Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 355




Chương 355: Phần kết của Hứa Mặc và Vũ Tuyết Trang (2)

Làm sao đây!

Đêm đó cô uống say, bất tỉnh nhân sự. Nhưng hôm nay thì khác, bên cạnh là một người đàn ông trưởng thành, cứ vài phút tim lại đập rộn lên một lần.

Sau này cô mới biết, cả nhà bàn nhau hết cả rồi, thằng út cũng không còn trẻ nữa, trai gái bằng tuổi trong thôn đã có con cái đuề huề, thằng út mãi mới đưa một cô gái về, nhất định phải ngủ chung, khai hoa càng sớm càng tốt.

Có nham hiểm quá rồi không vậy!

Hai người đều ở trong phòng khô khốc, Vũ Tuyết Trang đang nghịch điện thoại di động để giải tỏa ngượng ngùng, trong đầu cô sớm đã suy nghĩ viển vông. Trai đơn gái chiếc sống chung một phòng, nhất là đêm nay trăng sáng sao thưa, đặc biệt trêu người, chính là thời khắc bùng nổ đủ loại gian tình.

Hứa Mặc bất ngờ hỏi: “Có muốn đi tắm không?”

“Không muốn.”

Mắt cô đảo tới đảo lui vòng quanh căn phòng được trang hoàng, quét dọn sạch sẽ đẹp đẽ, cuối cùng đáp xuống chiếc giường lớn mềm mại… Cô vốn là đang nghĩ đến chuyện này, nhưng cơ hội đến quá nhanh, ngược lại, cảm thấy quẫn bách.

“Vậy anh đi tắm trước.”

Hứa Mặc đi vào, biết cô ngượng nên anh cũng không ép.

Vũ Tuyết Trang nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng khi vòi sen bắt đầu xả nước, thần kinh mẫn cảm của cô lại nổi lên.

Phụ nữ thiếu kinh nghiệm sống, chịu không nổi. Thà cứ không trâu bắt chó đi cày như chị Khả Như, tổng giám đốc Việt tổng tấn công thì cứ đưa đẩy là xong. Nhưng Hứa Mặc lại không phải người như vậy, mà cô cũng chẳng biết khơi gợi gì, cứ đụng người thật việc thật là lại sợ.

Mẹ yêu gọi điện thoại đến, hai người trò chuyện luyên thuyên được vài phút thì Vũ Tuyết Trang nhạy cảm nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Đại não truyền tín hiệu đến, cô đứng dậy, định ra ngoài để hít thở không khí.

“Vũ Tuyết Trang, lấy quần áo giúp anh.”

“Hả?”

Vũ Tuyết Trang, xấu hổ cái gì?

“Ở trên giường ấy.”

“Em…”

“Tự anh ra lấy đi” đến miệng Vũ Tuyết Trang đột nhiên biến thành “Được.”

Cửa phòng tắm hở ra một khe nhỏ, hơi nóng bên trong thoát ra, xông thẳng vào mặt, Vũ Tuyết Trang cảm thấy kỳ lạ, nhũn thành một cục, máu cũng bắt đầu sôi lên.

Một người đàn ông không mảnh vải che thân chỉ đứng cách một cánh cửa… Dáng người đẹp, cơ bắp…

Nhưng mà cũng không giống như tình tiết trong tiểu thuyết, Hứa Mặc mặc quần áo xong thì bước ra ngoài, không để lộ cánh tay cũng như cơ ngực hay cơ bụng, chững chạc đàng hoàng mà giải thích: “Em nghỉ ngơi sớm một chút, đừng có suy nghĩ lung tung, anh xuống phòng nhỏ dưới lầu.”

“Ồ.”

Vũ Tuyết Trang có chút mất mát, nhưng cô không thể để lộ rõ ràng ra ngoài.

Hứa Mặc sao lại nhìn không ra cơ chứ, bàn tay đẩy cửa hơi khựng lại, trong đôi mắt đẹp dường như đang suy nghĩ điều chi.

Vũ Tuyết Trang thấy anh chậm rãi đến gần, mái tóc ngắn còn chưa khô, ướt sũng, càng làm tôn lên gương mặt tuấn tú, sạch sẽ, nhã nhặn, mùi dầu gội và xà phòng trên người anh xộc vào mũi.

Nhưng, anh chỉ ôm lấy cô, gần như đang cố sức kìm nén.

Lần này, Vũ Tuyết Trang cảm nhận được rõ ràng đối phương cũng xúc động, cứ tưởng rằng chỉ có mình cô như thế, chẳng qua là do anh thường tự kỷ luật, kiềm chế cảm xúc, không dễ dàng để lộ ra ngoài.

“Khăn trải giường sạch, anh sợ làm dơ.”

Khi Hứa Mặc ra khỏi phòng, những lời cuối cùng anh nói mang hàm ý sâu xa. Là một fangirl già kỳ cựu trong giới hủ nữ, thế mà bác sĩ Trang lại chậm mất một nhịp dài mới phản ứng lại được.

Anh sợ bị làm dơ mất?

Là máu, hay là… những dịch thể không rõ nào khác? Hoặc là suy nghĩ của cô quá vẩn đục, người ta hoàn toàn không có hàm ý sâu xa này?

Dù sao đi nữa thì bác sĩ Trang cả đêm cũng không ngon giấc nổi, cứ nghĩ đi nghĩ lại.

Ngày hôm sau, Hứa Mặc dẫn cô chạy khắp núi, nhẹ nhàng mà vanh vách kể cho cô nghe những chuyện nghịch ngợm ngổ ngáo khi còn bé, Vũ Tuyết Trang không thể tưởng tượng nổi, bởi vì Hứa Mặc trong ấn tượng của cô là một cậu bé ngoan gò bó theo khuôn phép, tướng mạo và khí chất của anh cũng hoàn toàn không có vẻ gì là thuộc về vùng quê này.

Các bé xem phim truyền hình Hàn Quốc, Thái Lan đều biết, nam chính phim Thái thường rất đẹp trai, điểm chung thường là tỏa ra cảm giác cội nguồn.

Vũ Tuyết Trang ẩn ý hỏi: “Hứa Mặc, em thấy anh không giống cha mẹ lắm?”

“Em nhận ra sao?” Anh trả lời lấp lửng.

“Thì…”

Vũ Tuyết Trang nhất thời không nói nên lời, còn cần phải nhận ra sao? Rõ ràng mà, anh và anh chị anh, ngoại trừ cái họ ra, mọi thứ khác…

“Thật ra thì… anh được cha mẹ nhận nuôi.”

“Thật hay giả vậy?”

Vũ Tuyết Trang há to miệng, hai mắt sắp rớt ra ngoài đến nơi.

“Giả.”

Hứa Mặc lộ vẻ cưng chiều, gõ trán cô, giải thích: “Chắc do anh được di truyền gen trội.”

“Mừng cho anh!”

Thành thật mà nói, Vũ Tuyết Trang cảm thấy rất thần kỳ. Mỗi làng luôn có vài người hóa rồng hóa phượng. Họ thi đỗ vào các trường đại học nổi tiếng, hòa lẫn vào chốn đô thành như cá gặp nước, tương lai rộng mở, rất may mắn. Hứa Mặc chính là một người như vậy.

Nếu như bạn mới gặp Hứa Mặc lần đầu, bạn sẽ không bao giờ hình dung được tuổi thơ của anh ấy.

Ba ngày nghỉ, họ chỉ ở lại một buổi tối. Cả hai hiểu ngầm lẩn nhau, tránh nói về việc làm bẩn ga trải giường. Cha mẹ Hứa Mặc không nỡ xa con trai, bắt bọn họ phải ở lại ăn thêm bữa cơm trưa rồi mới lưu luyến tiễn đi.

Cha mẹ chồng bàn với Vũ Tuyết Trang, dựa theo phong tục của bọn họ, giữa tháng tám là có thể chọn ngày lành tháng tốt, tầm cuối năm chuẩn bị rượu mừng là vừa rồi… Nói đến độ Vũ Tuyết Trang ngượng muốn chết.

Mặc dù bản thân cô ghét kết hôn, nhưng cảm xúc cũng không khác mấy so với hai ông bà cụ.

Lý trí và sự kiềm chế đã dập tắt thành công những cảm xúc bồn chồn.

Kết quả tất yếu của việc ăn xong bữa trưa mới khởi hành là khi về đến Đà Nẵng thì trời đã về đêm, xe vẫn đang trên đường cao tốc thì gặp cơn mưa lớn, cộng với tốc độ nhanh, quả thực rất nguy hiểm. Sau khi thương lượng, họ quyết định rời đường cao tốc trước, tìm một khách sạn ở qua đêm.

Mưa rơi xối xả, cần gạt nước qua lại trước cửa kính ô tô, Vũ Tuyết Trang chỉ thấy bọn nước và tiếng tí tách bên tai. Mới năm sáu giờ mà người đã thưa dần.

Đến một khách sạn, đậu xe, chỉ đi bộ khoảng năm mươi mét thôi mà cả hai người đều ướt sũng từ đầu đến chân, nước mưa nhỏ giọt xuống sàn.

“Thuê phòng?”

Hứa Mặc nói xong, lập tức bổ sung hoàn chỉnh, nói: “Thuê hai phòng.”

“Thật ngại quá, thưa ngài, chỉ còn một phòng đôi tình nhân, ngài có muốn không?”

Không hiểu sao khi nghe những lời này từ quầy lễ tân, Vũ Tuyết Trang như ngửi thấy mùi drama nồng nặc, cứ mỗi lần đến đoạn cao trào, nam nữ chính cùng nhau đi thuê phòng, kiểu gì cũng chỉ còn đúng một phòng.

Vì vậy, cô muốn cười.

Thật ra thì không có phòng là chuyện bình thường, vì đó là ngày thứ ba của kỳ nghỉ dài mùng một tháng năm, người ta đặt trước hết rồi, hai người vô tình đến mà vẫn còn phòng là đã phải tạ ơn trời đất.

Hứa Mặc do dự một chút rồi sảng khoái đặt một phòng.

Nhân viên lễ tân thầm nghĩ, đàn ông ơi là đàn ông, rõ ràng mừng muốn chết mà lần nào cũng bày đặt khổ não lắm mới chịu đồng ý, chính nhân quân tử cái gì.

Nói một phòng thì thôi một phòng, nhưng quan trọng là họ không để ý, đây là phòng đôi cho cặp tình nhân.

Vừa bật đèn lên, bình phong hồng hồng xanh xanh xếp chồng lên nhau, không quá chói, lại còn mông lung toát ra cảm giác kiều diễm, phong tình. Trang trí bên trong, hình dáng giường, chỗ nào cũng toát ra hương vị của tình yêu, có thể lập tức khơi dậy một loại xúc động nào đó từ tận đáy lòng.

Lúc này, cảnh này, nếu uống rượu sẽ càng dễ xúc động hơn.

Sắc mặt hai người, ngoại trừ xấu hổ, thì cũng chỉ có ngượng ngùng.

Giờ mà muốn không xảy ra chuyện gì cũng khó.

“Em đi tắm trước đi, để lâu sẽ cảm lạnh đấy.”

Hứa Mặc mở miệng trước, âm thanh réo rắt. Vũ Tuyết Trang ồm ồm đáp lại, bước từng bước nhỏ, tắm bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tóc còn chưa kịp lau đã choàng áo ngủ bước ra, co rúm người, nói: “Anh đi tắm nhanh đi.”

Hai má ửng hồng, đôi mắt to sáng long lanh, cực kỳ giống một con thỏ nhỏ, trắng nõn, mềm mại, khiến người ta cứ muốn cắn một phát.

Ánh mắt anh dần đờ đẫn, do dự một lúc mới đáp: “Ừ.”

Vũ Tuyết Trang đang sấy tóc, tâm tư trở nên tinh tế nhạy cảm, tóc sắp khô, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, lăn qua, mừng rỡ chui tọt vào chăn.

Cô sợ cái gì? Đúng thật là.

Nhưng phản ứng bản năng của cơ thể con người không thể kiểm soát được.

Khi Hứa Mặc bước đến, những gì anh nhìn thấy là một đầu tóc đen, đôi mắt vốn nóng rực của anh dần dần nguội lại.

Ngủ rồi hả? Vậy cũng tốt, cứ ngủ đi, không thôi…

Đôi môi hồng nhạt của anh nhẹ nhàng thờ ra một hơi, anh biết rõ cả hai đều là lần đầu tiên nghiêm túc hẹn hò, không hề có kinh nghiệm gì trước đó, cho nên mới nhất định phải thận trọng.

Mặc dù anh có nhiều cơ hội để thỏa mãn dục vọng của bản thân.

Một người ở trong chăn và một người đứng ngoài.

Hai nhịp tim, cực kỳ rõ ràng.

Vũ Tuyết Trang đợi hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân tới gần, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Nhưng cũng chả làm được cái mọe gì, vài giây sau, tiếng bước chân lại xa dần.

Cô lặng lẽ mở mắt ra, mọe, Hứa Mặc xách gối đi, phối hợp mà nằm trên ghế sô pha nhỏ hẹp. Thời tiết tháng năm lạnh hơn so với thường ngày, ban đêm thì khỏi phải nói, không đắp chăn chắc chắn là chịu không thấu… Hai người không hẹn mà cùng quên chuyện điều hòa không khí này.

Đột nhiên, tất cả mọi loại cảm giác bất bình và mất mát tràn ngập trong lồng ngực của Vũ Tuyết Trang, sống mũi khẽ cay cay.

Chẳng lẽ cô kém hấp dẫn đến như vậy sao?

Hứa Mặc đúng là cái đồ đầu gỗ chết tiệt, sau này cô không thèm để ý đến anh nữa, kệ anh chết cóng luôn đi!

Vũ Tuyết Trang biết bản thân mình đang rất mâu thuẫn, hai mươi lăm tuổi mới yêu đương, chắc chắn là phải có đủ các loại thấp thỏm, bất an, kích động. Đến Adam và Eve còn không nhịn được mà ăn vụng trái cấm, thì cô bồi hồi chút cũng là chuyện bình thường.

Người không bình thường bây giờ rõ ràng là Hứa Mặc. Một người đàn ông, tại sao lại ngượng ngùng xoắn xít hệt như phụ nữ thế kia. Nói dễ nghe thì là tôn trọng, mà nói khó nghe một chút thì…

Tóm lại, Vũ Tuyết Trang càng nghĩ thì trong lòng càng thêm bất bình, hai mắt nhắm lại, lăn tới lộn lui nhưng không hề thấy buồn ngủ chút nào.

Bụi trần lắng xuống, cảm giác chân thật ngược lại càng lúc càng mờ nhạt, khoảng cách với sự thân mật lại càng lúc càng xa.

Nếu Hứa Mặc biết cô độc thoại nội tâm như thế, anh nhất định sẽ rất phiền muộn mà giải thích: Tại lúc nãy em ngủ mà! Em ngủ quên! Em ngủ rồi thì sao anh dám mặt dày mà gọi em dậy!

Thời gian trôi “nhanh” như ốc sên bò, Vũ Tuyết Trang lật người lần thứ N và tỉnh dậy kiểm tra điện thoại, trời đất, mới tám rưỡi.

Đêm dài đằng đẵng, cô biết ngủ sao đây!

Bác sĩ Trang lặng lẽ thở dài một hơi.

Ngay sau đó, bạn học Hứa Mặc đang nằm trên sô pha nói: “Không ngủ được sao?”

Vũ Tuyết Trang tự dỗi, đáp: “Ngủ rồi.”

“…”

Ngay khi Vũ Tuyết Trang nghĩ không ai trả lời cô nữa, thì bất thình lình bên tai lại xuất hiện một giọng nói hơi khàn khàn, khổ sở: “Trang, nếu đã không ngủ được, vậy chúng ta cùng nhau làm bẩn ga trải giường nhé?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.