Bên người Roman có tám vệ sĩ, bảo vệ đến một giọt nước cũng không lọt, Mục Lăng ở trong nước cũng có vệ sĩ, hơn nữa Tiểu Ngô vừa là trợ thủ đắc lực, vừa là vệ sĩ, lại là trợ lý cá nhân, quả thực không rời một bước. Nhưng mà, trong mắt anh lại lộ ra vài phần châm chọc, trên đảo Tử Vong mưa gió khó lường, nguy cơ tứ phía, ra cửa xác thực cần phải mang vệ sĩ, nếu không, ai dám ra cửa.
"Mục tiên sinh, Bình An, thật trùng hợp." Một tiếng Bình An kia của anh ta, làm Mục Lăng cảm thấy thật chói tai.
Anh vẫn luôn cảm thấy cái tên Cố Bình An này thực quá bình thường, này rõ ràng chỉ là tâm nguyện bình thường của cha mẹ, cả đời bình an lâu dài, mỗi lần gọi, anh đều cảm thấy rất êm tai, rất dễ nghe. Nhưng nghe từ miệng tên đàn ông khác kêu thân mật như vậy chỉ cảm thấy vô cùng khó nghe.
Cố Bình An nắm tay Mục Lăng, cũng không đáp lời Roman, hai người chào hỏi qua, thực ra cũng chẳng có gì để mà nói, Mục Lăng chờ người lái xe tới đây, Roman thấy vậy liền nói, "Mục tiên sinh, gia tộc Roman có chuyện làm ăn muốn cùng Mục tiên sinh nói một chút."
Mục Lăng nói, "Nếu Roman tiên sinh đây muốn nói về việc chia lợi nhuận của đảo Tử Vong và chế độ quân đội ở đây thì chúng ta không cần thiết phải nói chuyện đâu."
"Mục tiên sinh, người thường đi chỗ cao, một Mục thị quốc tế chắc chắn không thỏa mãn được anh, tôi cũng biết Mục tiên sinh lén buôn lậu y dược và súng ống, nhưng vẫn chưa tiến vào thị trường Âu Mỹ, nếu như có gia tộc Roman trợ giúp, này sẽ không phải dễ như trở bàn tay sao, sự việc trên đảo Tử Vong, nếu Mục tiên sinh không nhúng tay vào, chúng ta cũng có thể hảo hảo bàn bạc một chút việc ở Âu Mỹ. Dù sao thì đại danh của Mục tiên sinh tôi cũng đã sớm ngưỡng mộ từ lâu, nếu như có cơ hội cùng nhau hợp tác, cũng là may mắn của tôi, đôi bên cùng có lợi." Giọng của Roman vô cùng ôn hòa.
Mục Lăng nói, "Roman tiên sinh đây là muốn lôi kéo tôi sao?"
Anh hiển nhiên là biết rõ còn cố hỏi.
Bọn họ vẫn luôn dùng tiếng Trung để nói chuyện với nhau, Cố Bình An nghe cũng không tiện nói chen vào, đơn giản đứng một bên nghe, thì ra trên phương diện làm ăn của Roman tiên sinh và Mục Lăng có xung đột.
Mục Lăng thoạt nhìn hẳn là bộ dáng không muốn nói.
Roman nói, "So với những gì tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm có thể cho anh, gia tộc Roman có thể cho anh càng nhiều hơn."
Hoắc Nhĩ Sâm không phải chỉ là tổng thống của đảo Tử Vong thôi sao, đảo Tử Vong căn bản không có pháp luật đầy đủ cũng không có chế độ quân đội hẳn hoi, càng đừng nói là quốc lập, chỉ có tiền, giống như nhà giàu mới nổi, không đáng để sợ hãi.
Đối với đàn ông lợi ích là quan trọng nhất, tiền phải nắm chặt trong tay, quyền càng muốn nắm chặt hơn.
Đối với kẻ cầm quyền mà nói, quyền lực còn quan trọng hơn so với tiền tài.
Có quyền lực, sẽ có tiền.
Có tiền, chưa chắc đã có quyền lực.
Mục Lăng cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể nhìn không rõ điểm này chứ, điều kiện mà Roman anh nói rất đủ mê hoặc, này nếu như Mục Lăng vẫn không đồng ý, anh ta cũng không ngại dùng chút thủ đoạn. Anh ta vốn không để Mục Lăng vào trong mắt, hiện giờ Mục Lăng lẻ loi một mình ở đảo Tử Vong, anh ta cũng không sợ Mục Lăng.
Chỉ là, nếu như có thể không dùng đến vũ lực, vậy thì không cần thiết phải dùng vũ lực.
Mục Lăng cười, sâu thẳm trong mắt là một mảnh lạnh lùng cùng trào phúng, "Có lẽ những cái khác Hoắc Nhĩ Sâm không thể cho tôi, nhưng cậu ta lại có thể cho tôi cái mà cậu vĩnh viễn không thể cho tôi được, đó chính là nghĩa khí."
"Gần đây đảo Tử Vong nổi lên sóng gió, công lao của Roman tiên sinh cũng không nhỏ, cậu vẫn luôn chiếm cứ Âu Mỹ, tuy hòn đảo này thuộc về Bắc Mỹ, nhưng không thuộc phạm vi quản lí của cậu a, đường vận chuyển cũng không đi vào địa phận của cậu, cậu cần gì phải duỗi tay dài như vậy? Người Trung Quốc chúng ta có câu tục ngữ, lòng tham không đủ rắn nuốt voi, cẩn thận tiền mất tật mang. Câu nói cao thâm như vậy, không biết cậu có nghe hiểu không?"
Cố Bình An trầm mặc, Mục đại, rõ ràng anh biết anh ta là con lai mà, anh nói câu này có cảm giác ưu việt sao?