu ở trong bếp, thấy cô trầm mê xem phim, anh nhắc cô:
- Em đi tắm đi, trời lạnh rồi tắm muộn không tốt cho sức khoẻ đâu.
- Em biết rồi.
An Vy nói thì nói thế nhưng vẫn ngoan cố ngồi xem hết tập, ăn hết mấy gói khô gà mới chịu đứng dậy đi vào phòng tắm. Con gái thường tắm rất lâu, thế nên khi cô ra ngoài, trên bàn đã bày đủ món ăn với màu sắc sặc sỡ nhìn rất ngon mắt. An Vy nhân lúc anh múc canh mà nhón lấy một miếng thịt gà bỏ vào miệng, chẳng ngờ miếng thịt nóng quá nên cô vừa ăn vừa hà hơi liên tục, cuối cùng vẫn không kịp nuốt nó xuống trước khi anh quay lại nên đành cười trừ, lúng búng giải thích:
- Em thử tay nghề nấu ăn của anh có tiến bộ hay không thôi.
- Thế có tiến bộ không?
- Một miếng chưa đủ, để em thử thêm miếng nữa.
Dứt lời, cô lại nhón thêm miếng nữa. Đình Phong búng nhẹ lên trán cô với vẻ cưng chiều.
- Anh chưa thấy ai ăn vụng còn lý lẽ hùng hồn như em.
- Em đâu có ăn vụng, em ăn công khai mà.
An Vy lè lưỡi với anh, thấy anh giơ tay lên cô lập tức ôm trán né tránh nhưng anh lại vươn tay lau vết dầu mỡ dính bên khoé môi cô, động tác lẫn ánh mắt anh cực kỳ dịu dàng làm tim cô như muốn tan ra, mặt cũng hồng lên. Tận đến khi anh búng tay vào trán cô, cô mới choàng tỉnh, ấm ức lên án anh:
- Đình Phong, anh lại đánh em rồi!
Đáp lại cô chỉ là tiếng cười vui vẻ của anh.
...
Tuy ban ngày có gặp chút trục trặc nhưng điều này không ảnh hưởng tới tâm trạng của đôi vợ chồng trẻ. Thấy cô ăn cơm xong lại nằm ườn ra sô pha xem phim, Đình Phong yên lặng rửa bát xong mới cầm máy sấy tóc ra chỗ cô:
- An Vy, lại đây anh sấy tóc cho em.
Có thể bị anh chiều hư nên dạo này An Vy khá lơ là với bản thân, gội đầu xong chỉ dùng khăn lông lau qua rồi kệ nó muốn khô khi nào thì khô. Mỗi lần như vậy anh sẽ chủ động sấy tóc cho cô, sấy xong còn lấy mỹ phẩm dưỡng da ra giúp cô mát xa da mặt.
Đôi lúc An Vy cũng sẽ nổi hứng skincare da mặt cho anh, sau đó hai vợ chồng cùng đắp mặt nạ và bình phẩm các nhân vật trong phim mình đang xem. Cuộc sống tuy yên bình nhưng không nhạt nhẽo chút nào.
...
Giống như An Vy đã nghĩ, sau đó bố mẹ cô vẫn đón được An Diệu ra ngoài. Nhưng tin tức và nguyên nhân cô ta bị bắt đã tràn khắp các trang báo khiến mọi người mắng chửi cô ta không tiếc lời, ngay cả người hâm mộ cô ta nhất cũng thất vọng thoát fan. An Diệu vì vậy mà tinh thần hoảng loạn, suốt ngày ở trong phòng khóc lóc hoặc đập phá đồ đạc.
Ánh hào quang cô ta đắp nặn mấy năm qua cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn, cơ hội trở mình dường như là số không tròn trĩnh. Mãi tới một tháng sau cô ta mới lần nữa quay trở lại nhà họ Lâm, thái độ thay đổi hẳn, trở nên âm trầm ít nói hơn, duy chỉ có ánh mắt độc ác như muốn cắn xé An Vy thành trăm mảnh là không thay đổi.
An Vy biết chị ta sẽ không dễ dàng tha cho mình, không sao cả. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cô sẽ không ra tay trước, cô muốn chờ xem chị gái yêu quý của mình sẽ làm thế nào để thay đổi thế cục hiện tại.