Chương 344: Em có muốn hẹn hò với anh không
Còn chưa dứt lời Vũ Tuyết Trang đã chuồn mất.
Lê Chí Cường đứng một mình trước cánh cửa khép hờ, suy nghĩ hơi lộn xộn.
Vậy là vừa rồi anh ta bị một người phụ nữ cưỡng hôn? Nếu là người đàn ông khác, nhất định sẽ phải phản công… Anh ta lại làm thinh? Được rồi, tất cả là do thiếu kinh nghiệm gây ra.
Một lúc lâu, Lê Chí Cường sờ lên môi, hương thơm còn vương vấn nơi đó, rơi vào trầm tư.
Rốt cuộc anh ta thích hay không thích Vũ Tuyết Trang đây?
Vũ Tuyết Trang hốt hoảng mặc áo len vào, thoát khỏi ‘hiện trường gây án’, tim đập loạn xạ trên đường đi. Lúc đầu, cảm xúc phức tạp, nhưng sau đó lại trở nên ảo não, sao cô ấy có thể chủ động như một nữ lưu manh thế chứ! Liệu đối phương có nghĩ mình là ngả ngớn không, bề ngoài thì đành hanh, bên trong thì dâm đãng!
Quên đi, dù sao cô cũng không lỗ gì, người thiệt là Lê Chí Cường.
Mặc dù là nụ hôn đầu nhưng xem ra, cái tên đó ít kinh nghiệm đến đáng thương, khi hôn không gặp nhiều phản kháng, không đẩy cô ra, vậy cô có thể hiểu thành…
Không muốn, dù có nghĩ thế nào cũng không thể bù được chuyện đã xảy ra, ai bảo Lê Chí Cường dụ dỗ cô ấy, hết thảy là do anh ta ‘tự làm tự chịu’!
“Chết, tám giờ hai mươi rồi? Sắp muộn rồi!”
Cô ấy liếc nhìn giờ trên đồng hồ, rơi vào trạng thái gay go. Vắt chân lên cổ chạy đến bệnh viện, cô ấy điểm danh đầy đủ! Tháng này nhất định phải giữ được!
Cổng vào bệnh viện đa khoa An Tâm.
Trần Khả Như nhận được cuộc gọi từ cha mẹ Vũ Tuyết Trang lúc trên đường đi làm. Hóa ra Vũ Tuyết Trang không về nhà cả đêm, điện thoại di động của cô ấy thì tắt. Cha mẹ Vũ Tuyết Trang vô cùng lo lắng, hỏi xem Vũ Tuyết Trang có đi cùng Trần Khả Như không. Đừng thấy Vũ Tuyết Trang hay nói mấy câu không đứng đắn, tác phong vẫn rất quy củ, phép tắc, vì vậy Trần Khả Như cũng bất giác bối rối, thiếu chút nữa lỡ miệng.
“Bác trai, bác gái đừng lo lắng, Tuyết Trang không sao, tí nữa cháu sẽ bảo con bé gọi cho hai bác.” Trần Khả Như đã nhìn thấy bóng người khả nghi, chính là Vũ Tuyết Trang.
Lén la lén lút, vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, rất đáng ngờ.
Trần Khả Như híp mắt nhìn đối phương. Thần kinh vận động của Vũ Tuyết Trang không khỏi nghi ngờ, xuyên qua sảnh bệnh viện và vào thang máy như một làn khói. Trần Khả Như định gọi cô ấy lại, nhưng theo không kịp.
Theo thông lệ, buổi sáng trưởng khoa Sơn tổ chức một cuộc họp, nói chung sáng không có ca phẫu thuật nào, chủ yếu là chẩn bệnh cho bệnh nhân ngoại trú.
Lúc Trần Khả Như chạy vào phòng làm việc của Vũ Tuyết Trang, thấy một người phụ nữ mặt ẩn xuân tình, dáng vẻ yêu kiều, cười nói: “Bác sĩ Trang, mùa này có phải rất dễ dàng hoài xuân không?”
“Hả?”
Vũ Tuyết Trang định thần lại, lập tức thu lại vẻ hiện tại, giả bộ xem qua mấy ca bệnh trên bàn: “Bác sĩ Khả Như, chị nói gì thế, em đâu có.”
“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, cha mẹ em gọi điện cho chị.”
Trong mắt Trần Khả Như hiện lên vẻ nghi hoặc, hôm qua vì chuyện của Tôn Khải La, cô gái này còn phì phò, tâm trạng không tốt, chớp mắt như một người khác. Cái giọng oang oang mọi hôm, hôm nay lại nhẹ nhàng hơn, điều này thực sự có chút kỳ lạ.
“Cha mẹ tôi!”
Vũ Tuyết Trang đột nhiên tỉnh lại, mắt hạnh trợn tròn, thảm rồi!
Vẻ mặt cô ấy cứ như đại họa sắp ập lên đầu đến nơi, lập tức dùng điện thoại bàn gọi điện về nhà.
Tất nhiên, Trần Khả Như không hoài nghi chút nào về khả năng nói dối không cần nháp trước của cô gái này, cô ấy dùng mình làm bia đỡ đạn, chủ yếu là vì bình thường luôn ngoan ngoãn, cứ thế thuận lợi lừa được cha mẹ cô ấy.
Bác sĩ Trang sờ trán đầy mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
“Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng trị, tối hôm em ở với ai?” Trần Khả Như đảo mắt suy đoán: “Không phải là Tôn Khải La đấy chứ?
Vũ Tuyết Trang sởn cả tóc gáy, lập tức bác bỏ: “Cho em xin! Em không bao giờ dính vào cái loại khốn kiếp, cặn bã đó nữa đâu… Chị Khả Như, em đâu có bị mất não! Sao trước kia lại thích Tôn Khải La được nhỉ?”
“Đừng có đánh trống lảng.”
“Tôi không, tôi chỉ say xỉn, sau đó tìm một nhà nghỉ để ở lại một đêm.”
“Một mình?”
“… Vâng, dĩ nhiên.”
“Vậy đi, chị sẽ gọi điện nói thật cho hai bác… ”
“Không, Chị Khả Như, em nói thật không phải là được sao.”
Vẻ mặt Vũ Tuyết Trang buồn rầu, chị Khả Như thật sự là, cô ấy xấu hổ chết mất!
Sau đó, Vũ Tuyết Trang kể lại đầu đuôi ngọn nguồn chuyện mình say rượu, được Lê Chí Cường đưa về. Tất nhiên, bỏ qua việc cô ấy dê xồm Lê Chí Cường và Lê Chí Cường chê sân bay của cô ấy.
Bởi vì cô ấy còn cần thể diện!
Sau khi Trần Khả Như nghe xong, cười nói: “… Vậy em định bảo với chị, em và Lê Chí Cường cô nam quả nữ không có chuyện gì xảy ra?”
Mặt Trần Khả Như như kiểu “định lừa ai đấy”, bác sĩ Trang vô tội hét lên: “Chị Khả Như, trợ lý nhỏ và tôi đều vô tội. Nếu chị không tin, chúng ta đi kiểm tra, xem em còn trinh…”
Vũ Tuyết Trang cảm thấy lời mình nói càng ngày càng không có sức, nhất là khi ánh mắt xuyên thấu của bác sĩ Khả Như nhìn chằm chằm vào cô ấy, cô ấy không khỏi cảm thấy chột dạ.
“Không cần kiểm tra.”
Trần Khả Như cười nói: “Chị thấy em còn háo hức mong có chuyện xảy ra ấy, nhưng đáng tiếc là trợ lý Cường là đầu gỗ chưa khai mở.”
Vũ Tuyết Trang: “…”
“Tuyết Trang, thực ra em vẫn thích Lê Chí Cường, đến giờ vẫn chưa ngừng đúng không?”
“Chị Khả Như, thế thì sao đây, không thể để một đứa con gái như em chủ động được.” Vũ Tuyết Trang thoải mái nói, không giấu giếm.
Mặc dù người ta nói nữ theo đuổi nam dễ như kim đâm tờ giấy, nhưng con gái ít nhiều cũng dè dặt.
Cũng may, Lê Hoàng Việt cho biết tình hình công ty gần đây rất ổn định, cộng thêm đề bạt thêm rất nhiều nhân tài quản lý xuất sắc, nhiệm vụ công việc của Lê Chí Cường cũng không còn nặng nề như trước, nên có không ít thời gian nhàn rỗi và riêng tư.
Trần Khả Như hạ quyết tâm, tạo cơ hội cho hai người, dù sao hai người đều lớn rồi không còn nhỏ nữa, nước phù sa không chảy ra ngoài ruộng, cũng đến lúc tính chuyện cả đời.
Sau khi tan làm, Lê Chí Cường cùng Lê Hoàng Việt đến đón Trần Khả Như tan tầm.
Hai người đặt trước một nhà hàng Ý để ăn tối, Trần Khả Như dứt khoát gọi cho Vũ Tuyết Trang. Cô gái nhỏ thay đổi tính tùy tiện ngày thường, trái lại còn có chút ngượng ngùng, vẻ mặt rất khó diễn đạt.
Trần Khả Như lúc đó đang nghĩ, cả đêm hai đứa này thật sự không xảy ra chuyện gì à?
Có vẻ như không phải đâu.
Lúc Trần Khả Như nói với Lê Hoàng Việt về việc này, Lê Hoàng Việt nghiêm trang nói: “Nếu thật sự không có chuyện gì xảy ra, lần sau anh sẽ đưa Lê Chí Cường đến khoa nam học để kiểm tra kỹ lưỡng. Từ lâu, anh đã hoài nghi thằng nhóc này có vấn đề rối loạn chức năng.”
“Ông xã, anh đang đùa em đấy à?”
Sắc mặt Trần Khả Như trắng bệch, không phải trông Lê Chí Cường rất bình thường sao. Cô đột nhiên nhớ ra người đàn ông mà Nguyễn Phương Thanh giới thiệu với Lê Mỹ Hoa chức năng có vấn đề, tên là gì cô quên mất tiêu rồi.
Có câu này, nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
“Bà xã, em nghĩ đi, nếu em và anh ở một mình trong phòng, chúng ta…”
“Lê Chí Cường không giống tên dê xôm nhà anh, t*ng trùng lên não…”
“Bà xã, anh như thế là một lòng một dạ. Từ khi có em, anh gạt phăng những người phụ nữ khác. Có cần anh chứng minh không?”
Trần Khả Như nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, ám chỉ rõ ràng, trong lòng ngọt ngào. Kể từ khi làm chuyện không thể tả trong văn phòng ngày hôm đó, sở thích xấu xa của giám đốc Việt càng ngày càng nghiêm trọng, tranh thủ lúc hai đứa con đang ngủ, nói anh tranh thủ từng phút từng giây cũng không sai.
Cô không khỏi nhíu mày: “Chúng ta để Lê Chí Cường và Vũ Tuyết Trang một mình trong phòng ăn, thật sự không sao chứ?”
Lê Hoàng Việt nói: “Hai người bọn họ đều là người lớn, em cũng không phải là bảo mẫu, chẳng nhẽ chuyện yêu đương còn cần làm mẫu chứ?”
Ngay lập tức, giám đốc Việt ôm vợ yêu lên xe.
Bên kia, trong một nhà hàng Ý.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, chỗ ngồi dành cho bốn người, Vũ Tuyết Trang và Lê Chí Cường ngồi đối diện nhau, vốn là bầu không khí lãng mạn lại có chút ngượng ngùng.
Vũ Tuyết Trang vì chuyện xảy ra lúc sáng xấu hổ muốn chết, biết chị Khả Như có ý đó, nhưng vẫn không cưỡng lại sự cám dỗ mà đi theo ăn tối. Ngồi gần mười phút, cô ấy không khỏi xấu hổ nhìn Lê Chí Cường một cái.
Anh ta ăn mặc giống tất cả trợ lý trên đời, áo vest chỉn chu, nhã nhặn lịch sự, đeo kính gọng đen lịch lãm, không lo làm lu mờ sếp.
Nhưng thái độ anh ta bây giờ là sao, vô cảm, con mẹ nó chứ, ai biết trong lòng anh ta bây giờ nghĩ gì!
“Bên trong có chuyện gì… Tại sao chị Khả Như và giám đốc Việt chưa trở lại, tôi đi ra ngoài xem…” Vũ Tuyết Trang thật sự không chịu cái cớ khập khiễng của chị Khả Như. Đi ra nhà vệ sinh cần gì phải cả hai cùng đi, cũng đâu phải đi “làm việc”.
Lê Chí Cường vốn là người không thích nói chuyện, nếu như bầu không khí tiếp tục lúng túng, hoặc là đối phương nhắc tới chuyện xảy ra đêm qua và sáng sớm, cô ấy thật sự không biết núp mặt đi đâu.
“Chờ một chút.”
Vũ Tuyết Trang vừa đứng dậy, Lê Chí Cường đã nắm lấy cổ tay cô.
“Ơ?”
Vũ Tuyết Trang sững sờ nhìn, đôi mắt hạnh to tròn có chút mất hồn, bởi vì hành động của Lê Chí Cường hoàn toàn không trong dự trù của cô, cũng không tuân theo kịch bản nào cả.
“Thức ăn chuẩn bị lên rồi, ăn xong rồi hãy nói.”
Anh ta ung dung buông ra, nhưng Vũ Tuyết Trang lại có cảm tim đập bình bịch như bị điện giật, da thịt gần gũi khiến trong đầu co đều là dáng vẻ của người nào đó, cảm giác tuyệt vời khiến máu cô tăng tốc dần đều từng phút, huyết dịch lưu động bất quy tắc.
“… Được.”
Vũ Tuyết Trang ngượng ngùng ngồi vào chỗ.
Chuyện gì xảy ra vậy, chuyện gì vậy trời? Có phải lúc này dục vọng của cô ấy đối với những trợ lý nhỏ đang trở nên mạnh mẽ hơn không?
Không hề oang oang cái miệng.
Sau khi ăn xong bữa ăn kiểu Ý, bác sĩ Trang cảm thấy vô vị.
“Sao vậy, không hợp khẩu vị à?”
Lễ nghi lúc ăn của Lê Chí Cường rất tốt, thỉnh thoảng liếc nhìn cô ấy. Trong nhận thức của Lê Chí Cường, cô gái này rất dễ lan cảm giác thèm ăn ra: “Vì giảm cân à? Con gái béo tốt hơn.”
Vũ Tuyết Trang ngẩng đầu, thầm nghĩ: “Cho dù tôi béo hơn một chút, cũng ngực cũng chẳng thành núi non chập chùng… Cô ấy lẳng lặng ăn nốt mấy miếng thức ăn trên đĩa, lau miệng rồi nói:” Tôi ăn no rồi, đi trước đây”
“Tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi tự về được.”
Vũ Tuyết Trang vội vàng ra khỏi nhà hàng, không biết tại sao, tâm tình lại như đưa đám. Cô chủ động như vậy, nếu đối phương không có phản ứng gì, vậy cô thực sự sẽ thành loại người phụ nữ mặt dày, lố bịch.
“Chờ đã, bác sĩ Trang, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lê Chí Cường từ đằng sau đuổi kịp cô ấy, do dự một lúc rồi quyết định nói: “Em có muốn hẹn hò với anh không?”