Lúc này ấn tượng của Phan Huỳnh Đông đối với Sman đã kém đến cùng cực.
Nghiêm túc mà nói, cô ta không làm ra chuyện gì quá đáng với anh. Nguyên nhân mà chuyện giữa anh và Trần Khả Như không thành không có một chút liên quan nào đến Sman. Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, cô ta cũng không khóc sướt mướt yêu cầu anh chịu trách nhiệm.
Tóm lại, ghét một người thì không cần lý do.
Đường Việt Minh nói: “Chuyện gì mà nghiêm túc vậy, Huỳnh Đông, tôi phải đi đón khách, đợi lúc rảnh rỗi nói chuyện tiếp, được không?”
Đường Việt Minh vỗ vỗ bả vai của Phan Huỳnh Đông, rồi vội vội vàng vàng đến cửa lớn nhà hàng đón tiếp khách mời. Thái độ không hề để ý của người bạn tốt, khiến Phan Huỳnh Đông vô cùng khó chịu và bực tức.
Anh siết chặt nắm tay, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc. Dường như Sman đã quên chuyện xảy ra giữa bọn họ lúc đó, trốn ở trong lòng của Đường Việt Minh, thành công đóng giả thành một cô gái tử tế.
Không được, anh không thể để cho bạn tốt trúng phải mưu kế của loại phụ nữ này!
Phan Huỳnh Đông cảm thấy sự tỉnh táo của mình càng ngày càng mất đi, mỗi một phút đều làm ra những chuyện khiến bản thân mất bình tĩnh. Nghĩ lại thì, Sman và Đường Việt Minh như thế nào, thì có liên quan gì đến anh?
Hôm nay là lễ đính hôn của bạn tốt, tuyệt đối không thể tạo ra rắc rối nào.
Thừa dịp Sman đứng một mình, Phan Huỳnh Đông nhanh chóng chạy đến bắt lấy tay cô ta: “Đi thôi, chúng ta nói chuyện.”
Giọng điệu của anh vô cùng nghiêm túc, về phần nguyên nhân tức giận như vậy, đầu anh cũng quay cuồng, bản thân anh cũng không hiểu rõ.
“Anh Huỳnh Đông, tôi là hôn thê của bạn anh, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói với nhau, thả tay ra đi.” Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Phan Huỳnh Đông, dù vậy, cô ta vẫn cố hết sức duy trì nụ cười của mình vô cùng tự nhiên thoải mái.
“Nếu cô không nói chuyện với tôi, hay là tôi trực tiếp đi tìm Việt Minh, tôi thấy dáng vẻ hào hứng của cậu ra, có phải cho rằng mình đã tìm được kho báu, trên thực tế là là một người phụ nữ hư hỏng ghê tởm!”
Phan Huỳnh Đông không biết bị làm sao, những lời nói châm chọc nham hiểu từ trong miệng phát ra, hoàn toàn không cần thông qua sự suy xét của bộ não. Anh thích bắt đầu từ quan điểm của bản thân, nhận định Sman là một người phụ nữ hư hỏng lắm mưu nhiều kế.
Rất lâu rất lâu về sau, anh lại nhớ về khoảng thời gian này, phát hiện bản thân đúng là một tên cặn bã vô cùng ích kỷ, anh có khác gì với Lê Hoàng Việt đối xử với Trần Khả Như trước đây.
Anh từ trước đến nay vẫn chướng mắt hành vi của Lê Hoàng Việt, trong vô thức lại biến thành một tên cặn bã giống như vậy.
Quả nhiên, sắc mặt của Sman lập tức trở nên tái nhợt.
Anh thuận lợi kéo cô ta vào trong vườn hoa, người phụ nữ này khiến cho anh mất hết lý trí, phong độ mà đàn ông nên có, toàn bộ đều quên hết.
Phan Huỳnh Đông hung dữ nói: “Cô Sman, bây giờ tôi chính thức cảnh cáo cô, lập tức buông tha cho bạn của tôi, bỏ đi suy nghĩ kết hôn với cậu ta ngay đi.”
Sman lạnh lùng nói: “Anh Huỳnh Đông, xin hỏi anh có cái quyền gì mà ra lệnh cho tôi?”
“Dựa vào việc tôi là bạn tốt của cậu ta, loại phụ nữ như cô…”
An Tịnh khó hiểu nhìn anh, bị con gái bẻ lại, Phan Huỳnh Đông không tìm được lý do gì để nói.
Ngay sau đó An Tịnh lại nói: “Bố à, chú Việt Minh là người lớn, chú ấy chắn chắn thích bác sĩ Sman nên mới đính hôn với cô ấy, chúng ta đừng làm chú Việt Minh không vui, được không ạ?”
“An Tịnh, con…”
Cảm giác khó chịu trong lòng Phan Huỳnh Đông càng ngày càng mãnh liệt, bàn tay nhỏ bé của con gái nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh, tâm trạng nóng nảy buồn phiền của anh dần dần bình tĩnh lại.
Rốt cuộc anh đối với Sman là loại tình cảm gì?
Ít nhất thì cô ta là người phụ nữ duy nhất mà anh phát sinh quan hệ trong nhiều năm qua. Anh thừa nhận, dựa theo ngoại hình, tài năng và hoàn cảnh gia đình khá tốt của Sman, thật sự không có gì để lừa dối Đường Việt Minh, hơn nữa chính Đường Việt Minh cũng từng nói, cậu ta không quan tâm trước kia Sman từng quen bao nhiêu người đàn ông.
Tuy rằng Đường Việt Minh ngây thơ về mặt tình cảm, nhưng cũng không phải là đồ ngốc.
Trước kia, thời gian Sman ở nhà bọn anh làm bác sĩ gia đình, khoảng thời gian bị bố mẹ anh ngang nhiên cho rằng cô ta là đối tượng qua lại của anh, khoảng thời gian này không thể không lộ tin tức ra ngoài, có lẽ cậu ta đều biết rõ, chỉ là không muốn vạch trần.
Trời ạ, nếu không có An Tịnh nhắc nhở, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì!
Lúc lễ đính hôn chính thức bắt đầu, Đường Việt Minh cầm tay Sman, đứng trên bục cao, anh chậm rãi kể từng chuyện nhỏ nhặt mà bọn họ trải qua, có thể thấy được, anh quả thật rất quan tâm đến Sman, dù sao đã thích thầm nhiều năm, mọi người đều vỗ tay ủng hộ cho sự chờ đợi kiên trì của anh.
Từ một cái lốp dự phòng trở thành người yêu chính thức, đã quyết tâm biết bao nhiêu.
Nếu có một ngày, anh và Trần Khả Như cũng có thể như vậy, thì thật là tốt.
Ngay lúc bầu không khí của bữa tiệc đang vô cùng sôi nổi, sự xuất hiện của một vị khách không mời mà đến phá hỏng bức tranh tốt đẹp.
Một cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh chạy vào, cô ta ăn mặc khá nóng bỏng, chiếc váy màu đỏ bó sát cơ thể, đại khái là cùng loại phong cách với Sman. Có thể là bởi vì là con lai, không cần trang điểm quá đậm, cô gái nước ngoài hay là con lai này cũng khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp không gì sánh được.
“Việt Minh, anh không thể đính hôn với người phụ nữ này được! Chẳng lẽ anh quên em rồi sao?”
Cô gái nước ngoài trực tiếp giở trò với Đương Việt Minh, dứt khoát dính vào trong ngực anh, không chịu buông tay.
“Huỳnh Đông, cậu đang nói cái gì vậy?”
Vẻ mặt Đường Việt Minh khó xử, đã đến lúc này rồi, bạn tốt không giúp đỡ thì cũng đừng có gây rối chứ.
Sman cắn đôi môi đỏ tươi, đôi mắt xinh đẹp phức tạp trừng mắt nhìn anh.
Phan Huỳnh Đông không thay đổi sắc mặt tiếp tục nói: “Việt Minh, cậu có biết không, mấy ngày cậu ra nước ngoài, người gọi là hôn thê của cậu lại phí công tốn sức tạo quan hệ với tôi, vừa rồi có nhiều khách mời, tôi không muốn làm cậu mất mặt, cô ta không phải là người phụ nữ tốt! Cậu đừng bị cô ta lừa!”
“Huỳnh Đông, đừng nói nữa, đủ rồi, tôi không muốn nghe.”
Đáy mắt Đường Việt Minh hình như có chút tức giận, lần đầu tiên Phan Huỳnh Đông thấy bạn tốt có ánh mắt khó chịu tức giận như vậy, giống như lúc nào cũng có thể đánh nhau với anh.
“Việt Minh, tôi chỉ muốn tốt cho cậu…”
“Nếu như cậu thật sự muốn tốt cho tôi, xin hãy đi đi, có được không?”
Đường Việt Minh và Phan Huỳnh Đông hai người không ai chịu ai, cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng.
Sman thấy tình hình như vậy, càng lúc càng lộn xộn, mặt cô ta căng ra, lạnh lùng nói: “Việt Minh, chuyện kết hôn của chúng ta dừng lại trước đi, dù sao giống như lời anh Huỳnh Đông nói, nhân phẩm của em không tốt.”
Nói xong, cô ta xoay người bước đi, không hề lưu luyến.
“Sman, em đừng đi, anh thật sự rất yêu em, anh không quan tâm gì hết…”
Đương Việt Minh thất cô ta rời đi, lập tức chạy vọt lên, ôm lấy cô ta, dáng vẻ lo được lo mất.
Xem ra ở Phan Huỳnh Đông, mặc dù lúc đó anh thích Trần Khả Như, cũng sẽ không hèn kém bỏ cả lòng tự trọng của mình như Đường Việt Minh, ngay cả mặt mũi làm người cũng không cần nữa, lúc này anh nhìn Sman cảm thấy rát tức giận.
Một mặt anh ghê tởm sự lừa dối của người phụ nữ này, mặt khác lại căm ghét sự vô tình của cô ta, nếu cô ta có nửa phần yêu thương bạn tốt, sẽ lựa chọn tin tưởng cậu ta.
Tổng hợp những điều trên, hai người bọn họ quả thật không thích hợp ở bên nhau.
“Việt Minh, buông tay đi.”
Sman từng chút từng chút gỡ tay của anh ra, sắc nhọn nói: “Việt Minh, hay là chúng ta thôi đi, con người của em không thể chịu thiệt thòi dù chỉ là một chút, ví dụ như bây giờ, em vô cùng căm ghét bạn của anh! Chúng ta chia tay trong vui vẻ, sau này coi như là quan hệ đàn anh đàn em bình thường là được rồi! Phía bố mẹ anh và bố mẹ em thì em sẽ giải thích!”
Lúc rời đi, Sman hung hăng liếc mắt Phan Huỳnh Đông một cái.
Người phụ nữ này!
Vậy mà còn dám trừng mắt với anh!
Trong đầu Phan Huỳnh Đông trở nên rối bời, có ý gì? Làm sao anh có thể thích người phụ nữ đó được! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!
Chắc chắn Đường Việt Minh bị người phụ nữ kia bỏ bùa mê gì rồi, mới có thể khăng khăng thanh minh cho cô ta!
Phan Huỳnh Đông bắt bản thân không được nghĩ đến chuyện này nữa, về phần sau lễ đính hôn, mặc dù Đường Việt Minh cố hết sức cứu vớt tình thế, vẫn không thể thay đổi quyết tâm của Sman. Hai chuyện này xảy ra, danh dự của hai nhà chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Nghe nói Đường Việt Minh tạm thời nghỉ việc ở bệnh viện thành phố Hải Phòng, im hơi lặng tiếng đi ra nước ngoài, không xuất hiện nữa.
Khi Phan Huỳnh Đông biết được chuyện này đã là một tuần sau, nghĩ lại thì, ngày đó lời nói của anh quả thật quá khích, anh một mực lo lắng một chuyện, anh đối với Sman, có tồn tại thành kiến chủ quan hay không.
Cho dù như thế nào, Đường Việt Minh vì một người phụ nữ mà cãi nhau với anh thành dáng vẻ này, khiến cho anh cảm thấy kinh ngạc và bất đắc dĩ gấp nhiều lần.
Sau khi trở về từ thành phố Đà Nẵng, không có lấy một chuyện thuận lợi, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Yên bình một thời gian dài, dần dần khiến cho Phan Huỳnh Đông cảm thấy buồn chán, ngột ngạt, rốt cuộc là có chuyện gì, anh cơ bản không hiểu được.
Mãi cho đến một đêm.
Phan Huỳnh Đông đi vào một quán bar vô cùng náo nhiệt, trong lòng anh càng ngày càng chua xót, càng ngày càng buồn bã, đột nhiên cảm thấy cuộc sống không còn mục tiêu nữa, thật không có ý nghĩa gì, không còn hứng thú đối với bất kì chuyện gì nữa, trong cuộc đời của anh, ngoại trừ An Tịnh và công việc ra, còn sót lại gì không?
Lúc anh đang say đến mức mơ màng, thấy bên cạnh là một người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng đang la hét ầm ĩ, đoán chừng là uống quá nhiều nên không tỉnh táo.
“Cút ngay… Đừng chạm vào tôi…”
“Không phải chúng ta vừa mới nhảy với nhau sao, cô nói trở mặt là trở mặt được sao!”
“Bảo tôi cho anh chút thể diện…Anh xứng sao…Tôi nhổ vào…”
Người phụ nữ liên tục mắng người, lắc lắc thân hình yểu điệu định rời khỏi chỗ đó, đại khái là khuôn mặt của cô ta thật sự rất xinh đẹp, dáng người lại rất chuẩn, quả thật hấp dẫn ánh mắt của người khác. Bên cạnh cô ta là một người thanh niên dáng vẻ lưu manh xấu xí, hai tay xấu xa sờ lên người cô ta.
“Cút ngay!”
Sman cảm thấy buồn nôn, mẹ nó vừa đến quán bar đã gặp phải tên mặt dày này, đuổi đi cũng không được. Cô ta dứt khoát dùng túi xách mang theo bên người trực tiếp đánh hắn.
Sman chưa từng tức giận đến phát điên như vậy, sự thù hận trong mắt cô ta giống như muốn ăn tươi nuốt sống Phan Huỳnh Đông.
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Vẻ mặt nhẹ nhàng lịch lãm của Phan Huỳnh Đông mang theo vài phần không kiên nhẫn.
Sman xem ra đang khiêu khích, kiêu căng khiêu khích.
“Vậy anh chết chắc rồi!”
Sman không nói hai lời kéo cổ áo của anh, không hề nghĩ ngợi đánh ngã anh. Vừa mới say rượu vẫn chưa tỉnh táo, lúc này bị Phan Huỳnh Đông kích động, toàn bộ sức lực tiềm ẩn trong cơ thể bùng nổ, lúc Phan Huỳnh Đông ngã trên mặt đất, cả người cô ta vẫn còn mơ màng.
Trời ạ, đây là do cô ta làm sao?
Phan Huỳnh Đông còn bất ngờ hơn, sao lại có thể? Anh vậy mà lại bị một người phụ nữ say khướt đánh ngã, anh không thể tin nằm trên đất ngửa mặt lên, vô cùng tức giận nói: “Rốt cuộc cô cũng lộ ra bản chất của mình rồi, cô đúng là người phụ nữ vừa bạo lực lại còn không biết xấu hổ! Thật không hiểu tại sao Việt Minh lại nhớ cô mãi không quên, đầu của cậu ta bị nước vào sao!”
“Tên khốn kiếp!”
Sman kích động dứt khoát nhảy lên trên người anh, lần thứ hai hung dữ nắm lấy cổ áo anh, đôi mắt to xinh đẹp hung hăng trừng mắt với anh.
Khoảng cách giữa bọn họ gần như sắp chạm vào nhau, giữa hơi thở, mùi rượu hòa lẫn vào nhau, Sman gằn từng chữ mắng: “Anh cái loại đàn ông ngu ngốc, ích kỷ lại còn bị bất lực! Chỉ có đồ điên mới thích anh! Cái gì mà tao nhã phong độ lịch làm đều là giả dối hết! Anh cái tên dối trá lừa đảo này…”
Phan Huỳnh Đông bị mắng đến ngu người, không biết nên làm thế nào, dù sao cũng là một người phụ nữ đang ngồi trên thắt lưng của anh, thân hình mềm mại trong nháy mắt khiến anh không thể đẩy ra, chỉ nghe thấy bên tai toàn là tiếng lải nhải chửi mắng oán giận đầy mùi rượu của cô ta, không để cho anh chen vào một câu nào.
Mắng được một lúc, anh nghe thấy được âm thanh hơi nức nở của cô ta, nhất là ánh sáng lấp lánh trong con ngươi rất chói mắt, Phan Huỳnh Đông lại mềm lòng một cách kỳ lạ, phải biết rằng từ trước đến nay anh rất căm ghét người phụ nữ này.
Cô ta bắt đầu nói nhăng nói cuội, Phan Huỳnh Đông không thể nghe ra được gì, bởi vì động tác xoay qua xoay lại của cô ta, quả thật kích thích thần kinh nhạy cảm của người khác.
“Này, Sman, cô mau tranh ra, nếu không, đừng trách tôi không khách khí, đừng cho là tôi sẽ trúng mỹ nhân kế của cô.”
Anh đẩy cô ta ra, nhưng Sman cũng không chịu buông tay ra, hơn nữa lại còn trực tiếp nằm trên ngực Phan Huỳnh Đông, anh đẩy hai cái, vậy mà lại phát hiện người phụ nữ này đang ngủ, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng mềm mại.
“Mau tránh ra, cô…”
Phan Huỳnh Đông lại lần nữa đẩy cô ta một cái, Sman từ trên người anh lật thẳng xuống, lăn trên mặt đất lạnh lẽo gập ghềnh.
Sau khi Phan Huỳnh Đông đứng dậy, nhìn thấy cô ta vẫn không nhúc nhích.
Có phải là giả vờ không?
Người phụ nữ trên giường bắt đầu vô thức lẩm bẩm, Phan Huỳnh Đông cảm thấy hôm nay nhất định do anh uống nhiều rồi, hoặc là giằng co với cô ta quá lâu, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu không tỉnh táo, anh có thể nhặt cô ta về, đã là ân huệ to lớn rồi.
Cô ta nhất định là muốn quyến rũ anh, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô ta làm như vậy.
Phan Huỳnh Đông bịt hai tai lại, rất nhanh rời khỏi căn hộ, phía sai giống như có âm thanh ma quỷ truyền vào tai, anh vẫn nhất quyết bỏ đi.
Anh đang sợ cái gì?
Một Sman nhỏ bé dựa vào cái gì mà quấy rầy tinh thần anh.
Từ ngày say rượu đó, lại qua vài tuần. Sman ở trong căn hộ của anh, ngày hôm sau tỉnh lại liền rời đi, không tỏ vẻ biết ơn gì với anh, thật sự là một người phụ nữ không biết tốt xấu.
Khiến cho anh bất ngờ không kịp phòng bị chính là, bố mẹ lại lần nữa bắt đầu quan tâm đến chuyện cưới hỏi của anh, dù sao cũng dần dần hiểu chuyện rồi, anh lại cưới vợ, không cần lo lắng An Tịnh sẽ chịu thiệt thòi.
Chưa nói tới là do trong đầu vẫn còn nhớ đến Trần Khả Như, hay là trong lòng còn đang oán trách chuyện mà bố mẹ làm, tóm lại, anh không nghĩ đến việc qua lại với phụ nữ.
Cho nên hai ông bà nghĩ ra một ý kiến, lừa anh đến nhà hàng ý để xem mắt.
Vừa bước vào, thấy một cô gái trẻ tuổi đầy đặn, anh liền đoán được ý đồ của bố mẹ, hẹn anh xong ngược lại không thấy người đâu. Có thể là gần đây chỉ số thông minh rớt hết, trò lừa bịp này cũng không đoán trước được.
“Anh Huỳnh Đông, xin chào.”
“Cô Văn, xin chào.”
Theo phép lịch sự, Phan Huỳnh Đông không quay đầu bỏ đi.
Nhưng mà, người phụ nữ đối diện là đối tượng xem mắt của anh, là người có giá trị nhan sắc thấp nhất trong số những người muốn tiếp cận anh, dáng người mập mạp, làn da thiếu sức sống, đường nét trên gương mặt rất đơn giản, mặc dù mặc váy áo sang trọng, trang điểm kỹ càng, vẫn không thể vớt cát lại hình tượng của cô.
Anh đột nhiên nhớ đến, lúc trước có vài lần cha mẹ hỏi anh, ngay cả người đẹp như Sman cũng không thích, chẳng lẽ lại thích tiên nữ? Quả thật anh thiếu chút nữa định thốt ra, chính là hình mẫu giống như người vợ đã mất hoặc là Trần Khả Như vậy.
Cô Văn ngước mắt nhìn lại, phát hiện trước mặt là một cô gái xinh đẹp trẻ trung trang điểm kiều diễm ăn mặc thời thượng, sắc mặt lập tức trở nên có phần khó coi.
Phụ nữ ghét nhất chính là người xinh đẹp hơn mình.
Được thôi, cô Văn, phụ nữ xinh đẹp hơn cô có rất nhiều, xin hỏi cô ghét có hết được hay không.
Là Sman.
Vẻ đẹp của cô không chút che đậy, khiến người ta gặp rồi khó quên, ấn tượng sâu sắc. Điểm này, Phan Huỳnh Đông không thể không thừa nhận.
“Anh Huỳnh Đông, cô ta đang nói dối có đúng không, sao anh có thể có bạn gái được chứ?” Anh đã có bạn gái rồi sao lại đồng ý đến gặp tôi xem mắt được chứ?” Cô Văn trăm lần ngàn lần không chịu tin, trước sau cũng không chịu buông tay.
Phan Huỳnh Đông lúc này đang ngớ người ngồi đần ra một cục, so với Sman, có thể nhìn ra ngay được, cô Văn trước mặt đây càng khiến anh chán ghét hơn, nhưng mà anh không muốn để Sman quá đắc ý, cho dù người ta đến để giải nguy giúp anh.
Sman đánh ánh mắt quyến rũ nhìn sát lại gần, thấy đối phương vẫn không nói năng gì, đáy mắt hiện lên vài phần bực dọc.
Cô Văn đắc ý nói: “Hồ ly tinh ở đâu tới vậy, tránh sang một bên đi cho thoáng.”
Lý nào lại như vậy!
Sman khẽ nhíu mày, dứt khoát đứng thẳng người dậy quay đi.
Bất thình lình, Phan Huỳnh Đông thấy một mùi hương thoang thoảng phả lên mặt, cánh môi đỏ tươi không chút sai lệch đè thẳng lên cánh môi của anh, trong nháy mắt tức da thịt mềm mại chạm vào nhau, anh gần như quên cả hít thở, cũng quên mất phải đẩy cô ra.
Đối với phụ nữ, đặc biệt là những người tự nhảy vào người mình, anh vẫn luôn tâm niệm phải tránh xa.
Xung quanh phát ra vài tiếng hô hào ầm ĩ. Trong đó người phát ra tiếng gào ác liệt nhất không ai khác ngoài cô Văn, đôi môi dày đỏ au gần như tím tái của cô ta không ngừng run rẩy mấp máy, vẻ mặt giống hệt như sắp khóc đến nơi rồi, tức giận giơ ngón tay trỏ ra chỉ tới chỉ lui: “Các… các người… hu hu…. thật quá đáng!”
Vung mạnh túi xách, cô ta dứt khoát phủi mông bỏ đi.
Sman quét mắt qua, sau đó vội vàng rời khỏi người anh.
Nhưng không biết Phan Huỳnh Đông tại sao lại lập tức giữ chặt lấy eo cô, cô vùng vẫy tránh ra không được, tức giận trừng mắt với anh, nhỏ giọng cảnh cáo: “Anh điên rồi à, mau buông tôi ra.”
Dù sao cũng đang ở nơi công cộng, xung quanh có nhiều người như vậy, sao có thể làm thế này được!
Phan Huỳnh Đông ngước mắt lên, mặt không chút cảm xúc nói: “Vừa rồi là ai nói, tôi là bạn trai của cô, sao mới nhanh vậy đã trở mặt không nhận người?”
Lúc này, vẻ mặt Sman nhìn Phan Huỳnh Đông có chút kỳ quái không hiểu nổi, rốt cuộc anh muốn làm gì đây? Muốn chơi đùa với cô sao? Ha ha.
Sman châm chọc nói: “Anh Huỳnh Đông cũng thật là kỳ lạ, ôm chặt như vậy, chẳng lẽ anh không sợ tôi có ý đồ không đứng đắn với anh sao?”
“Cho nên, anh có thể buông tôi ra được rồi.” Sman cảm thấy bản thân mình thật đáng khinh, lúc trước bị dày vò không biết bao nhiêu lần, bây giờ chỉ nhận được chút ân huệ nhỏ, liền không kiềm chế được mà cảm động.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể ngu xuẩn thêm lần nào nữa!
Phan Huỳnh Đông cảm giác như bị đả kích, không phải Sman rõ ràng rất thích mình sao. Sman từng chút từng chút giãy giụa rời ra khỏi vòng tay của anh, hai người vạch ra một đường phân cách, sau đó cô từ tốn nói: “Anh Huỳnh Đông, tôi không biết vì sao anh lại thay đổi thái độ với tôi, cũng xin anh hãy thu lại ý định trêu chọc tôi đi, chúng ta gặp nhau sảng khoái chia tay vui vẻ đi.”
“Đợi chút.”
Phan Huỳnh Đông thật sự khẩn trương muốn chết, anh có được coi như tự làm bậy không thể sống không, thái độ đối với Sman lúc trước kém như vậy, bây giờ tình cảnh lại chuyển biến quá nhanh, là người không ai có thể lập tức chấp nhận được, đặc biệt là Sman lại rất mạnh mẽ.
Một khi phụ nữ đã hết tình cảm, thay đổi thái độ, thì khó mà kéo về được.
Biết rõ hành động của anh là cực kỳ vô sỉ và mất mặt, nhưng một khi đã xác nhận được cảm giác thực sự trong lòng, làm cách nào cũng không thể kìm nén được, anh gần như không chút nghĩ ngợi bật thốt ra: “Bác sĩ Sman, nếu như bây giờ cô vẫn không ghét tôi, chúng ta có thể qua lại với nhau không, từ sau khi mẹ của An Tịnh ra đi, tôi chỉ từng có một người phụ nữ, tôi đã từng thích một người phụ nữ khác như vậy, bởi vì không giành được tình yêu của cô ấy, cho nên mới đem cảm xúc phẫn nộ này trút lên trên đầu cô, xin lỗi, nếu như không tính là quá muộn, có thể cho tôi thêm một cơ hội hay không?”
Ánh mắt chân thành kia, quả thực không thể nào làm giả.
Nhưng Sman vào lúc này, lại hung hăng nhéo lên trên đùi mình một cái thật đâu, cả người lập tức tỉnh táo lại, cô lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng một lần nữa, tỏ vẻ xa lánh nói: “Xin lỗi anh Huỳnh Đông, tôi muốn nói với anh một chuyện, không có ai nợ gì anh cả, không có ai bằng lòng đợi chờ anh mãi được. Còn nữa, có được sự coi trọng của anh Huỳnh Đông, tôi thật sự vô cùng cảm kích.”
Nói xong, cô bắt một chiếc xe rời đi.
Lần này đã đi thật rồi, người ta đã nói đến nước này, anh còn mặt mũi nào mà đuổi theo nữa.
Thôi đành vậy, phải từ từ, dù sao phải cho người ta chút thời gian thích ứng để suy nghĩ chứ.
Phan Huỳnh Đông tuyệt đối là một người chung tình, ngoại trừ lần đó xem Sman là Trần Khả Như, gần như là ăn chay giữ mình.
Hậu quả của buổi xem mắt tối ngày hôm đó lập tức hiện ra ngay trước mắt, cha mẹ của Phan Huỳnh Đông lập tức mở hội đồng tra khảo, anh gần như không chịu được nữa, đến cuối cùng phải nói ra cái tên Sman, bất ngờ là nhị vị phụ huynh lập tức phản đối.
Hai người họ vốn dĩ rất vừa lòng, nhưng mà Sman từng đính hôn với Đường Vĩ Minh, nếu nhà họ Cao bọn họ lại có quan hệ dây dưa gì với Sman, thì lại lôi thôi điều tiếng lắm.
Phan Huỳnh Đông lại thờ ơ dửng dưng như không, cảm thấy như vậy rất không hợp lý.
Chỉ một tiếng ‘chú’ này thôi mà ngay lập tức đã kéo dãn khoảng cách tuổi tác giữa anh và Sman ra quá xa.
“Khụ khụ...” Vì muốn vớt vát lại chút tôn nghiêm cùng với thể diện của bản thân mà Phan Huỳnh Đông đành phải lịch sự sửa lại: “Chào cô, nhưng mà tôi không phải là chú của Sman, tôi là bạn trai của cô ấy.”
Phan Huỳnh Đông còn cố ý nhấn mạnh vào hai từ ‘bạn trai’, khiến cho bất kể là ai cũng nghe ra được sự khó chịu của anh.
Cô gái kia lè lưỡi, thoáng nhìn qua Sman đang vui vẻ mà cười trộm, lập tức cảm thấy ngượng ngùng: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, việc này, ý tôi là vẻ ngoài của anh trông rất trưởng thành lại chững chạc ấy. Bạn của tôi vẫn còn đang đợi, xin phép đi trước nhé, về sau sẽ lại liên lạc.”
Tuy người đã rời đi nhưng bầu không khí ngượng ngùng thì vẫn còn đang tiếp diễn.
Sman nhún vai, nhướng cao đôi lông mày thanh tú, cố ý nói: “Đi thôi, chú.”
"..."
Phan Huỳnh Đông như nuốt phải một cục nghẹn to đùng, tuổi thật của anh cứ hết lần này đến lần khác bị bày ra trước mắt, mà so với Sman thì anh phải lớn hơn ít nhất mười tuổi, chênh lệch tương đối lớn, sau này kết hôn thì chính là chồng già vợ trẻ, điển hình cho kiểu trâu già gặm cỏ non, nghe qua thì chẳng khác gì một cô gái trẻ nhắm trúng được một ông chú già lắm tiền nhiều của cả.
Trên thực tế thì lại không phải vậy, gia đình của Sman cũng thuộc dạng có địa vị trong xã hội, căn bản sẽ chẳng quan tâm con gái mình có lấy được một người chồng giàu có hay không, chỉ cần con gái họ thích là được.
Trong lúc đang xem phim, Phan Huỳnh Đông cứ luôn thắc mắc một vấn đề, Sman mới có hai mươi lăm tuổi, tâm tính vẫn chưa thực sự ổn định, hiện tại cô đang yêu anh thật lòng hay chỉ là nhất thời xúc động, chỉ cần hai người cãi nhau vài lần, lập tức sẽ trở nên chán ghét, đây cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Có lẽ anh nên tìm một người ngang tuổi với mình, cùng nhau đi nốt quãng đường đời còn lại, thì mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Thi thoảng nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng phát ra từ nhà hàng xóm, nhưng anh hoàn toàn không hiểu nổi những tình tiết yêu đương buồn cười trong phim ảnh, quả thực là không có cách nào để tham gia được vào thế giới của những người trẻ sinh sau năm 90.
Sman thì lại rất nhạy cảm, cô không chỉ có sự cứng cỏi, mà còn có cả sự dũng cảm của nữ giới, có thể gọi là dám yêu dám hận, yêu ghét rõ ràng. Bởi vì cô rất đặc biệt, hoàn toàn không giống những người khác, chính vì vậy nên mới có thể rất nhanh mà nắm được sự thu hút của anh ta.
“Anh làm sao vậy, có phải là bộ phim này không hợp với sở thích của anh không, lần sau em sẽ nhường anh, xem cái mà anh thích nhé?”
Sau khi kết thúc buổi chiếu, hai người họ lê bước trên vỉa hè phía bên ngoài rạp phim, Sman cố ý thăm dò, dường như phát hiện ra được tâm trạng của anh không tốt, cho nên đã gắng hết sức để mà tránh đi cái chủ đề “ông chú” kia.
Phan Huỳnh Đông đột nhiên dừng bước, biểu cảm có chút phức tạp, nói: “Không sao, không cần nhường anh, vốn là anh nên chiều em mà.”
Chẳng biết tại sao, trái tim Sman khẽ rung động, bàn tay không kìm được mà đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh, sau đó nhéo một cái. Phan Huỳnh Đông có hơi sửng sốt, hơi ấm truyền đến gương mặt của anh rất rõ ràng, khiến cho anh có một cảm giác như vừa bị điện giật.
“Anh đang giận đấy à?” Một âm thanh mềm mại mà tràn đầy quyến rũ được thốt ra từ đôi môi xinh đẹp của cô.
“Xin lỗi…”
Phan Huỳnh Đông không biết phải nói gì, nhưng anh ta lại không cách nào che giấu được cảm giác mất mát do sự chênh lệch về tuổi tác. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Hôm nay, ngay trước mặt Sman, anh lại trở nên tự ti như vậy.
Mà trong sinh nhật của Phan Huỳnh Đông tổ chức lúc cuối tuần, trước mặt tất cả mọi người, anh ta đưa theo Sman về nhà họ Phan.
Khi nhìn thấy Sman, vẻ mặt của mọi người đều là kinh ngạc, ngược lại chỉ có An Tịnh là vô cùng bình thản, bởi vì từ trước, Phan Huỳnh Đông đã đánh cho cô bé một cú dự phòng rồi. Lần này, Phan Huỳnh Đông đưa Sman về với thân phận bạn gái. Mọi người đều không rõ anh chuyển từ chán ghét sang yêu như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên anh đưa bạn gái về, tuy là đã đính hôn nhưng gia thế trong sạch, trẻ tuổi nhưng lại yêu thích bậc lớn tuổi hơn, miễn cưỡng tạm được.
Anh dường như lại vô cùng nghiêm túc, hoặc là chấp nhận Sman hoặc là cả đời này nhà anh không có thêm con dâu.
"An Tịnh…"
Phan Huỳnh Đông không biết phải làm sao, với tư cách là con gái của anh, nếu con bé không chào, thì đối với Sman chính là một loại tổn thương, dù cho cô đã biết rõ sẽ gặp phải cảnh này đi chăng nữa.
Anh không khỏi siết chặt tay Sman, thực sự sợ rằng An Tịnh sẽ làm ra chuyện gì không lường trước được, lại càng sợ rằng Sman bỏ cuộc giữa chừng, dù sao thì việc trở thành một người mẹ kế, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Rõ ràng, đủ thứ lo lắng sợ hãi trong đầu đã khiến cho thần kinh của anh vô cùng căng thẳng.
"Chào dì Sman."
Nhưng ngoài cả dự tính, An Tịnh đã thể hiện rất đầy đủ sự giáo dục của mình, tuy không quá mức nhiệt tình nhưng cũng không phải thất lễ.
Dù là đơn giản như vậy thôi nhưng Phan Huỳnh Đông vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
"Chào cháu, An Tịnh."
Sau khi ngồi xuống, Sman rất nhanh mà hoà nhập với mọi người. Cũng đã từng có một khoảng thời gian như vậy, cô xuất hiện ở nhà họ Phan gần như liên tục, chỉ là giờ phút này không còn giống ngày xưa nữa, cô đã dành được trái tim của Phan Huỳnh Đông, lại còn cả sự tôn trọng của An Tịnh, ít nhất là khi gặp mặt không có trừng mắt lên nhìn nhau hay lộ ra biểu cảm chán ghét.
Sau bữa tối, Phan Huỳnh Đông tiễn Sman về nhà, sau đó đi đến phòng của An Tịnh, dưới ánh đèn bàn, thân hình mảnh mai dựa vào trên bàn mà chăm chú làm bài tập.
Ngay khi phát hiện ra có người tiến vào phòng, An Tịnh lập tức dừng bút.
"Cha muốn nói gì với con?"
Con gái của anh quá thông minh rồi, Phan Huỳnh Đông thoáng nở nụ cười, có chút tự hào nói: "Cha đang nghĩ, An Tịnh của chúng ta đã trưởng thành rồi."