Đột nhiên Cố Bình An bị một lực mạnh kéo, ghế dựa xoay một vòng, đối diện với Mục Lăng, người còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Mục Lăng kéo dậy, ngã vào vách tường, trong nháy mắt tiếp theo cổ họng bị Mục Lăng bóp chặt.
Cái cổ bị hắn bóp tàn nhẫn, trong nháy mắt hô hấp trở nên khó khăn, sắc mặt Cố Bình An đột nhiên tái xanh, hô hấp dồn dập, cặp mắt đón nhận ánh mắt hung ác của Mục Lăng.
“Cố Bình An….” Từng chữ từng chữ, tràn đầy oán hận, như là hét lên nỗi oán hận của mười kiếp.
Cố Bình An muốn cười, nhưng không cười nổi, lực tay của Mục Lăng rất lớn, cô cảm giác cái cổ của mình sắp bị đứt ra, ánh mặt quen thuộc lọt vào con mắt, mặc kệ anh tuấn như thế nào đi nữa, nhìn người đàn ông này cũng không phải là một… Người tốt.
“Này, ông xã, đã lâu không… A….”
Một câu đã lâu không gặp này chưa kịp nói hết, môi đã bị hắn ngăn chặn một cách tàn nhẫn, hắn hôn một cách hung hăng, ý muốn sở hữu cực kỳ mãnh liệt, giống như là một con thú hoang đang gặm nhấm con mồi của mình, không cho phép người khác mơ tưởng, thô lỗ, dã man, hoặc giống như mang theo tâm tình trả thù, Cố Bình An chỉ cảm thấy hô hấp của mình giống như bị hắn đoạt hết.
Cô quay trái quay phải né tránh, nhưng không cách nào né tránh được nụ hôn thô bạo của Mục Lăng, hai tay giãy dụa bị hắn trói chéo ra sau, thân thể đàn ông cường tráng, gắt gao đè cô vào vách tường và trong lòng ngực, gắt gao ngăn chặn, một tay cố định đầu cô.
Không thể trốn đi đâu được.
Bảy năm, người phụ nữ này đã chạy trốn suốt bảy năm.
Hắn tốn hết tâm tư, dùng hết các mối quan hệ, nhưng vẫn không tìm được chút manh mối nào về cô, giống như biến mất không chút tăm hơi vậy, không bao giờ tìm được nữa, hắn vốn tưởng rằng, cả đời này sẽ không còn được gặp lại.
Bình An… Bình An của hắn.
Hôn thô bạo, rồi từ từ chuyển sang dịu dàng, tim Cố Bình An giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, không cách nào dịu xuống, hiếm thấy Mục Lăng dịu dàng, làm tay chân cô như nhũn ra, không biết làm thế nào.
Cô nghĩ, cô vẫn quen với cách hắn thô bạo hơn.
Dịu dàng chiếm lấy, cô chưa nhận bao giờ nên chấn động, Cố Bình An cố gắng ngăn chặn tâm tình trong lòng, nhẹ nhàng xoay mặt, môi Mục Lăng rơi vào mặt cô, cái trán chạm vào gò má của cô, im lặng một chút.
Im lặng, bao trùm toàn bộ phòng làm việc.
Không người nói chuyện.
Cố Bình An cố gắng nén lại hô hấp và tất cả tâm tình, người đàn ông này đã không còn quan hệ gì với cô, hắn bước ra khỏi cuộc sống của cô đã quá lâu rồi, lâu đến nỗi làm cô cho rằng, hắn đã không còn tồn tại.
Một giây trước còn muốn giết cô, một giây sau lại dịu dàng với cô.
Cố Bình An cười nhạt, Mục Lăng, anh giỏi nhất là diễn kịch như thế.
“Tha lỗi cho tôi lúc nãy nói lỡ, phải gọi là Mục tiên sinh, đã lâu không gặp.” Cố Bình An nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Cô và Mục Lăng đã ly hôn, giấy trắng mực đen, rõ rõ ràng ràng, không còn bất kỳ quan hệ nào.
Trong nháy mắt sắc mặt Mục Lăng trở nên cực kỳ khó coi, “Cố Bình An, em cứ như vậy không thể chờ thêm được nữa muốn rũ sạch quan hệ với anh sao?”
“Năm đó, người vội vã rũ sạch mọi quan hệ với tôi hẳn là anh, bây giờ Mục đại thiếu gia đã được đền bù như mong muốn, ôm mỹ nhân về.” Cố Bình An cười dịu dàng, “Diễn kịch đừng quá nghiêm túc, Mục Lăng.”
“Diễn kịch… Người đang diễn kịch là em.” Mục Lăng lên tiếng một cách thô bạo.
Cố Bình An cười nhạt một tiếng, “Kẻ xấu cáo trạng trước.”
“Anh chẳng muốn tính nợ cũ với em, theo anh về nhà!” Mục Lăng lôi cô một cách thô bạo, nắm thật chặt, giống như một giây sau, cô sẽ biến mất không còn tăm hơi.
“Về nhà?” Giọng Cố Bình An tự giễu, “Nhà tôi ở đâu? Nhà của tôi đã bị anh làm tan nát, bây giờ anh nói với tôi, về nhà? Lúc anh bắt tôi đi đổi lấy tình nhân của anh, sao lúc đó anh không nghĩ tới Cố Bình An tôi là vợ của anh?”
Trong chốc lát Mục Lăng buông lỏng tay, thả Cố Bình An ra.
Bầu không khí im lặng đến cực điểm.
Xưa nay Cố Bình An cũng không phải là người phụ nữ dễ bị ức hiếp, hiếm thấy dáng vẻ một bạo hỏa long xụ mặt không nói tiếng nào, khá là mới mẻ.