Chương 367: Ngoại truyện Phan Huỳnh Đông (1)
Phan Huỳnh Đông vốn cảm thấy mình chính là người đàn ông may mắn nhất trên đời này, gia cảnh tốt, thành tích tốt, cưới được bạn học cùng đại học, sinh được một cô con gái đáng yêu, có được một cuộc hôn nhân viên mãn khiến người người ngưỡng mộ.
Nhưng khi con gái sinh ra được không lâu, vợ qua đời vì bạo bệnh, trong nháy mắt anh trở thành người bi thảm nhất thế gian.
Không còn tình yêu, chỉ còn anh và con gái nương tựa vào nhau. Tính cách anh hòa nhã nên sẽ không để lộ cảm xúc gì ra ngoài, chỉ có thể giấu trong lòng, tự mình nếm trải sự cô đơn và đau đớn khi mất vợ.
Công việc càng ngày càng bận rộn, không có nhiều thời gian bên cạnh Ngọc Thanh, sự nghiệp càng ngày càng phát triển.
Anh góa vợ, cũng coi là độc thân, có rất nhiều người phụ nữ dùng trăm phương ngàn kế nhào vào lòng anh. Mục đích của họ anh rất rõ, muốn trở thành vợ anh, muốn hưởng thụ hết thảy những của cải và địa vị mà người vợ của anh sẽ có. Anh sẽ không dễ dàng mà tái hôn, để cho Ngọc Thanh không bị mẹ kế tổn thương.
Lúc ấy suy nghĩ có chút cực đoan, nhoáng một cái Ngọc Thanh đã lên tiểu học, trẻ con 7, 8 tuổi đều đã hiểu chuyện, còn anh cũng đã 35.
Nói già cũng chẳng phải, có thể là do con tim anh mệt mỏi rồi.
Bố mẹ rất sốt ruột, anh độc thân gần mười năm mà cứng đầu không chịu tìm một người bầu bạn. Thật ra không phải là anh vì người vợ đã mất mà thủ thân, chỉ là vẫn chưa có cô gái nào khiến anh động lòng, anh không muốn tùy tiện mà làm con phải chịu ấm ức, cho nên vẫn cứ lần lữa.
Sau đó anh đưa Ngọc Thanh đến Đà Nẵng.
Ngọc Thanh ngã bệnh cần phải phẫu thuật, lúc ấy anh đang họp ở nơi khác, không thể ở bên con gái, chỉ đành nhờ người thân cận nhất là thư ký Thành Danh ở lại bệnh viện.
May mắn thay phẫu thuật rất thành công, anh vội vàng quay về khi con gái vừa mới xuất viện.
Ngọc Thanh chưa từng tức giận vì sao bố không ở bên cạnh. Con bế rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến anh đau lòng. Nhưng lần này hình như có gì đó khác khác, con bé cứ lặp đi lặp lại tên một người, chị Khả Như.
Thư ký Thành Danh nói với anh, Khả Như là bác sĩ chính trong ca phẫu thuật của Ngọc Thanh, trong thời gian nằm viện rất quan tâm đến con bé. Một đứa trẻ bệnh như vậy mà không có bố mẹ ở bên, thực sự rất đáng thương.
Phan Huỳnh Đông cuối cùng cũng gặp được chị Khả Như mà Ngọc Thanh nói, trong bữa tiệc sinh nhật Ngọc Thanh anh rất muốn gặp cái người mà Ngọc Thanh khen ngợi suốt ngày rốt cuộc là ai.
Anh vừa gặp đã yêu Khả Như.
Trái tim vốn héo khô liền tươi xanh trở lại.
Ngày hôm ấy Khả Như mặc một chiếc váy đen liền không tay, xinh đẹp cao quý, khí chất thoát tục, không hề nhìn ra vẻ dịu dàng thân thiết mà Ngọc Thanh hay nhắc đến. Nhưng tình yêu thì không cần lý do, anh cũng giống với tất cả những người đàn ông khác, đều lấy ngoại hình làm tiên quyết.
Cô tự nhiên hào phóng, cách nói năng rất hòa nhã.
Chỉ với vài câu nói ngắn ngủi mà anh không đã không thể rời mắt khỏi cô.
Anh vô cùng muốn biết tất cả về cô, ví dụ như cô đã kết hôn chưa, có bạn trai chưa, có chấp nhận một người đàn ông đã có con hay không, có thích Ngọc Thanh không,… Anh nghĩ mình điên rồi, rõ ràng mới gặp người ta lần đầu mà trong lòng lại nảy sinh nhiều tư tưởng không thể khống chế.
May mắn là anh rất giỏi dùng vẻ ôn hòa cùng tươi cười che giấu cảm xúc của bản thân.
Anh vốn là chủ bữa tiệc nhưng không còn tâm trạng nào mà tiếp khách nữa, anh nóng lòng muốn mời cô khiêu vũ, cô lại nói mình không thoải mái nên từ chối, rốt cuộc là thật hay cô không muốn nhảy cùng anh?
Phan Huỳnh Đông thực sự cảm thấy mất mát và sợ hãi, mãi đến khi người bạn tốt Lê Hoàng Việt xuất hiện, anh phát hiện sắc mặt Khả Như trắng bệch, cả người vô cùng căng thẳng.
Anh không mù, đã 35 tuổi rồi làm sao mà nhìn không ra, chắc chắn bác sĩ Như và Lê Hoàng Việt quen nhau, mỗi một câu nói của Lê Hoàng Việt đều nhắm vào cô, châm chọc cô.
Bạn tốt của anh tính tình như nào anh biết rõ, đã bao giờ làm khó cô gái nào như vậy đâu.
Bọn họ có quan hệ gì?
Buồn cười. Một nam một nữ thì có thể có quan hệ gì?
Lê Hoàng Việt có rất nhiều phụ nữ, thay bồ như thay áo, mà khi chia tay họ cũng sẽ được không ít phúc lợi. Trong lòng Phan Huỳnh Đông đã có sự chuẩn bị, dù từng là người phụ nữ của Lê Hoàng Việt cũng không sao. Mà Lê Hoàng Việt hẳn sẽ không tốn quá nhiều sức lực cho một người phụ nữ nào hết.
Anh đã mất thời gian rất lâu để hiểu ra được điều này.
Chấp niệm trong lòng anh cũng giống như Ngọc Thanh, anh không dễ dàng từ bỏ Khả Như. Hơn nữa nhìn Khả Như không hề giống loại con gái vì tiền vì sắc mà bán đứng chính bản thân.
Đột nhiên, anh không tìm thấy Khả Như nữa, vừa mới bước đến lối nhỏ bên ngoài đã thấy Lê Hoàng Việt hùng hổ ôm lấu cô, thô lỗ túm cô vào một gian phòng nghỉ.
Anh đi theo đi ra ngoài, chậm hơn một bước.
Không ai biết anh đang đi đi lại lại trên tấm thảm trước cửa. Anh đang đấu tranh, tâm trí cũng đang đấu tranh.
Một nam một nữ có thể làm cái gì trong căn phòng chật hẹp?
Giờ anh đi vào, nhỡ Khả Như không tình nguyện thì cũng chỉ làm cô thêm xấu hổ, còn nếu cô không biểu hiện rõ ràng thì chỉ khiến mọi người đều xấu hổ.
Anh đứng bên ngoài rất lâu, chờ đợi thời gian qua đi từng giây từng phút.
Anh nghĩ anh điên mất rồi!
Không có người phụ nữ khiến anh ngay từ lần đầu gặp mặt đã bồn chồn khó buông bỏ như vậy.
Cảm giác được cửa hơi hé ra, anh vội vàng chạy đến núp vào một góc. Lê Hoàng Việt bước ra, quần áo vẫn chỉnh tề, tóc tai hơi lộn xộn, rõ ràng nhất là động tác cài lại nút áo, khuôn mặt đẹp trai đè nén sự tức giận.
Anh đợi thêm một lát, lúc thấy Khả Như đi ra, trong lòng lại phát ghen, thậm chí là phẫn nộ.
Quần áo cô xộc xệch, tóc tai hỗn loạn, trang điểm mắt như bị nhòe đi vì nước mắt. Dù đã được chỉnh lại nhưng vẫn có thể nhìn ra tư thế cô đi hơi khập khiễng, váy như bị xé rách. Ai nhìn thấy cũng biết là cô đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng anh cũng xác nhận được Khả Như là là người phụ nữ của Lê Hoàng Việt. Lê Hoàng Việt không hề thích cô, yêu thương cô mà ngược lại còn lăng mạ và vũ nhục cô. Dù căm ghét cô đến đâu cũng không thể đối xử như cầm thú với phụ nữ như vậy được.
Vừa tiếp xúc với đôi mắt quật cường của cô, cơn tức giận của anh tan biến,thay vào đó anh cảm thấy rất đau lòng. Trần Khả Như là một cô gái kiên cường, họ đều là người thông minh, trong lòng đều hiểu rõ rất thảy.
Anh không muốn làm cô khó xử, nếu không vừa rồi sẽ ngăn cản Hoàng Việt, không chút do dự mà cởi áo khoác của mình ra phủ lên người cô, bao bọc lên tấm thân gầy yếu của cô.
Anh chỉ muốn dịu dàng, che chở và tôn trọng cô.
Tuy rằng kết quả lần đầu tiên gặp mặt không được như ý, nhưng anh cũng đã khá chắc về ý định của mình.
Anh phải tìm cho Ngọc Thanh một người mẹ, nếu như phải chọn thì nhất định phải là Trần Khả Như. Mặc dù trong lòng rất kiên định nhưng anh chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, kể cả trước mặt con gái.
Anh đã hơn 30, không còn là một chàng trai mới lớn, muốn làm gì thì làm thôi.
Cho nên đầu tiên anh để thư ký Thành Danh đi điều tra, sự việc còn nghiêm trọng và phức tạp hơn anh tưởng tượng.
Trần Khả Như là vợ của Lê Hoàng Việt, được pháp luật công nhận.
Niềm tin và sự quyết tâm của anh bị một ngọn núi đè nặng đến mức khó thở.
Chẳng nhẽ cứ vậy mà bỏ cuộc? Anh lâm vào mâu thuẫn.
Kết quả điều tra cho thấy, xuất thân của Trần Khả Như không phải là tiểu thư lá ngọc cành vàng gì, chỉ là con gái của giám đốc công ty nội thất nhỏ, ở nhà cũng không được yêu thương, có thể nói là một bác sĩ thanh cao. Chẳng lẽ liền như vậy từ bỏ sao? Hắn lâm vào mâu thuẫn bên trong.
Điều tra kết quả biểu hiện, Doãn tua xuất thân đều không phải là là cái gì gia thế hiển hách thiên kim tiểu thư, một cái nho nhỏ công ty nội thất lão tổng nữ nhi, ở trong nhà cũng không được sủng ái, có thể nói là một cái một nghèo hai trắng thanh cao bác sĩ. Hai năm trước vì có quan hệ với Hoàng Việt mà được gả vào nhà họ Lê.
Thói trăng hoa và tai tiếng của Lê Hoàng Việt bắt đầu từ sau khi bọn họ kết hôn, Hoàng Việt là bạn tốt của anh, cưới cô ấy rồi mà ở ngoài càng thêm làm xằng làm bậy. Thế nhưng cô ấy chỉ chịu đựng không một lời thở than, quả thực là một cô gái ngốc.
Cô yêu Lê Hoàng Việt sao?
Không hề thấy.
Rõ ràng ngày hôm đó sau khi bị ức hiếp, ánh mắt cô bi thương như vậy, không vui nhưng lại không thể trút bỏ.
Nhưng cô đã kết hôn rồi, anh không thể theo đuổi một người phụ nữ đã có chồng được!
Cho nên nói nhiều cũng vô ích, quên Khả Như đi thôi, trừ khi cô ly hôn, khôi phục lại trạng thái độc thân.
Nhiều ngày trôi qua, đại khái gần nửa tháng, tình trạng của Ngọc Thanh trở nên rất kém, nhiệt độ cơ thể lên xuống thất thường, cứ liên tục sốt rồi lại khỏi.
Ngọc Thanh muốn đổi bác sĩ gia đình, đau đớn xin anh đồng ý.
Con bé chưa bao giờ thích một người đến vậy, thậm chí còn không e dè nói, bố ơi, con muốn chị Khả Như ở bên con, muốn chị ấy làm mẹ con có được không?
Ngọc Thanh còn nhỏ, trong nhận thức của em bố là người hoàn mỹ nhất.
Cho nên người con bé thích lại phù hợp với bố nó thì sao anh có thể chối từ đây, hay phải nói là trong sâu thẳm tim anh không hề muốn từ chối?
Lê Hoàng Việt nếu đã không công khai thân phận của Khả Như, hẳn là cậu ta chán ghét cô ấy.
Một ngày nọ anh mang theo Ngọc Thanh đến bệnh viện An Tâm tìm Khả Như. Mới đầu cô không muốn đồng ý, cô rất khó xử, dù sao chuyện đáng hổ thẹn nhất cũng bị anh nhìn thấy rồi.
Anh không thể nói rõ là chuyện ngày hôm đó thật ra cũng chẳng có gì đáng để ý.
So với cô thì cái cảnh anh dắt theo cô con gái còn ngại ngùng hơn.
Có vài người cố tình với bạn, tỷ như Lê Hoàng Việt, bởi vì họ là bạn, là vì anh để ý đến Khả Như nên cậu ta mới thấy hứng thú và trở nên háo thắng?
Nếu là vậy thì Khả Như à, thật sự rất xin lỗi, tôi không nghĩ chuyện sẽ thành ra như vậy.
Thái độ của cậu ta đối với em ác liệt như vậy, có trời mới biết là cậu ta có làm gì tổn thương em nữa không? Rốt cuộc tôi nên giúp em thế nào, làm sao để em hiểu được lòng tôi?
Có thẻ thấy em cũng thích Ngọc Thanh, cuối cùng cũng chịu trở thành bác sĩ gia đình cho con bé.
Tôi không giỏi biểu đạt cảm xúc, chỉ có thể lặng yên chờ đợi.
Đây chẳng phải là thái độ của những nam phụ chờ đợi nữ chính trong phim truyền hình sao? Tôi chỉ biết cười, một nụ cười khổ ngập đau thương.
Tôi quyết định tỏ tình với cô ấy.
Điều làm tôi mừng như điên đó chính là thái độ của cô ấy không hề cứng rắn, thậm chí còn hơi thoải mái, tôi cảm thấy mình có cơ hội rồi.
Lê Hoàng Việt, người mà cậu không trân trọng chắc chắn sẽ có người khác thay cậu làm việc đó.