Thời điểm Cố Bình An bị Mục Lăng đẩy ra ngoài chỉ muốn nói bốn chữ, đậu má. (Đây là 4 chữ ở bên Trung: 日了狗了)
Những chuyện mà hai ngày nay trải qua quá kinh thiên động địa, cô chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nhưng lại bị Mục Lăng phá hỏng, càng quá đáng hơn đó chính là, Mục Lăng hẹn cô, ngay cả cơ hội từ chối cô cũng không có, cô chỉ muốn qua một thời gian ngắn nữa mới lên kế hoạch làm sao để Mục Lăng yêu cô, cũng không muốn ở chung với Mục Lăng nhanh như vậy, không ngờ tới, hắn bám dai như đỉa, chỉ có thể nói bốn chữ.
Bám dai như đỉa.
Cố Bình An vốn đang suy xét có cần trang điểm một chút hay không, đàn ông đều yêu thích phụ nữ gọn gàng xinh đẹp, Mục Lăng cũng không ngoại lệ, cô trang điểm thật đẹp thử xem, nói không chừng sẽ có chút tác dụng, nhưng lúc sau lại nghĩ lại, bỏ đi, thay đổi quá lớn, người ta sẽ cho rằng cô bị bệnh thật kinh mất.
"Hôm nay không đi học sao?"
"Không đi." Cố Bình An nói, "Ngày hôm qua ngủ không ngon, ngày hôm nay ngủ bù."
Mục Lăng gật đầu, hết sức hài lòng, xem ra cô bé này ngoan, Tiểu Ngô từng nói, về nhà bị phu nhân thị trưởng tát một cái, còn ngay cả trước mặt người ngoài, một chút tình cảm cũng không có, xem như là cho cô một bài học.
Cố Bình An muốn móng vuốt của mình được mài một cách cận thận.
Váy màu trắng, tóc sợi mì, nhìn thế nào cũng không hợp mắt, quá nhạt nhẽo rồi.
"Chúng ta đi đâu?"
"Hẹn hò a."
"Bệnh thần kinh." Một vở kịch mà thôi, có cần diễn sâu như thế hay không, ngoại trừ nói hắn bị bệnh thần kinh, cô không còn gì để nói, còn có thể nói cái gì đây?
"Anh có tiền sử bị bệnh thần kinh, em có muốn xem một chút hay không? Hả?"
"Không cần!"
"Quỷ nhát gan." Cố Bình An còn cho là Mục Lăng muốn dẫn cô đi đâu, không ngờ tới lại dẫn cô đi xem cuộc đua xe, đua xe Ferrari tổ chức ở vùng ngoại thành, siêu sao hội tụ, mỹ nhân như mây, khán giả đầy sân, đủ loại xe Ferrari đều trưng bày ở bên trong.
Mục Lăng là hội viên Ferrari, lần này thi đấu cũng đặc biệt có khán đài vip, Mục Lăng và Cố Bình An vừa vào hội trường đã bị đèn flash truy đuổi, hắn dắt một tay Cố Bình An, cũng lười trả lời vấn đề của phóng viên, trực tiếp lên phòng triển lãm ở lầu hai.
"Đó là Cố Bình An phải không?"
"Hình như vậy, xem ra rất trẻ trung xinh đẹp, ánh mắt Mục đại luôn luôn không tệ, chỉ có điều khác một trời một vực với bạn gái trước đây của hắn."
"Nghe nói vì Cố Bình An, mấy nhà tòa soạn và tạp chí bị hắn cường lực chèn ép, không thể thở nổi, khắp nơi cầu xin tha, tâm địa Mục đại sắt đá, không để ai vào mắt, đoán chừng ngày mai sẽ công khai xin lỗi, bọn họ thực sự là ngu xuẩn, loại tin tức này cũng dám tung ra, quả nhiên đã chọc giận Mục đại."
"Thanh danh của Cố Bình An đã thành ra như vậy mà hắn vẫn muốn sao?"
"Xem Cố Bình An người ta xinh đẹp kìa, lại là hòn ngọc quý trên tay thị trưởng, người đàn ông nào lại không muốn?"
"Hắn không chê bẩn sao? Cố Bình An với em họ hắn....."
"Đừng nói lung tung, câu nói như thế này trong lòng biết là được rồi, đừng nói ra, cận thận chọc giận Mục đại, xem kết cục của Mục Phàm là biết rồi, em họ cũng không tha, huống chi là người qua đường."
.............
Bọn họ mồm trăm miệng mười thảo luận, có mấy lời truyền tới tai Cố Bình An, mặt cô cũng không hề có cảm xúc, vẫn để Mục Lăng nắm tay.
Cô nghĩ, cô chắc chắn phải xuất hiện.
Đối mặt với những lời gièm pha này.
Chỉ có trực tiếp đối diện với những lời gièm pha này, người khác mới không thể nói lại, bằng không, bạn càng trốn, người ta sẽ nói càng nhiều hơn, càng quá đáng hơn.
Cho dù cô bị cô lập, cô cũng phải kiêu ngạo mà ngẩng đầu, đối mặt tất cả.
Mục Lăng cũng nghe thấy những lời bàn luận kia, nhưng lại không phản ứng gì, miệng là miệng của người khác, mặc kệ bọn họ nói gì, hơn nữa ai lại dám nói hắn đội nón xanh, cùng lắm là nói Cố Bình An không biết liêm sỉ, đối với hắn mà nói chẳng hề hấn gì.