Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 2: Đụng ngã hắn




Sở Trạm Đông đột nhiên nắm lấy eo của cô rồi đẩy ngã xuống giường thay cho câu trả lời!

Không nghĩ đến Sở Trạm Đông lại có thể trả đũa: "Hàn Tử Tây, có phải cô đã sớm có âm mưu làm như vậy?"

"..." Trên mặt Hàn Tử Tây ít khi xuất hiện ưu phiền nay lại có nhưng chỉ thoáng qua vài giây: "Thiếu gia thật xin lỗi!"

"Thật xin lỗi cái gì?" Sở Trạm Đông mở miệng nhả ra một làn khói trắng: "Thật xin lỗi đụng ngã tôi à?"

Hàn Tử Tây bị làn khói xông vào mặt lại bị hắn giữ cằm bắt nhìn thẳng vào hắn trả lời: "Ừ?"

"Ừ!" Hàn Tử Tây gật đầu thừa nhận.

"Ha ha..." Tiếng cười trầm thấp mang theo lồng ngực phập phồng, hắn dùng mu bàn tay phải đang cầm thuốc lá chậm rãi cọ xát trên má cô: "Nếu như tôi nói tôi rất sẵn lòng?"

"..."

Không để cho Hàn Tử Tây kịp phản ứng, hắn xoay người một cái đem cô áp chế ở dưới thân, đến gần tai cô hô hấp nóng rực mở miệng nói: "Cô biết rõ hiện tại tôi sẽ làm gì chứ?"

Hàn Tử Tây gật đầu: "Biết rõ!"

Sở Trạm Đông khiêu khích lông mày: "So, yes or no!"

Cô có quyền say no sao?

Hàn Tử Tây dùng hành động thực tế trả lời hắn!

Tiếp tục cởi ra chính là quần áo bên trong.

Áo sơ mi đen nhánh cùng với đôi tay trắng như tuyết của cô rõ ràng đối lập, con mắt của Sở Trạm Đông càng ngày càng trầm xuống, sâu không thể thấu được!

Lại không hề báo trước cúi đầu xuống hôn cô, động tác bá đạo của hắn làm Hàn Tử Tây cũng chưa bao giờ yêu cầu sự dịu dàng.

Cô sững sờ, ngoan ngoãn nhắm mắt!

Ngọn đèn bên ngoài sáng, trên chiếc giường xa hoa rộng lớn hai cỗ thân thể khí thế hừng hực dây dưa một chỗ.

Cô trước sau như một giữ im lặng, dù là lúc hai người hòa làm một thể, hắn chớp mắt một cái đột nhiên thay đổi, ban đầu còn rất nhẹ nhàng bây giờ lại hung hăng như dã thú, hung hăng cắn xé cô, cô cũng cố gắng chịu đựng không nói tiếng nào.

Sở Trạm Đông nhìn bộ dạng lạnh lùng của cô, đáy mắt dần dần dâng lên bão táp: "Hàn Tử Tây, mau kêu ra, để cho tôi nghe được tiếng rên của cô, kêu!"

Hàn Tử Tây không biết tại sao hắn lại đột nhiên bất thường như thế!

Không phải hắn luôn khinh thường đụng chạm vào người cô sao, hôm nay làm sao sẽ...

Lúc cô đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì nhận được tin nhắn của hắn, đến lúc này, đã vài giờ, cô cũng không có nghĩ ra nguyên nhân!

Hắn từng nói đời này cũng sẽ không chạm vào một đầu ngón tay của cô!

Hai tay Hàn Tử Tây nắm chặt đặt một bên, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, lần đầu tiên không không nghe lời làm việc.

"Không nghe lời?" Sở Trạm Đông nở nụ cười: "Cô có gan thật!"

Cô như con cá nằm trên thớt khơi dậy ý muốn chinh phục của Sở Trạm Đông, hắn cười độc ác nói: "Hàn Tử Tây, để tôi xem cô có thể chịu đựng được bao lâu!"

Cả đêm hoan ái dấu vết có ở khắp nơi trong phòng.

Trên ghế sa lon, trên sàn nhà, trong phòng tắm, thay đổi liên tục cho đến khi trời sáng người hầu trong nhà cũng sắp sửa làm việc, hắn lại đè cô không một mảnh vải ở đối diện vườn hoa trên cửa sổ sát đất...

Cuối cùng Hàn Tử Tây đầu hàng: "Thiếu gia, tôi sai rồi!"

Tính tình của Sở Trạm Đông cô hiểu rất rõ, cô cảm thấy đêm qua nhất định là mình đã điên rồi, chứ không sao lại không biết sống chết đi lấy trứng chọi với đá?

Hàn Tử Tây nhìn qua người đàn ông bên cạnh, người đã hành hạ cô thương tích đầy mình.

Hắn có ngũ quan rất đẹp mày rậm mắt đen, sống mũi cao thẳng, môi mỏng theo thói quen hay mím chặt.

Đều nói đàn ông môi mỏng là bạc tình!

Là thế này phải không?

Không phải!

Hắn đối với bất kỳ người nào cũng không tệ, riêng chỉ có mình cô...

Hắn là người có quyền cao nhất ở HC, ở trên thương trường hắn nổi tiếng là nham hiểm, trên mặt luôn mỉm cười khiêm nhường, sau lưng lại hung hăng đâm một đao làm cho người ta không khỏi kính nể tránh xa.

Ở nhà, hắn là Sở đương gia, tất cả mọi người đều phải nhìn sắc mặt hắn mà làm việc, chính là cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nổi giận, người giúp việc ai cũng nói hắn đơn giản dễ gần.

Sự thật là đúng là như vậy sao?

Đột nhiên thân thể đau nhói, bị hành hạ đến mức toàn thân không lành lặn lại bị đạp một phát xuống giường, suy nghĩ sâu xa ngay lập tức quay lại.

Thanh âm lạnh lùng của người trên giường vang lên: "Đồ ngọc của Mặc gia, đêm nay trước mười hai giờ mang đến cho tôi!"

Hàn Tử Tây đưa tay nhặt quần áo bị hắn xé tối qua đang vứt trên mặt đất, dùng tốc độ nhanh nhất để mặc vào, đứng dậy một mực cung kính đáp: "Vâng thưa thiếu gia.”

"Cút!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.