Chồng Yêu Của Em

Quyển 2 - Chương 5: Uống rượu




Reng reng … reng reng..

“Nhị tỷ, điện thoại của chị kìa, Tần Nghị gọi đó!”

Ném điện thoại cho Triệu Kỳ đang đọc sách, tiểu đệ của Triệu gia – Triệu Tranh nháy mắt chạy mất dạng.

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, Triệu Kỳ bất đắc dĩ thở dài, ấn nút nghe, nhẹ nói: “Hả, Tần Nghị… Tôi đây… Được rồi, tôi lập tức qua… Thật mà, không lừa anh… Anh không cần qua đón đâu… Hảo… Hảo… 20 phút nữa sẽ tới… Nhất định… Bye!”

Kết thúc cuộc gọi, ném điện thoại sang một bên, cô vùi cả người trên sofa, tâm trạng bi thảm.

“Tiểu Kỳ, Tần Nghị mời con đi dự sinh nhật, lại còn tự mình gửi thiệp, từ tối qua tới giờ liên tục gọi điện thoại nhắc con, rất có thành ý, con làm sao lại còn chưa đi? Phải giữ thể diện chứ?” Triệu phu nhân đi tới, nhìn cảnh con gái ném điện thoại, vẻ mặt không đồng ý nói.

“Em à, chuyện năm đó là do bọn em có hiểu lầm, sau rồi cậu ấy đã giải thích đúng không nào? Hơn nữa, từ đó đối xử rất tốt với em. Coi như làm bằng hữu, em nên đi đi!” Đại tiểu thư nhà họ Triệu cũng nhẹ nhàng lên tiếng.

“Đúng rồi. nhị tỷ, Tần đại ca đối với chị tốt thế, chị lại là đàn em của anh ấy, anh ấy đã mời chị, chị nên đi đi a!” Triệu Tranh đang chơi trò chơi cũng xen vào.

Không muốn đi, chính là không muốn bị giới thiệu là đàn em khóa dưới, bằng hữu của hắn, Triệu Kỳ vùi sâu mặt vào hai cánh tay, âm thầm nói trong lòng.

“Tiểu Kỳ…” Mẹ cùng chị cả đồng thời lên tiếng.

Triệu Kỳ bất đắc dĩ ngóc đầu, đối mặt sự thật: “Con đi? Được chưa?”

“Thế này mới ngoan!” Mẹ cùng chị cả mỉm cười, bốn tay lôi cô đi, “Nhanh thay đồ, nhanh xuất phát, muộn mất rồi!”

Đối mặt với mẹ và chị cả đang hưng phấn quá độ, Triệu Kỳ không nói gì thở dài: từ khi nào, hắn đã mua chuộc thành công người nhà mình?

Đèn điện sáng trưng, những tiếng cười rộn rã trong không khí, đi tới cửa lớn, Triệu Kỳ không nhịn được dừng bước, trù trừ không tiến.

“Kỳ Kỳ, đến rồi sao không vào? Cửa có gì hay mà nhìn?” Luôn luôn nhìn ra cửa, Tần Nghị nhanh chóng phát hiện thân ảnh cô, nhanh chóng dẫn cô vào.

Thất tha thất thểu đi theo hắn, vất vả lắm mới đứng vững, Triệu Kỳ vội vàng đem gói quà gói kỹ lượng nhét vào tay hắn, nhẹ nói: “Tôi đến rồi, quà cũng tặng rồi, có thể đi được chứ? Mọi người chơi vui vẻ.”

Nói xong, định rời đi.

“Như thế sao được? Nếu đến đây, đương nhiên phải cùng nhau vui vẻ chứ!” Tần Nghị không buông tay, ngược lại tăng lực kéo nàng đến đám người đang tụ tập, “A, Nam sinh đẹp trai!” Một nữ nhân ăn mặc hợp thời trang đã phát hiện ra bọn hắn, bưng chén sâm panh tới, thân thiết lôi cánh tay Tần Nghị, một tay vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh, đứng đối diện Triệu Kỳ, mắt lộ ra sự hứng thú: “Tần Nghị, vị này là ai? Giới thiệu chút đi!”

“Không giới thiệu cho cậu đâu, qua một bên nào!” Tần Nghị lướt qua, sau đó lịch lãm đưa Triệu Kỳ đi lên, đứng ở vị trí trung tâm bữa tiệc, giới thiệu này, “Đây là Triệu Kỳ, cô bé học dưới tôi.”

“Là nữ sinh?” Mọi người nhìn Triệu Kỳ lắp bắp, ánh mắt bán tín bán nghi.

“Làm sao có thể? Rõ ràng là một tiểu nam nhi anh tuấn!” Đánh chết cũng không tin được, có người ha ha nói, “Tần Nghị, không phải là vì cậu chơi game nhiều, nên gạt chúng tớ nói người ta là nữ sinh?”

“Cô ấy là nữ sinh, tớ làm chứng.” Sớm diện kiến Triệu Kỳ, Hàn Quân Hồng ôm một nữ sinh gợi cảm đi tới, nâng ly rượu với mọi người, mỉm cười nói: “Triệu Kỳ, trông mãi em cũng tới. Em không biết vừa rồi Tần Nghị sắc mặt khó coi lắm, thiếu chút nữa mà em không tới, hắn sẽ đuổi hết bọn anh đi mất à.!”

“Bất quá—-“ Ánh mắt hắn quét qua người cô một lượt, sao lại ăn mặc tùy tính thế, hắn không đồng ý: “Hôm nay là ngày quan trọng, làm sao em lại không ăn mặc cho tử tế chút? Sao lại làm Tần Nghị mất mặt!”

“Cậu tạm thời thôi ngay bài ly gián đi! Kỳ Kỳ tới, tớ đã vui rồi.” Tần Nghị giận tái mặt đẩy hắn ra, lôi Triệu Kỳ đi vào trong, “Đi, Kỳ Kỳ, đừng để ý bọn họ, anh lấy cho em cái gì đó ăn.”

“A, tiểu bảo bối a.” Hàn Quân Hồng sau lưng hắn cười nhe.

Tần Nghị mắt điếc tai ngơ.

Đi tới bàn ăn, lấy thức ăn, cô vô cùng buồn chán, không thể thấy vui vẻ gì ở một đám người khiêu vũ ca hát này.

Nếu như có thể, cô mong về nhà đi ngủ quá….!!

“Cô là bạn gái Tần Nghị?”

Một nữ nhân đi giày cao gót tới, cao thấp đánh giá cô một phen, nghi ngờ hỏi.

“Không phải.” Đem thức ăn nhồi vào miệng, Triệu Kỳ mới chậm rãi ngẩng đầu trả lời.

“Tôi cũng nghĩ thế.” Đối phương nhún nhún vai, nhìn Tần Nghị đang cụng ly với bên nam nhân, lẳng lơ cười: “Tôi nghĩ, người Tần Nghị thích, chắc cũng phải nữ sinh xinh đẹp dễ thương, không thì thành thục khêu gợi. Hắn và Hàn Quân Hồng là bạn tốt phải không? Nghe nói, sở thích không khác nhau là mấy. Nhớ năm đó, đồn lên tin Hàn Quân Hồng mê luyến một tiểu nữ sinh, đối với các nữ sinh khác hờ hững, từ đó lên đại học, ai còn thấy hắn mê luyến tiểu nha đầu kia? Chỉ sợ chuyện đó, cùng tiểu nha đầu kia hắn sớm đã quên đi!”

Khẽ thở dài một cái, “nói thế nào nhỉ, tuổi trẻ nhiệt huyết.”

Triệu Kỳ sắc mặt có chút thay đổi nhưng ngay lập tức khôi phục nguyên trạng.

“Cô thích Tần Nghị!” Đôi mắt nãy giờ quan sát người bên cạnh mình thở ngắn than dài, cô bất ngờ nhẹ giọng hỏi.

Nữ nhân kia như nhận một cú sốc, mặt hồng lên, nói năng lộn xộn: “Cô, cô, cô… hờ hờ… nói bậy bạ gì đó?”

“Không phải sao? Vậy cô nói những lời này có ý gì? Không phải là muốn tôi rời xa sao?” Triệu Kỳ khẽ nói.

“Tôi… tôi.. tôi” Nữ nhân kia mặt chuyển sang trắng bệch, nói không nên lời.

“Chẳng lẽ cô không thích hắn?” Triệu Kỳ trái lại nắm thế thượng phong, đặt câu hỏi.

“Cái kia… Còn có người đợi tôi, tôi đi trước!” Bị cô làm khó, nói không đúng cũng không phải, tùy tiện tìm lý do, nữ nhân kia chạy mất.

Người tuy đi rồi, nhưng lời nói ra vẫn còn quanh quẩn trong tim Triệu Kỳ.

Người Tần Nghị thích, chắc cũng phải nữ sinh xinh đẹp dễ thương, không thì thành thục khêu gợi…. Hắn và Hàn Quân Hồng là bạn tốt …. Nghe nói, sở thích không khác nhau là mấy.

Tâm tình đột nhiên trở nên buồn bã.

Qua bàn rượu, cầm một ly, uống cạn sạch.

Cảm giác tựa hồ không ổn lắm, nhưng cô muốn uống.

Vì thế, lại cầm một ly, một ngụm uống cạn.

Tiếp tục cầm một ly, tiếp tục một ly.

“Kỳ Kỳ, em đang làm gì thế?” Đợi cho Tần Nghị quay lại thì cô uống không dưới mười ly rồi, đang nằm trên sofa, không nhúc nhích.

“Tần Nghị, tôi hơi mệt, có thể đi không?” Khẽ day day thái dương, Triệu Kỳ ngất ngưởng đứng lên.

Không muốn nhìn thấy hắn, không muốn nhớ tới những lời kia, tăng thêm phiền não.

“Em phải về?” Tần Nghị cau mày nói, “Nhưng giờ muộn, anh không thể đi được, đang bận quá, nhưng anh không yên tâm để em về một mình,”

“Ân, anh nói này!” Suy nghĩ một hồi, hắn giương mày lên nói, “Dù sao mai là chủ nhật, trường học được nghỉ, em ở lại, ngủ một đêm đi! Mai anh đưa em về sớm!”

“Được rồi.” Tựa hồ như chỉ có thể làm vậy, Triệu Kỳ nhún nhún vai, đáp ứng.

Tần Nghị vội vàng, tự mình đưa nàng vào phòng đã chuẩn bị tươm tất.

“Triệu Kỳ đi ngủ?” Không biết nữ nhân dễ thương trong lòng Hàn Quân Hồng đã biến đi đâu, hắn mới nhớ tới bạn hữu mà hỏi.

“Ừh.” Tần Nghị nhẹ nhàng gật đầu.

“Tốt lắm, chúc mừng sinh nhật, chúc ta tiếp tục uống rượu!” Nâng cao bình rượu, Hàn Quân Hồng kéo bạn tốt đi.

Tần Nghị khoái trá nhập bọn, một đám thanh niên thi nhau nâng cốc.

Uống qua hồi lâu.

“Uống!”

Đột nhiên, Tần Nghị mặt đỏ bừng vỗ bàn đứng lên, la lớn: “Tôi muốn tới phòng ngủ!”

Mọi người nhất loạt kinh ngạc không thôi, hắn đột nhiên xoay người, hướng bạn tốt, tạm biệt:

“Hồng, hẹn gặp lại.”

“Hảo, hẹn gặp lại.”

Cuối cùng, hướng mọi người vung tay lên: “Mọi người, hẹn gặp lại!”

Lời dứt, người được mừng sinh nhật hôm nay thối lui.

Hồi lâu.

“Cậu nói, hắn thực sự say sao?” Một nam nhân cười cười ngây ngốc hỏi Hàn Quân Hồng đang cười đến thần bí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.