Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 38 - Bạo lực internet




Trần Khả Như, rốt cuộc tôi cùng bắt được nhược điểm của cô rồi. So với chuyện này, chuyện cô trộm cưới quả thật không có gì đáng nhắc tới. Cô thất bại nhanh chóng như vậy, tôi vẫn chưa đã thèm đâu.

Đột nhiên Trần Khả Như đang đeo khẩu trang ở trong phòng phẫu thuật bị hắt hơi một cái. Chẳng lẽ tối qua đã bị cảm lạnh?

Cô ra khỏi phòng phẫu thuật, tới nhà vệ sinh rửa tay rồi đi ra. Đứng trên hành lang, cô nhìn thấy mấy cô y tá trẻ tuổi bao gồm cả Ngô Thanh Trúc đang vội vàng đi nhanh qua chiếc cầu vượt nối liền hai tòa nhà, biểu cảm trên mặt ai cũng nhộn nhạo giống như trở về thời thiếu nữ mười sáu vậy.

Đối diện không phải là phòng họp và phòng tiếp tân sao.

“Tuyết Trang, mấy người họ làm sao vậy?” Chẳng lẽ bệnh viện xảy ra chuyện lớn? Tính tình của Trần Khả Như chỉ hơi lạnh lùng, nhưng nếu là chuyện lớn cần quan tâm thì cô sẽ không qua loa cho có.

Vũ Tuyết Trang bật cười: “Chị Khả Như, chị không biết sao, là tổng giám đốc tới.”

Đầu của Trần Khả Như hiện đầy vạch đen: Tổng giám đốc tới thì có gì đáng kích động? Cũng đâu phải ngôi sao hay minh tinh nào tới! Mấu chốt là năm nay tổng giám đốc đã hơn sáu mươi, chẳng lẽ còn có sức hấp dẫn lớn như vậy đối với các cô gái trẻ hay sao?

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Vũ Tuyết Trang nhìn cô với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh, rung đùi đắc ý: “Chậc chậc, chị Khả Như, em đang rất nghi ngờ chị có phải là thực tập sinh mới tới không đấy?”

“Sao?” Cô vẫn không hiểu gì cả.

“Tổng giám đốc tới, con trai của tổng giám đốc cũng tới theo.”

“À.” Trần Khả Như rốt cuộc cũng hiểu, thì ra trọng điểm là người ở phía sau.

“À cái gì mà à?” Vũ Tuyết Trang hận sắt không rèn thành thép, chớp chớp mắt: "Bác sĩ Như à, em biết mắt chị cao hơn đỉnh đầu, tâm lặng như nước, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ lo cầm dao phẫu thuật.

Nhưng ít nhất chị cũng nên biết tới mấy anh đẹp trai đẳng cấp của bệnh viện chúng ta chứ, con trai tổng giám đốc chính là miếng bánh thơm ngon mà mọi người đều tranh đoạt đấy.

Sau đó Vũ Tuyết Trang lại nhớ ra không phải trong nhà của Trần Khả Như cũng có một anh đẹp trai đẳng cấp sao? Tuy bản chất hơi cặn bã nhưng chất lượng và ngoại hình đều hoàn toàn vượt trội.

“Em nói cũng đúng, nhưng không liên quan gì tới chị cả.”

“Chị Khả Như, từ hôm nay trở đi chị cần phải quan tâm. Tên đàn ông cặn bã kia cứ hai ba ngày lại đổi một người phụ nữ, nói không chừng ngày nào đó sẽ ly hôn với chị đấy. Cho nên chị cần phải tìm một lốp xe dự phòng, dù sao năm nay chị cũng hai mươi bảy rồi… Vốn dĩ em cảm thấy tổng giám đốc Đông - cha của Xuân Mai - rất được… Nhưng thật kỳ lạ, rõ ràng anh ấy có ý với chị mà sao trong khoảng thời gian này lại không có tin tức gì cả…” Vũ Tuyết Trang lẩm ba lẩm bẩm, haiz, đàn ông mà, gặp người nào là yêu người đó.

Tuy lời cô ấy nói không đầu không đuôi, nói bậy nói bạ nhưng Trần Khả Như vẫn nghe lọt vào tai, thấm vào tận tim. Một người phụ nữ có thể có bao nhiêu tuổi xuân để lãng phí chứ, vì yêu thầm lại còn đơn phương một người mà cô đã lãng phí suốt bốn năm trời. Lần đầu tiên cô gặp Lê Hoàng Việt là ở tại một buổi họp mặt kinh doanh. Cô mới vừa tốt nghiệp thì Trần Thế Phong đã gấp gáp không chờ được đẩy đứa con là cô ra ngoài đi chào hàng, chỉ tiếc cô không phải con búp bê ngoan ngoãn nhẫn nhục chịu đựng. Cô kiêu ngạo tự tin chính là vì không muốn chịu thiệt trong chuyện tình cảm.

Hào quang của Lê Hoàng Việt quá chói mắt. Đối với một cô gái chưa từng yêu đương mà nói, dường như cái loại cảnh tượng vừa gặp đã yêu chỉ xuất hiện trong phim ảnh hay tiểu thuyết này diễn ra vô cùng tự nhiên.

Từ ánh mắt đầu tiên, cô đã thích anh. Nhưng cô lại quên rằng còn có vô số các cô gái cũng rung động giống như cô. Cô cũng chỉ là một người bình thường trong đó mà thôi.

Thấy cô thẩn thờ, Vũ Tuyết Trang cho rằng mình lanh mồm lanh miệng nói lỡ lời, vì thế âm thầm thè lưỡi, vội vàng giải thích: “Chị Khả Như, em không có ý gì khác, chị đừng hiểu lầm, kỳ thật giá thị trường của chị rất tốt. Chị chính là một bông hoa của bệnh viện chúng ta, chỉ là em cảm thấy mấy bác sĩ nam trong bệnh viện đều không xứng với chị. Ít nhất sau khi ly hôn, chị có thể tìm được một người như tổng giám đốc Đông hoặc con trai của giám đốc bệnh viện, để tên đàn ông cặn bã kia phải lác mắt! Ai kêu anh ta không biết quý trọng chị!”

Dáng vẻ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cùng chung kẻ thù kia của Vũ Tuyết Trang trông rất… đáng yêu.

Cuộc sống có tốt hay không là phải do bản thân mình, giống như một người khi uống nước, là ấm hay là lạnh chỉ có bản thân người đó tự biết. Nếu có một ngày cô không yêu nữa thì có lẽ cũng chẳng sao, hà tất phải để ý tới ánh mắt của anh.

“Chị không tức giận.” Trần Khả Như nhoẻn miệng cười, rất nhiều năm qua cô không có bạn bè tri kỷ, tính tình của Vũ Tuyết Trang rộng rãi giống như ánh mặt trời mùa xuân, tới gần cô ấy dường như cô mới cảm thấy ấm áp hơn một chút.

Cho nên cô rất thích cô ấy. Nói là thích còn không bằng nói là hâm mộ, hâm mộ cô ấy có tình tình lạc quan lại tích cực hướng về phía trước. Mà cô lại trái ngược hoàn toàn, cô là một người phụ nữ cứng nhắc không thú vị, ít nói ít cười.

Đây là lần đầu tiên cô mở rộng cửa lòng với một người, thử thân mật với người khác như vậy, không biết phải nên làm như thế nào mới đúng. Nhưng có đôi khi bản thân có thể tự thả chậm bước chân, không cần phải luôn vì người khác mà giấu đi tính cách thật của mình.

Cô nghiêm túc hỏi: “Con trai của tổng giám đốc là người thế nào? Không phải em cũng thích ngắm trai đẹp sao, sao không đi chung với bọn họ?”

Vũ Tuyết Trang chép chép miệng: “Con trai tổng giám đốc không phải gu của em, tình yêu đích thực của em là Sơn Tùng!”

Sau khi nói xong, cô ấy bắt đầu tưởng tượng xa vời, đến khi ánh mắt lấp lánh lên một lúc lâu thì đột nhiên cô ấy trở nên nghiêm túc, trở lại chuyện chính nói: “Nói thật, cấp bậc của con trai tổng giám đốc quá cao. Hơn nữa nghe nói trình độ đào hoa không thua gì Lê Hoàng Việt, cho nên em vẫn muốn tìm loại người giống như…”

Cô ấy nhất thời không nghĩ ra đối tượng thích hợp để so sánh bèn do dự một chút, lần nào Trần Khả Như nghe đến tên của Lê Hoàng Việt, thần kinh cũng sẽ trở nên mẫn cảm.

Đàn ông càng đa tình thì tức là càng có sức hút. Nếu là dạng người mặn ngọt không ăn, không gần gũi phụ nữ thì có lẽ cũng sẽ không được nhiều người phụ nữ theo lớp lớp như vậy.

Vũ Tuyết Trang hớt ha hớt hãi bổ sung: “Giống như bác sĩ Luân, đúng, chính là loại người như Đặng Việt Luân, trông rất sạch sẽ, tính tình tốt khí chất tốt.”

Dứt lời, sắc mặt của Trần Khả Như trở nên kỳ quái, vậy mà lại là anh ta.

“Vũ Tuyết Trang, không phải em thích bác sĩ Luân đó chứ?” Cô thử thăm dò, không biết bây giờ cái tên cố chấp Đặng Việt Luân kia có hết hy vọng với cô chưa nữa.

Lỡ như Vũ Tuyết Trang thích anh ta thì thật không hay. Nghĩ đến đây, đôi lông mày của Trần Khả Như nhíu lại thật chặt.

Vũ Tuyết Trang phủ nhận rất quyết liệt: “Không có, em chỉ lấy anh ấy làm ví dụ thôi, là ví dụ đấy hiểu không? Hơn nữa lúc đó anh ấy còn một hai muốn hỏi em số điện thoại của chị, chắc chắn là có ý với chị rồi, cho nên em sẽ không coi trọng anh ấy.”

“Cho nên… em là người cho anh ta số điện thoại của chị?”

“…” Vũ Tuyết Trang có tật giật mình nghĩ: Bác sĩ Như à, năng lực suy một ra ba của chị quá mạnh mẽ rồi.

Trần Khả Như há to miệng, mất cả buổi cũng không nói ra được lời nào.

Di động của cô có hai sim gắn hai số điện thoại, cô đã cài đặt số điện thoại dành cho công việc, sẽ không nhận được bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi quấy rầy nào, còn số tư nhân thì rất ít người trong đơn vị biết, Vũ Tuyết Trang chính là một người trong những người biết số của cô.

Sao cô lại không nghĩ tới là Vũ Tuyết Trang nói ra chứ. . Ngôn Tình Hay

“Chị Khả Như, em sai rồi, không phải em cố ý đâu nhưng anh ấy thật sự rất có lòng, em cảm thấy lúc đó chị sẽ từ chối anh ấy, cho nên đã đồng ý.”

Vũ Tuyết Trang vừa làm nũng lại giả vờ đáng yêu, nào dám nói cho Trần Khả Như biết là bởi vì Đặng Việt Luân đã mua cho cô ấy hai túi đồ ăn vặt và cổ vịt mà cô ấy thích ăn nhất. Vì thế cô ấy đã trực tiếp bán bạn cầu vinh, giơ tay đầu hàng giặc chứ.

Cô ấy nghi ngờ ngắm tới ngắm lui trên người Trần Khả Như: "Cái tên trẻ trâu đó không quấy rầy chị chứ?”

“Chị đã từ chối anh ta rồi.”

“Không có lần sau đâu, bác sĩ Như tha thứ cho em đi!”

Hai người vừa đi trở về văn phòng, vẫn còn chưa đứng lại hẳn thì Ngô Thanh Trúc đã hoang mang rối loạn chạy vào, thở hổn hển nói: “Chuyện, chuyện lớn! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Có chuyện lớn gì, tôi thích nghe tin đồn nhất, con trai tổng giám đốc coi trọng ai sao, hay là cấp trên sẽ điều mấy anh đẹp trai tới… Ngoại trừ mấy cái đó ra tôi không muốn nghe tin gì khác đâu!”

Vũ Tuyết Trang cười đùa, hơn nữa đã quen nói giỡn với mọi người, vì thế nhất thời đắc ý vênh váo.

“Mấy chuyện cô nói đã là gì, đây là một tin tức sốt dẻo đấy.”

Đột nhiên Ngô Thanh Trúc hạ nhỏ giọng xuống, kề sát vào lỗ tai của Vũ Tuyết Trang, thì thầm nói vài câu, biểu cảm của Vũ Tuyết Trang trở nên vô cùng hưng phấn, sắc mặt không khỏi trở nên kích động.

Không biết vì sao Trần Khả Như lại cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

Chờ sau khi Ngô Thanh Trúc rời đi, Vũ Tuyết Trang vội vàng lấy di động ra bấm vào tin tức tiêu đề của thành phố vừa mới được cập nhật không bao lâu, vừa tập trung tinh thần lướt xem vừa nói: “Chị Khả Như, chị biết không vừa rồi ngoại trừ giám đốc và con trai giám đốc ra thì Ngô Thanh Trúc còn nhìn thấy người của Sở Y Tế thành phố cũng tới nữa đấy. Tuy đang mặc thường phục nhưng lần trước lúc bác sĩ phụ trách nội khoa bị tố cáo, không phải họ cũng lặng lẽ tới sao… Em có cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn rồi đấy…”

Sở Y Tế thành phố?

Trần Khả Như nheo đôi mắt lại, cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp nhưng lại không thể nói được là tại sao.

Nếu quang minh chính đại tới, mặc đồng phục tới để kiểm tra thì có lẽ không cần phải gấp gáp như thế, cố tình lại mặc thường phục… điều này đương nhiên khiến lòng người lo sợ. Bệnh viện có điều bất thường, có vài chuyện mà mọi người đều biết nhưng chỉ giấu trong lòng không nói ra, chỉ cần không phải chuyện quá mức thì theo lý thuyết sẽ không có vấn đề lớn.

“A a a, chị Khả Như, mau tới đây xem, tin tức nóng hổi, tin tức trên trang mạng thành phố đang phát điên rồi. Mọi người đều truyền tai nhau vị bác sĩ xinh đẹp nhất này đang ở trong bệnh viện của chúng ta, người có mặt ở hiện trường nói… Má ơi, nếu là sự thật, không phải tin tức đang nói tới khoa phụ sản của chúng ta sao?”

Chờ cả buổi cũng không được đáp lại, Vũ Tuyết Trang ngước mắt lên nhìn Trần Khả Như một cái thì phát hiện sắc mặt của đối phương rất khó coi, tuy khuôn mặt không cảm xúc kia không khác gì bình thường nhưng lần này đúng là đang thất thần.

Trần Khả Như vốn dĩ đã cố tình lảng tránh chuyện này, bây giờ lại không thể ngồi yên mà nhìn được nữa.

Quả thực quá kỳ quái, lúc ở hiện trường cô vô cùng chật vật, cả người lại đầy máu nhưng vẫn có người nhận ra được sao? Mà tin tức này sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, cố tình lại xuất hiện vào lúc này, thời gian cũng đáng nghi ngờ quá rồi.

Nghĩ tới đây, Trần Khả Như đi tới sau lưng Vũ Tuyết Trang, cúi người xuống nhìn một cách vô cùng tập trung. Vũ Tuyết Trang vẫn chưa hiểu được chuyện gì, tình huống như thế nào, mặt trời mọc ở phía Tây sao, vậy mà bác sĩ Như lại chủ động chú ý tới tin tức lá cải.

Hai người im lặng lướt xem, Trần Khả Như càng xem thì lông mày càng nhíu chặt, huyệt thái dương dần dần trở nên đau nhức, ánh mắt hiện lên sự tức giận trước nay chưa từng có.

Cô không ngờ, cô cho rằng chuyện này trôi qua hai ngày sẽ không còn ai quan tâm nữa nhưng cô sai rồi, chẳng những không bị tin tức khác đè xuống, hơn nữa còn nhảy lên danh sách tìm kiếm nhanh.

Bây giờ trên mạng có hai luồng ý kiến, hình thành nên cuộc chiến nước miếng vô cùng kịch liệt ở trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn không thể cứu vãn được.

Bên trái ủng hộ nữ bác sĩ xinh đẹp nhất, nói cô là người đẹp tâm địa thiện lương có tình yêu, ca ngợi cô làm rất tốt. Bên phải tỏ vẻ nữ bác sĩ không đủ chuyên nghiệp, vì muốn nổi tiếng mà làm bộ làm tịch, cố ý cản trở thai phụ không cho cô ấy đến bệnh viện sinh nở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.