Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 66




6866.

“Anh nói đi.” Cố Phi Yên cung kính mở lời, cũng không ngồi xuống.

“Tiểu Yên à, …. Tôi có thể gọi cô như này được không?” Triệu Dịch hỏi.

“Được nhiên là được ạ, đây là vinh hạnh của tôi.” Cố Phi Yên tươi cười nịnh nọt, “Anh là bạn của anh Sở Nghiễn, anh ấy cũng gọi tôi như vậy.”

“Ừm.” Triệu Dịch gật đầu không nói gì nưa.

Khuôn mặt anh trở nên khó coi, dường như lưu luyến gì đó.

Cố Phi Yên cũng không giục, lặng lẽ đợi.

Cái nên đến rồi sẽ đến, cô cũng không vội vàng.

Khoảnh khắc do dự, Triệu Dịch khó khăn mở miệng, “Tiểu Yên, không phải con người tôi không chân thành, sự thật là….có người ở các phương diện nào đó cố gắng áp chế công ty chúng tôi, chính là để tôi sa thải cô, vài ngày trước tôi gánh được, bây giờ thật sự có chút gánh không nổi.”

Làm trang web game, rất rõ ràng là chố Cố Phi Yên mới làm, tuy nhiên, Tại sao trước khi cô đến, công ty của anh ấy đều êm đẹp?

Tình trạng của Cố Phi Yên, Sở Nghiễn đều nói với anh ta rồi, ngược lại anh ta đối với Sở Nghiễn thật sự không còn cách nào nữa, nhưng Cố Phi Yên cũng không thể tiếp tục ở lại công ty. Công ty này tốn rất nhiều tâm huyết của anh ta, cũng không thể bại như vậy, phải không?

“Tôi biết rồi ạ.” Cố Phi Yên cúi chào, “Cảm ơn anh mấy ngày nay chăm sóc tôi, tôi chút nữa sẽ từ chức, mong công ty anh có thể phát triển mạnh mẽ.”

Trên mặt cô không hề có chút oán giận nào, Triệu Dịch càng cảm thấy ngại ngùng.

Anh biết lời nói càng nhiều càng vô dụng, định để tài vụ tính tiền lương một tháng cho cô, coi như tiền bồi thường.

Tuy nhiên….

“Tiểu Yên, cô có biết công ty của Sở Nghiễn xảy ra chút phiền phức không?”

“Cái gì?” Cố Phi Yên ngạc nhiên, con mắt mở to, “Công ty của anh ấy có chuyện gì? Cũng là tại tôi?”

Mím môi lại, sắc mặt Cố Phi Yên trở nên khó coi.

“Đúng vậy.” Triệu Dịch lặng lẽ gật đầu, “Công ty của anh ta so với công ty của tôi nguy cơ nghiêm trọng hơn, bây giờ hình như đã đứt dây vốn đầu tư, nghe nói dự án nghiên cứu và phát triển trò chơi trong tay cũng đã bị chuyển nhượng mất, đây là tâm huyết một hai năm của Sở Nghiễn đó! Nếu như không có dự án này, vốn đầu tư mạo hiểm vào công ty chỉ sợ sẽ bị rút hết.”

Sở Nghiễn là làm trò chơi trên điện thoại, bởi vậy mới quen biết Triệu Dịch, trở thành bạn tốt. Đối với một công ty làm mobile game mà nói, dự ánh là sinh mệnh, một dự án tốt, có thể làm cho công ty đó phát triển gấp mấy lần.

Huống hồ, còn có vốn đầu tư mạo hiểm vào công ty đang chăm chú nhắm đến.

Cố Phi Yên trong lòng hồi hộp.

Cô miễn cưỡng nở nụ cười, “Triệu tổng, cảm ơn anh đã nhắc tôi, nếu không tôi thật sự không biết gì.” Với tính cách của Sở Nghiễn, anh chắc chắn sẽ giấu cô cả đời.

“Cô không hiềm khích tôi nhiều lời là may rồi.”

Triệu Dịch đành chịu, anh chỉ là không muốn nhìn thấy tâm huyết của bạn mình cứ thế mà tan biến.

Anh biết bạn của mình thích Cố Phi Yên, nhưng, lạc hoa hữu ý, nước chảy vô tình, thật sự có đáng không?

Cảm xúc này, duy trì đến khi Triệu Dịch biết Cố Phi Yên đã cầm tiền lương một tuần rồi rời đi, cuối cùng cũng biến thành áy náy.

Anh vẫn là tiểu nhân, không có một nữ nhân nào vô tư đến như vậy.

…….

“Điềm Điềm, cô đưa cho tôi địa chỉ của công ty anh Sở Nghiễn, được không?”

“A, Tiếu Yên, cô cuối cùng nghĩ kỹ rồi, đi quan tâm quan tâm anh trai tôi hả?” Sở Điềm Điềm vô tư báo cáo, “Tôi nói cho cô biết nhé, phòng làm việc của anh tôi có một cửa bí mật, bên trong là gian phòng nghỉ ngơi của anh đó! Cô nếu như muốn đi kiểm tra, nhất định tìm chỗ đó, biết chưa? Nói cho cô, tôi vẫn luôn ủng hộ cô!”

“….” Cố Phi Yên không biết nên khóc hay cười, “Cô thật sự là em gái tốt, lại bán đứng anh trai mình như thế.”

“Cô nếu như muốn mua, anh tôi nhất định cảm ơn tôi! Hihi…”

“Được rồi, được rồi, không nói nhiều với cô, cô đưa tôi địa chỉ đi.”

“Tuân mệnh!”

Rất nhanh, nhận được tin nhắn của Sở Điềm Điềm.

Cố Phi Yên vừa nhìn, phát hiện công ty của Sở Nghiễn cách chỗ cô cũng không xa, chính là tòa cao ốc huy hoàng ở trong Cao Tân Khoa Kỹ Viên, đi bộ khoảng 10 phút là đến.

Trong lòng cô có chuyện, đúng lúc mượn thời gian đi bộ, có thể dễ dàng suy nghĩ.

Công ty của Sở Nghiễn ở tầng 18.

Thang máy vừa mở ra, Cố Phi Yên còn chưa bước vào cửa lớn của công ty đã nghe thấy tiếng đánh nhau âm thanh cực kỳ to, ồn ào, đứa con gái bên cạnh tiếng khóc đến chói tai, dường như có thể phá chân trời.

Nghĩ cái gì nữa, sắc mặt cô trắng bệch, chạy như bay hướng công ty của Sở Nghiễn.

Chạy đến cửa, đập vào mắt cô là một đống lộn xộn.

Chỗ nào cũng là bàn ghế và máy tính bị đập vỡ, sơn hắt bẩn đầy tường, cả công ty không còn chỗ nào có thể nhìn được nổi.

Nhân viên công ty đa phần đứng hết sang một bên, tức giận nhưng không dám lên tiếng, có thì đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị dời đi, kiểu không cần trốn tránh.

Cố Phi Yên khuôn mặt lạ lẫm bước vào cũng không có ai nói gì.

Càng bước vào trong, trong lòng Cố Phi Yên cơn tức giận càng lên cao.

Đi đến phòng làm việc lão tổng, cô vừa nhìn liền thấy một đám côn đồ tóc nhuôm lộn xộn đang làm xằng làm bậy ở bên trong.

Trên tay mỗi người bọn chúng cầm chiếc gậy gỗ dài, lũ bất lương, không hung hăng không được, có đứa đang phá đồ đạc, có đứa lật tung giấy tờ trong ngăn kéo, thấy cái gì đáng tiền là bỏ ngay trong túi.

Trong phòng, Bạch Tố Tố đang đỡ bà Chu Lan đứng không vững góc tường.

Chu Lan-Mẹ của Sở Nghiễn có chút hoảng loạn, trên mặt in vài phát tát, tức giận run người, hét trong tuyệt vọng, “Đừng phá nữa, đừng cướp nữa! các người là ai, đợi con trai tao về, hắn sẽ không tha cho các ngươi!”

“Con trai của bà? Ha ha ha… Nói không chừng, hắn ta sớm chết ở ngoài rồi!” tên côn đồ nhuộm tóc vàng cả đầu , xem ra là tên cầm đầu, cười hỗng hách, “Con trai của bà, cũng chỉ là gối thêu hoa, căn bản không chịu nổi bị đánh đâu!”

“Mày đừng nói xạo! còn nói năng hồ đồ, xem tao xé xác mày ra!”

“Bà già chết tiệt, xem bà làm được gì, hay vẫn muốn vài cái bạt tai nữa?!”

“Xin lỗi, xin lỗi, dì của tôi không phải cố ý gì, các người đừng động tay nữa…” tên côn đồ tóc vàng chuẩn bị đánh người, Bạch Tố Tố lập tức cúi xuống xin lỗi, vừa khóc, vừa an ủi Chu Lan, “Dì à, dì đừng tức, tiền chỉ là vật ngoài thân, giữ gìn cơ thể mới quan trọng! Nhìn dì như vậy, anh Sở Nghiễn sẽ buồn lắm.”

“Cô người đẹp này thú vị đấy, không tồi, anh đây thích.” Tên côn đồ tóc vàng nâng cằm Bạch Tố Tố lên, ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ, “Ây, lớn xinh đẹp như này, nhìn làn da này, cơ thể này…hay là, đợi tý nữa cùng các anh vui sướng vui sướng?”

Bạch Tố Tố không dám động đậy, ánh mắt né tránh.

Tên côn đồ tóc vàng lại nhìn xuống người bà Chu Lan, hằn một tiếng, “Bà cái đồ già này coi như xong, từng đấy tuổi, chắc chắn không được, nếu mà có làm, còn không biết là bà làm tôi sáng khoái, hay là tôi làm bà sảng khoái đây!”

“Ha ha ha… anh Kiến à, lời anh nói có đạo lý.”

“Bà già có cái gì mà làm chứ? Còn không bằng tôi đi mua miếng thịt lợn tự mình đục cái lỗ!”

Tiếng cười vang lên.

“Đám khốn nạn bọn bây!” bị sỉ nhục như vậy, khuôn mặt chỗ đen chỗ trắng của bà Châu Lan chỉ vào tên tóc vàng, “Có bản lĩnh mày đánh chết tao, bọn bây là lũ cặn bã của xã hội, đưa chúng mày tiền, chúng mày còn đập phá đồ đạc, tán tận lương tâm, các người chết cũng không yên thân!”

Tên tóc vàng bị bà Chu Lan giữ chặt tay, cắn một phát mạnh mẽ, rách miếng thịt chảy máu.

“Tiện nhân, mày dám cắn tao, tao đánh chết mày!” hắn một bên hất tay ra, một bên đau hét lên với bọn đàn em, “Chúng mày chết hết rồi sao? Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh nó cho tao, đánh chết thì thôi!”

“anh Kiến, em đến đây!”

“Đánh chết mụ tiện nhân này!”

Những đứa còn lại thấy thế xông vào, tay cầm cây gậy gỗ hướng phía bà Chu Lan, mắt nhìn bà Chu Lan bị chịu thiệt, Cố Phi Yên vội vàng hét lớn, “Đợi đã!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.