Chị họ cũng cảm thấy bà nội coi thường người khác, chỉ vì không thích bối cảnh xuất thân của Mục Vân Sinh mà thôi, bà thấy Mục Vân Sinh, chắc chắn sẽ yêu thích Mục Vân Sinh và sẽ để cho bọn họ yêu đương, chị ấy một mực cho rằng đây nguyên nhân chủ yếu mà bà nội không cho bọn họ yêu đương.
Lý Hoan Tình cũng vì lần đó, chân chính nảy sinh ấn tượng sâu sắc đối với Mục Vân Sinh, mà không lại là một dấu hiệu, trước đây cô đối Mục Vân Sinh ấn tượng chính là bà nội không thích hắn, bà nội luôn nói, Mục Vân Sinh là bạch nhãn lang (*), lại muốn ăn thịt thiên nga, khi đó, cô đều là rất bất đắc dĩ, chỉ là bọn nhỏ cùng nhau chơi đùa mà thôi, bà nội nghĩ quá nhiều, nhưng lại một mực chắc chắn, Mục Vân Sinh là bạch nhãn lang, đặc biệt dặn dò Lý Hoan Tình cách xa Mục Vân Sinh một chút.
(*) Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Sau khi trưởng thành, lần đầu tiên cô nhìn thấy Mục Vân Sinh.
Ngày đó cô đứng trên gác xếp, nhìn chị họ dẫn người về, vóc người Mục Vân Sinh gầy yếu, khuôn mặt anh tuấn, mặc một bộ áo sơ mi trắng, một cái quần bò, trang phục rất chỉnh tề, cũng rất sạch sẽ gọn gàng, tóc cắt đến mức rất ngắn, anh khí bừng bừng. Lý Hoan Tình cảm thấy, Mục Vân Sinh so với những chàng trai cô từng gặp đều anh tuấn hơn nhiều, từng cử chỉ tay chân, tràn đầy khí khái nam tử.
Ngày đó là giữa hè, nhiệt liệt sáng rỡ trên người thiếu niên che kín một tầng lấp lánh mỏng manh, Lý Hoan Tình cảm thấy, hắn thật sự rất anh tuấn.
Đột nhiên, Mục Vân Sinh vừa ngẩng đầu, thấy được cô ở trên ban công, một khắc đó, cơ thể Lý Hoan Tình như có một đạo dòng điện xuyên qua.
Đó là một đôi mắt rất đẹp.
Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy hóa ra một người, thật sự có một ánh mắt sắc bén như vậy, thật giống một chút liền nhìn xuyên, cô đang suy nghĩ gì, cô đang len lén nhìn hắn, Lý Hoan Tình còn cười phất phất tay, ai biết mặt Mục Vân Sinh không hề cảm xúc, mở ra một ánh mắt khác, không hề để ý cô một chút nào.
Cực giỏi!
Đây là cái nhìn bên trong của thiếu nữ Lý Hoan Tình đối với Mục Vân Sinh.
Cô vốn không muốn quản chuyện này của chị họ, nhưng thấy Mục Vân Sinh, cô lại có hứng thú, hào hứng bước xuống lầu, lại nghe được bà nội rất vô lễ mắng Mục Vân Sinh, chửi đến rất khó nghe, cô hỏi em họ mới biết, thì ra bà nội đề ra nghi vấn sau khi Mục Vân Sinh rời khỏi Lý gia đã làm cái gì, học ở nơi nào.
Mục Vân Sinh nói, không học, đang đánh nhau.
Bà nội rất tức, cho rằng một người không học lực cũng không công việc đàng hoàng, cũng dám vọng tưởng cùng cháu gái của bà yêu đương, này chỉ là mơ tưởng, đồng thời nhắc đến mẹ Mục Vân Sinh, nói Mục Vân Sinh bạch nhãn lang, xuất thân đê tiện.
Lý Hoan Tình vẫn luôn không thích bà nội cay nghiệt, cô cảm thấy một người già đối với một thiếu niên cay nghiệt như vậy, thật sự hơi quá đáng, cô lên tiếng ngăn bà nội lại.
Cô cho rằng Mục Vân Sinh chịu nhục nhã, chắc chắc sẽ rất tức giận, nổi trận lôi đình, ai biết được Mục Vân Sinh rất bình tĩnh, dường như bà nội nhục nhã, đối với hắn một chút ảnh hưởng cũng không có, lúc hắn rời đi, chỉ vào bà nội nói.
Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cho bà đem cháu gái Lý gia xếp hàng một loạt, cười nói với tôi, mặc cho cậu chọn.
Khi đó, tôi sẽ nói cho bà biết, cháu gái Lý gia, không xứng với tôi.
Hắn làm bà nội huyết áp tăng vọt, người đã đi, chị họ khóc lóc đuổi theo, cũng không thấy hình bóng của hắn đâu, chị họ tức giận đến nỗi rời nhà trốn đi, Lý Hoan Tình cũng mới biết, Mục Vân Sinh không tới vì chuyện yêu đương với chị họ, hắn đến Lý gia, chỉ vì một lời này.
Cô vốn tưởng rằng, bọn họ có thấy cũng không gặp nhau, không nghĩ tới, cái đêm mưa kia, cô ở trong ngõ tối, nhặt được Mục Vân Sinh đang thoi thóp, đạn bắn trúng bụng của hắn, máu vẫn chảy, Mục Vân Sinh lại hôn mê bất tỉnh, bốn phía mơ hồ có thể nghe được tiếng súng, Lý Hoan Tình cũng coi như bình tĩnh, thân thể gầy yếu cõng lấy Mục Vân Sinh, ẩn núp mấy tiếng, cuối cùng cũng coi như an toàn, Mục Vân Sinh đã tỉnh rồi.