Trần Khả Như phát hiện trước đó có bao nhiêu tiếng vỗ tay thì bây giờ lại xuất hiện bấy nhiêu giọng chất vấn. Cũng có những giọng nói chỉ ra cô không có đạo đức nghề nghiệp, làm trái với quy định. Thậm chí còn công kích bệnh viện Số 1 của cô.
Lúc đầu, cô không để ý những điều này nhưng gần đây bị Lê Hoàng Việt quấy nhiễu suy nghĩ. Dường như chỉ cần một chút việc nhỏ thôi đều sẽ ảnh hưởng tới cô, can thiệp vào phán đoán của cô, làm cô cảm thấy hơi khó chịu.
Trần Khả Như, sao cô lại trở nên yếu đuối như thế.
"Những người chỉ trích người khác lung tung này thật sự là ăn no tám chuyện hàng xóm mà, tố chất quá kém. Người ta làm chuyện tốt mà lại bị đạo đức của bọn họ trói buộc, thế giới này còn công lý không!"
Vũ Tuyết Trang bắt đầu bênh vực người nữ bác sĩ, biểu lộ lòng đầy căm phẫn. Trần Khả Như nghe thấy, trong lòng cảm thấy ấm áp, khóe mắt khẽ rưng rưng.
Thật ra, lẽ phải tại lòng người.
Đột nhiên, đôi mắt của Vũ Tuyết Trang chớp một cái, giống như nghĩ tới điều gì, híp mắt chăm chú nhìn bóng hình xinh đẹp trên điện thoại, nghi ngờ mà nói: "Rốt cuộc những tin tức trên mạng có đúng hay không, khoa phụ sản chúng ta có một cành hoa đẹp như thế này sao? Ngoại trừ chị thì không còn ai khác, những người xem đều nói rằng nữ bác sĩ này quả thật rất xinh đẹp. Chị Khả Như, không phải là chị đúng không?"
Cô ấy xoay người, nhìn từ đầu đến chân Trần Khả Như, trong mắt như có điều suy ngẫm.
Lúc ấy, trái tim Trần Khả Như đập nhanh hơn, thiếu chút nữa đã thừa nhận rồi. Mạng internet thời nay thật sự quá phát triển, chỉ cần bạn tồn tại trên thế giới này thì không có bí mật nào có thể giữ được.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
"Không, không phải chị. Chị Khả Như, ngực của chị quá nhỏ, dáng vẻ cũng không giống..." Vũ Tuyết Trang nói thẳng, nói xong, mắt híp lại thành một đường nhỏ, cười nói không kiêng kị gì.
"Chưa từng sờ qua, sao em biết nhỏ?" Trần Khả Như nói một cách đàng hoàng trịnh trọng. Trung bình ngực của phụ nữ Hải Phòng là size A, chắc chẳn của cô cũng không coi là nhỏ.
Vũ Tuyết Trang trừng mắt nhìn: "..." Mới vừa rồi là đùa với mình sao? Được rồi, trong khoảng thời gian này cô có thể tiêu hóa những thay đổi trong tác phong nói chuyện của bác sĩ Như nhưng phản xạ vẫn chậm một chút.
"Chị Khả Như, ý của chị là muốn em cho tay vào à?"
Trong giọng nói của Vũ Tuyết Trang lộ ra vẻ thô tục của gái hư.
Trần Khả Như bất đắc dĩ lắc đầu, giải thích nói: "Không, là chị muốn nói với em rằng đối với những chuyện không chính mắt nhìn thấy thì đừng kết luận chủ quan."
"Bác sĩ Như, em biết chị tự học để tốt nghiệp nghiên cứu sinh nhưng ngành y không phải ngành ngôn ngữ học đâu, em không muốn nghiền ngẫm từng chữ một với chị. Chị làm trái tim nhỏ bé của em bị tổn thương rất nhiều rồi!"
Vũ Tuyết Trang giả vờ ôm lấy vị trí trái tim, tỏ vẻ vô cùng phô trương, điển hình của cô gái 9x sức sống lan tỏa. Trần Khả Như khẽ mỉm cười, trong văn phòng vui vẻ hòa thuận.
Cô gái này cười một tiếng, thật sự rất có sức cảm hóa, bất giác tất cả những muộn phiền đều tan biến. Vốn tưởng rằng chuyện này cứ trôi qua như vậy, ngay cả lúc dùng cơm trưa cũng không khác thường ngày. Nên chơi điện thoại thì chơi điện thoại, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, mê gái thì mê gái.
Tuy nhiên, mí mắt Trần Khả Như chợt nhảy lên. Theo lý thuyết, người của Sở Y Tế tới thì nhất định phải có lý do gì đó. Tổng giám đốc bảo viện trưởng triệu tập cuộc họp với tất cả trưởng phòng ban giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Lúc này Trần Khả Như đang nghi ngờ có phải liên quan đến chuyện đoạn phim trên mạng vào buổi sáng hay không. Chuyện này rõ ràng là có người cố gắng nhắm vào bệnh viện Số 1. Ngay cả những chuyện trong tối của các bác sĩ, y tá ở bệnh viện cũng đã bị lôi ra.
Những cán bộ trung cấp trở lên hiển nhiên là muốn áp dụng những biện pháp cấp bách hiệu quả để ngăn lại sự vu khống ác ý, phỉ báng của người bên ngoài. Buổi chiều ở khoa phụ sản, ngoại trừ những công việc bình thường ra thì cả bệnh viện đã rối loạn một trận.
Mấy đồng nghiệp bị chủ nhiệm Sơn gọi lên tra hỏi, Trần Khả Như cũng không ngoại lệ.
Nhanh chóng đến giờ tan ca. "Trần Khả Như, chủ nhiệm bảo cô đến phòng họp tìm ông ấy."
Võ Anh Thư đứng trên đôi giày cao gót nhỏ gọn, vênh váo tự đắc nói. Ánh mắt nhìn cô vẫn liếc xéo như trước đây.
"Được."
Võ Anh Thư không thích cô, trong khoa đều ngầm hiểu. Ngược lại thì cô cũng không có cảm giác gì, dù sao cũng chả nói chuyện với nhau được mấy câu.
Dường như Trần Khả Như có dự cảm có người cố sức nhắm vào cô, bôi nhọ cô. Không những như thế, mà còn công kích bệnh viện của cô.
Là ai?
Những người đó có mục đích gì?
Trần Khả Như mang theo tâm trạng thấp thỏm gõ cửa phòng họp. Trên đường đi cũng không phát hiện lúc cô đi ngang qua, ánh mắt của các y tá bác sĩ nhìn cô đều mang vẻ khác lạ.
Cô cũng không phải là người tâm tư không nhạy cảm, nhưng bình thường cô đều không muốn để ý đến những điều này.
"Chủ nhiệm Sơn, tôi là Trần Khả Như."
"Vào đi, đóng cửa lại."
Là giọng nói của Phan Đức Sơn.
Vũ Tuyết Trang thở phì phò từ trong khoa chạy ra, bắt được người thì hỏi: "Nhìn thấy bác sĩ Như không? Có nhìn thấy cô ấy không!"
"Hình như đến phòng hội nghị rồi."
Vũ Tuyết Trang nôn nóng đến đầu chảy đầy mồ hôi, đấm ngực giậm chân thở dài: "Xong rồi, lần này xảy ra chuyện lớn rồi!"
Chắc chắn chị Khả Như không biết chuyện này. Bây giờ chị ấy đi thì chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp!
Võ Anh Thư nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của thực tập sinh kia, trong lòng vô cùng vui vẻ, trong mắt cười gian: Trần Khả Như à Trần Khả Như. Ngay cả tay sai nhỏ của cô cũng biết chuyến này của cô lành ít dữ nhiều rồi, cô nói xem tại sao cô không bận lòng chút nào vậy chứ?
Nhưng mà thật sự cô ta không nghĩ tới chuyện này lại huyên náo lớn như vậy.
Tên paparazi kia, chắc hẳn không chỉ thu tiền của cô ta đúng không?
Nếu không thì vì sao ngay cả nợ cũ của bệnh viện Số 1 cũng lật ra hết rồi!
Được thôi, chỉ cần lần này có thể lật đổ Trần Khả Như thì cô ta sẽ không tính toán những chuyện này.
Phòng họp.
Tia sáng lờ mờ.
Trần Khả Như không phải lần đầu tiên đi vào. Cô đã đến đây dự vô số cuộc hội nghị, cô còn quen thuộc nơi này hơn phòng bếp nhà mình.
"Khả Như, cô ngồi đi, đừng căng thẳng."
Bàn hội nghị thật dài, ước chừng khoảng mười mét. Vị trí chủ vị có mấy người ngồi, khuôn mặt từng người đều rất nghiêm túc. Tuy nhiên, Trần Khả Như lại nhìn không rõ, cô vội vàng thu tầm mắt lại, ánh sáng ở đây luôn luôn có vấn đề.
Nghe nói đôi mắt của giám đốc không tốt, không thể thích nghi với ánh sáng quá chói.
Trần Khả Như nghe lời ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh.
"Bây giờ tôi có mấy vấn đề hỏi cô. Khả Như, cô phải trả lời thành thật."
Chủ nhiệm Sơn đẩy mắt kính trên sóng mũi: "Buổi chiều hôm trước, từ hai giờ đến hai giờ hơn ngày hai mươi bảy, cô xin nghỉ. Vậy lúc đó cô ở đâu?"
"Trên đường đi làm."
"Trên đường Hồ Xuân Hương có nữ bác sĩ đỡ đẻ cho phụ nữ có thai, là cô sao?"
Đột nhiên trong lòng Trần Khả Như hơi căng thẳng. không phải buổi sáng chỉ bùng nổ việc cô là bác sĩ khoa phụ sản của bệnh viện Số 1 thôi sao, sao bây giờ chủ nhiệm Sơn lại tỏ ra chắc chắn như thế.
Phải thừa nhận sao?
Chủ động thừa nhận và sau này bị điều tra ra là hai việc khác nhau. Nhưng nếu cô thừa nhận thì không chắc sẽ bị xử phạt.
Chủ nhiệm Sơn thấy cô như ngạt thở, nhịn không được đẩy máy tính bảng đến trước mặt cô: "Bác sĩ Như, cô đến xem đây là gì."
Trần Khả Như cúi đầu xuống, cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện ảnh chứng minh, ảnh công việc và ảnh cô giúp người phụ nữ mang thai lại xuất hiện trên mạng internet, giống nhau hơn chín mươi phần trăm.
Rốt cuộc là ai đã tung những hình ảnh này lên.
Nếu như nói trước đó còn chưa xác định, nhưng bây giờ cô khẳng định chắc chắn rằng có người đang cố ý hãm hại cô, người này là ai?
Cô vô ý thất thần, hiển nhiên trọng tâm chú ý của cô không giống với những người lãnh đạo. Trong nháy mắt, tay trái của cô bị chủ nhiệm Sơn nắm chặt.
"Chủ nhiệm Sơn, ông..."
Trong mắt cô hiện lên vẻ hoảng hốt, trong mắt đối phương lóe lên một tia sáng.
"Bác sĩ Như, xin hỏi tại sao bao cổ tay màu đen trên tay cô lại giống nữ bác sĩ đó y như đúc vậy? Trong bệnh viện chúng ta, ngoại trừ cô thì những nữ bác sĩ khác đều có thể chứng minh mình không có mặt ở đó." Phan Đức Sơn giống như là thám tử Holmes lúc bắt lấy tội phạm, loại cảm giác hưng phấn kia vô cùng thành thạo.
Trần Khả Như chỉ cảm thấy ý lạnh bao vây khắp người mình.
Bởi vì trước đó cô đã hoàn thành mấy ca phẫu thuật rất tốt, bình thường lại cô đơn lẻ loi một mình, lúc gọi tên thì đi lên ngay cho nên chủ nhiệm Sơn khá coi trọng cô. Nhưng mà, thời gian gần đây cô có thể cảm nhận rõ ràng, thái độ của chủ nhiệm Sơn đối với cô có sự thay đổi.
Từ lúc cạnh tranh vị trí Phó trưởng khoa kia, đến việc Đàm Thu Trang đến bệnh viện quay phim... Còn có bây giờ, chủ nhiệm Sơn vội vã tranh công trước mặt lãnh đạo, ý đồ biểu hiện mình thông minh tài giỏi. Trần Khả Như cảm thấy tim mình đập rất nhanh, thì ra sự tin tưởng giữa người với người, đồng nghiệp nhiều năm cũng không hơn gì cái này.
"Chủ nhiệm, từ đầu tới cuối tôi chưa từng phủ nhận."
Sắc mặt Trần Khả Như bình tĩnh mà nói: "Còn nữa, tay của tôi bị đau, phiền ngài buông tay ra trước."
Ánh mắt và thái độ lạnh nhạt của cô khiến chủ nhiệm Sơn hơi xấu hổ. Vừa rồi dường như ông ta đã quá kích động.
Ông ta hậm hực buông tay ra, cười làm lành nói: "Khả Như, xin lỗi. Chuyện này cô nên báo cáo với tôi từ sớm mới phải, nếu như vậy thì bệnh viện sẽ không đến mức phiền phức như bây giờ, khiến cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp."
Trần Khả Như vẫn không có tỏ thái độ gì.
"Chủ nhiệm Sơn, anh qua đây."
Dường như viện trưởng đang gọi ông ta.
Ông ta bước nhanh lên phía trước, những lời xu nịnh đều thốt ra.
Sau khi bên kia huyên thuyên một lúc lâu thì Phan Đức Sơn quay đầu vỗ vỗ vào vai cô, nói sâu xa: "Khả Như, như vậy đi, cô đến trước cửa chờ một lát, khi nào có kết quả tôi sẽ báo cho cô. Nhưng mà cô cũng đừng quá lo lắng, cô đã làm chuyện tốt thì chắc chắn tôi sẽ nói giúp cô, chuyện vừa rồi đừng để trong lòng. Tôi cũng lớn tuổi rồi, cảm xúc kích động không thể khống chế được."
"Vâng, chủ nhiệm Sơn."
Chủ nhiệm Sơn chu toàn mọi việc đều suôn sẻ, thật sự là tu luyện quá mức tài giỏi. Lúc trước và lúc này đúng là hai bộ mặt, giờ phút này, thiện cảm duy nhất của Trần Khả Như đối với ông ta đã biến mất không còn chút nào.
Những gì còn lại đều là thất vọng và chán ghét. Ai nói cô tình cảm lạnh nhạt. Đồng nghiệp ở chung nhiều năm như vậy, làm sao có thể không có cảm giác chứ.
Cô đứng trên hành lang, hai tay vịn lan can, lẳng lặng nhìn bầu trời lúc này. Ánh sáng dần tan đi, hoàng hôn bốn phía dâng lên.
Thời gian chờ đợi không tính là quá dài, trong lòng Trần Khả Như nghĩ đến rất nhiều kết quả, cũng không lo lắng như trong tưởng tượng.
Mười phút sau, cô thấy từng người lãnh đạo rời đi giống như đã có kết luận rồi.
Đến khi chủ nhiệm Sơn gọi cô vào lần nữa.
"Khả Như, lại đây."
Chỉ thấy chủ nhiệm Sơn cười tủm tỉm, Trần Khả Như phát hiện chỉ cần mỗi khi chủ nhiệm Sơn dùng vẻ mặt này thì sẽ không có chuyện gì tốt.
"Khả Như, chuyện này sôi sục trên mạng internet. Đối với những bản tin xấu của bệnh viện chúng ta, lãnh đạo thành phố cũng rất quan tâm. Vừa rồi tôi đã thảo luận với mấy lãnh đạo, quyết định cho cô..."