"Sao anh lại vào đây?"
"Tôi không được vào sao?"
Ánh mắt Lê Hoàng Việt tối sầm lại, Trần Khả Như cũng không làm động tác che chắn nào cả vì cô nghĩ chỉ cần chuyện mà Lê Hoàng Việt muốn làm thì chẳng cách nào ngăn cản được.
"Anh muốn tắm à, vậy anh tắm trước đi." Trần Khả Như định đi ra ngoài, nhường lại chỗ cho anh.
Tính tình của người phụ nữ chết tiệt này cũng biết thu bớt lại rồi, biết thế nào là đau thì sẽ học được thế nào là ngoan thôi.
"Tới đây." Anh ra lệnh.
"..."
Trần Khả Như nghe lời không hề phản kháng, thực ra thì cô đã có một quyết định rằng sau này phải cố gắng nhu hòa cái tính nóng nảy của mình lại. Mình càng căng thẳng gây khó dễ cho anh, thì có khi người ta lại càng nghĩ rằng mình đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt mà làm bộ làm tịch.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cô cảm nhận được đầu ngón tay lạnh toát của Lê Hoàng Việt đang lướt nhẹ trên da, hơi khẽ rùng mình. Anh tính làm gì vậy?
Nghi hoặc tràn ngập trong cô, não bộ tự động hiện lên mấy hình ảnh trẻ em không xem được, chẳng lẽ Lê Hoàng Việt lại định ức hiếp bệnh nhân thương tật yếu đuối như cô sao... Nói đến chuyện này thì... hình như... hai người chưa từng làm ở phòng tắm.
Lén liếc mắt nhìn vào trong gương, hai má không biết tự bao giờ đã nhuốm màu ửng đỏ, sao suy nghĩ của cô lại bỗng nhiên trở nên bậy bạ như này.... Chẳng lẽ cô thật sự là trong ngoài bất nhất giống Vũ Tuyết Trang nói sao?
Nội tâm thực ra là một cô gái thích mơ mộng hão huyền?
Không.
Trần Khả Như đứng quay lưng về phía Lê Hoàng Việt, trong đầu không ngừng tranh đấu.
"Giơ tay lên đi."
Cô giật mình, âm thanh trầm thấp khiến người ta không thể khước từ của anh đang quanh quẩn bên tai. Trần Khả Như tựa như một con rối gỗ ngoan ngoãn để người khác giật dây, Lê Hoàng Việt nói gì thì cô làm đó.
Tới khi cảm nhận được dòng nước ấm áp đang ve vuốt làn da mình, cô mới giật mình phát hiện thì ra Lê Hoàng Việt muốn giúp cô tắm rửa.
Cô đang mơ phải không?
Cô nhìn bóng dáng cẩn thận tỉ mỉ của Lê Hoàng Việt trong gương, tựa như là... đang tắm cho con thú cưng mình yêu nhất vậy, ánh mắt vô cùng chăm chú và nghiêm túc.
Từng hạt nước li ti đậu khẽ trên đôi lông mày sắc như đao khắc kia, thậm chí vương cả trên mái tóc đen thăm thẳm, trên cả khuôn mặt rắn rỏi...Chỉ giây lát thôi cả phòng tắm đã chìm trong làn hơi nước mờ dày đặc. Người đàn ông đẹp như tranh vẽ trong gương ấy lại xa xăm không nhìn rõ, chỉ mơ hồ hiện lên hình dáng mờ ảo. Trần Khả Như tựa như chìm vào một giấc mộng xa xôi, nơi đó Lê Hoàng Việt sẽ yêu cô, thương cô và khi ấy cô chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
"Có cần gội đầu không?"
Giọng nói anh mang theo chút khàn khàn dày đặc.
"Ừ, có."
Cô dịu dàng đáp lại, tựa như những xù xì gai góc, những trầy xước vẫy vùng trước đây chưa từng xuất hiện.
"Cúi người xuống một chút."
Ánh mắt anh thật xa lạ, xa xăm khó với.
Trần Khả Như chưa bao giờ thấy Lê Hoàng Việt dịu dàng như vậy, cứ như là một người khác, tuy nhiên hơi thở trên người anh, giọng nói của anh đều chứng tỏ rằng đây là sự thật.
Lê Hoàng Việt, tại sao lại đột nhiên...
Trong lòng vừa ôm nghi hoặc lại vừa ỡm ờ nửa thích nửa chê, thế mà lại khiến cô quên mất việc mình đang trần như nhộng. Cứ thế mà vô ý phơi thân trước mặt người khác không chút xấu hổ thẹn thùng.
Mái tóc suôn dài như dòng thác thấm sũng nước, cô có thể cảm nhận được động tác của anh có chút trắc trở. Cũng phải thôi, Lê Hoàng Việt thân là con trai nhà giàu, từ nhỏ đã ăn trắng mặc trơn, làm gì biết gội đầu cho phụ nữ chứ?
"Muốn sấy tóc không?"
Gội xong rồi, anh nói.
Tuy là tổng giám đốc Việt dùng hơi nhiều dầu gội, hình như gội còn chưa sạch nữa nhưng để lịch sự thì Trần Khả Như vẫn nói: "Không cần đâu, tôi ngồi quạt điện cũng được."
Sấy tóc á? Đùa sao... cô sẽ xấu hổ chết mất.
Hơi nóng từ máy sấy thổi ra đúng thực là phương thức tuyệt vời để khơi dậy sự ám muội, mà lúc này cô cần phải tỉnh táo, bắt buộc bản thân mình phải giữ cho lí trí thật tỉnh táo.
Lê Hoàng Việt cả người ướt đẫm, trong mắt hơi buồn bực, ánh mắt lúc ẩn lúc hiện: Lại bắt đầu không nghe lời rồi sao?
Sự hấp dẫn ướt át ấy vốn đã khiến anh khắc chế không được rồi, nếu không phải vì tay cô đang bị thương thì dựa trên tính cách của mình, anh đã đè cô ra làm năm bảy hiệp từ lâu rồi.
Hôm nay anh bị làm sao vậy? Cứ nghĩ đến cảnh người phụ nữ ngu ngốc kia thế mà lại dám liều chết vật lộn với bọn bắt cóc là cả người anh lại thấy cáu kỉnh vô cớ.
Bị thương đến mức đấy rồi mà cũng không hé răng nửa lời! Được lắm Trần Khả Như, cô đã thành công khơi gợi sự thương cảm ẩn sâu trong tiềm thức của anh rồi.
Vậy nãy giờ anh đang coi Trần Khả Như như con mèo con chó nhỏ mà buông lòng từ bi hay đập đầu vào đâu mà lại đi tắm rửa giúp cô vậy? So với hai năm trước, Trần Khả Như khác đi rất nhiều. Hoặc có lẽ anh chưa bao giờ hiểu về cô.
Nhưng quan trọng nhất là tại sao anh phải tìm hiểu về Trần Khả Như làm gì? Cô là cái thá gì chứ? Hiện tại, anh không thể không thừa nhận. Trần Khả Như ngoài cái miệng ương ngạnh ra thì tất cả các phương diện khác đều thành công thu hút sự chú ý của anh mà không một lí do.
Trong công việc cô rất tận tụy nghiêm túc, thậm chí có thể gọi là có tâm có đức, với bạn bè thì cũng luôn hết lòng hết sức... Nếu tự cô nói ra điều này thì anh không tin đâu nhưng những chuyện ấy đều là do chính bản thân anh tận tai nghe được, tận mắt chứng kiến, không thể nào là giả được.
Có lẽ ngày trước khi cô tính toán leo lên giường anh, thật sự là có nổi khổ riêng sao? Lê Hoàng Việt mang theo tâm trạng buồn bực mà đi tắm, mãi mới có thể đập tắt được cơn giận. Vừa đi từ phòng tắm ra, đôi mắt anh hơi nheo lại thâm thúy nhìn qua, Trần Khả Như quấn khăn tắm mà ngủ, tóc còn chưa khô.
Bên mép giường, một chiếc quạt điện dựng đứng ở đó vô cùng chói mắt, cánh quay vòng tròn phát ra âm thanh nho nhỏ. Gió thổi đều đều lướt trên hàng mi đang đóng chặt của cô, gương mặt cô trơn nhẵn như sứ trắng, ánh sáng màu mật ong của đèn ngủ vẽ một vòng sáng mơ hồ trên dung mạo xinh đẹp tinh xảo kia.
Lê Hoàng Việt sải chân bước lại gần: "Trần Khả Như, dậy đi."
Tóc còn chưa khô mà dám nằm quạt ngủ, bà cô này thật sự là một bác sĩ hả? Cái kiến thức cỏn con này mà cũng không biết. Lúc này mà cô đang thức thì thể nào cũng vênh váo phản bác, cái gì mà có muốn xem bằng chứng nhận tư cách hành nghề của tôi không?
Lê Hoàng Việt khẽ hừ lạnh, nhìn cô cứ nằm yên ở đấy ngủ bất động, hơi thở đều đều thật chậm rĩa, có lẽ không phải đang giả bộ. Ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ đang treo trên tường, đã một giờ đúng rồi. Giờ còn phải mặc áo mặc quần nữa sao, thật phiền phức.
Anh tiện tay tắt quạt điện, tắt luôn cả đèn trần, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ nhỏ nơi đầu giường rồi nằm xuống bên cạnh Trần Khả Như.
Ban đầu quả thật là không có chút va chạm cơ thể nào, hơn nữa Trần Khả Như đang nằm nghiêng, anh chỉ nhìn thấy tấm lưng mảnh mai của cô, bờ vai trần lộ trong không khí, làn da trong suốt tựa như ngọc.
Cô không mặc đồ à?
Phải rồi, mặc đồ một tay rất khó, huồng hồ ngay cả tóc cô còn chưa khô cơ mà. Tưởng tượng đến đó, sắc mặt Lê Hoàng Việt chợt trở nên thâm trầm, thế là uống công tắm nước lạnh khi nãy.
Từ khi nào mà anh lại bắt đầu lưu luyến hương vị của người phụ nữ này như vậy? Trước kia, anh sẽ nhanh chóng cảm thấy nhàm chán với một người phụ nữ. Rõ ràng anh vô cùng căm ghét cô nhưng lại trầm mê bởi thân thể cô... Suốt thời gian qua, người phụ nữ duy nhất xuất hiện trong đầu anh chỉ có một mình cô.
Thứ cảm giác không thể khống chế này đã vượt quá những gì mà một bạn tình nên có.
"Trần Khả Như, chúng ta đình chiến đi."
"Nếu cô có thể nghe thấy lời tôi nói."
Anh tắt đèn ngủ, giữa bóng tối mịt mùng, bất chợt anh lên tiếng. Hơi thở của cô vẫn đều đều như vậy, không hề có động tĩnh phản ứng gì.
Có lẽ là ngủ thật rồi.
Không nghe thấy cũng tốt, Lê Hoàng Việt nhắm mắt lại, ôm chút tâm trạng lo được lo mất mà chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong bóng đêm, đôi mắt Trần Khả Như đột nhiên mở ra.
Lê Hoàng Việt chủ động giải hòa? Muốn làm thân sao? Trái tim tựa như cành cây khô héo của cô chỉ vì một lời nói bâng qươ không đầu không đuôi của anh mà như tro tàn cháy lại.
Tất cả hành động của anh đêm nay, dù từng chi tiết nhỏ cũng đủ khiến cô vui mừng nhảy nhót. Thực tế thì trái tim của cô gái đáng thương này cũng tưng bừng cả buổi rồi, có trời mới biết ý chí của cô mỏng manh tới nhường nào.
Ban đầu thì cô còn có thể khống chế được vẻ ngoài của mình. Nhưng tới giờ thì cả nội tâm lẫn bề ngoài cô đều kiềm chế không nổi nữa.
Lê Hoàng Việt, tại sao lại chọn lúc tôi thảm nhất, đáng thương nhất mà cho tôi hi vọng chứ. Chẳng lẽ anh không biết rằng sự ân cần của anh đối với tôi chính là thứ thuốc độc dịu dàng nhất trên thế gian này hay sao!
Đúng lúc này, cánh tay anh vô thức khoác lên người cô. Trần Khả Như không dám động đậy một chút nào. Đến tận khi hơi thở của anh từ phía sau dần sát lại gần, cảm giác nóng ấm nơi hõm cổ kia như có như không dần bao trùm lấy cô. Hơi thở gần như ngưng đọng của cô lập tức trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát được nữa.
Tình cảm chôn sâu trong lòng bấy lâu tựa như nước lũ tràn bờ đê, dũng mãnh tràn vào từ bốn phương tám hướng, thật sự vượt qua tính toán của cô. Suốt hai năm qua, cô đã nghĩ tình cảm của mình sẽ dần phai nhạt.
Có những tình cảm khắc cốt ghi tâm đến mức ngày tháng càng dài lâu thì lại càng thấm sâu như mới, những kỉ niệm của ngày đầu gặp gỡ cứ thế tích tụ từng chút một, dù bao lâu vẫn rõ nét như một giấc mơ, trở nên đong đầy không nguôi.
Cô là một người rất cố chấp, điều này không thể chối cãi. Từ lúc mối tình đầu khi ấy, vừa gặp Lê Hoàng Việt đã chợt yêu thì cô đã chẳng thể dễ dàng đặt tình cảm cho một ai khác nữa.
Lê Hoàng Việt, tôi thích anh. Lời nói khi say hôm ấy là thật tâm tôi nghĩ vậy. Muốn nói cho anh biết tới nhường nào. Cô lén lút xoay người, thân hình nhỏ bé cứ thế mà lọt thỏm trong lòng ngực Lê Hoàng Việt. Hết thảy đều diễn ra vô cùng hoàn mĩ, quả thực là không một lỗ hổng nào.
Trần Khả Như cũng thầm bội phục diễn xuất của mình, cô và anh ghé đầu vào nhau nằm ngủ. Từ sâu trong tim cô toát ra một âm thanh: Trần Khả Như, mày điên rồi!
Nhờ ánh trăng mờ ảo lọt qua rèm cửa sổ, cô có thể nhìn rõ được từng đường nét rung động lòng người trên mặt Lê Hoàng Việt, tất cả mọi thứ của anh đều có thể dễ dàng lay động dây thần kinh cô.
Ngay sau đó, cô đã làm ra một hành động điên cuồng. Thật sự là đang thử thách sức đập của tim, khiêu chiến giới hạn của chính mình. Cô khẽ đặt một nụ hôn nhẹ thoảng qua như gió lên đôi môi khép chặt của Lê Hoàng Việt.
Hôn xong, cô giống như chim non sợ cành cong, vội vã quay người lại. Trần Khả Như, mày đúng là điên thật rồ. Cô ép bản thân phải nhắm mắt lại, tham lam hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào và sự chột dạ khi hôn trộm này, vờ như cô và anh là một đôi vợ chồng ân ái.
Cánh tay hơi đau buốt, trong tim cũng như được nhồi vào thứ gì đó tới mức căng tràn. Một đêm này không ngờ lại ngủ ngon đến thế. Chuyện bị bệnh viện xử phạt, rồi cả tâm trạng không tốt này nữa, tất cả dường như đều trở nên nhỏ bé không đáng gì.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Lê Hoàng Việt hơi khẽ động một chút. Mỗi khi cô lại gần đều vô thức mang theo mùi của thuốc sát trùng và cồn y tế. Trần Khả Như lén hôn anh. Vậy là những gì cô nói khi say rượu ngày đó đều là thật.
Đôi mắt u ám của Lê Hoàng Việt hơi nheo lại rồi lại vụt sáng lấp lánh, mơ hồ không rõ dưới ánh trăng ngà. Đồ phụ nữ nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng mà Trần Khả Như, không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Nhất định không được yêu tôi, nếu không cả đời cô cũng sẽ không quay đầu lại được đâu.
Tại sao cô đã biết như vậy mà vẫn cố đâm đầu vào chứ. Đột nhiên bàn tay đang đặt trên người cô của anh chậm rãi lùi lại. Nhưng cũng chỉ kéo dài khoảng hai giây rồi lại tiếp tục ôm lấy, dùng sức mà ghì chặt.
Nếu đã như vậy thì, Trần Khả Như, cô hãy giao trái tim cô ra đây, tận tâm tận lực mà yêu tôi đi.