Chương 274: Thay đổi đột ngột
Không ngờ người đó lại là Mike.
Cách ăn mặc vẫn giống y như lúc ngồi trong ô tô. Chiếc áo phông xám chất lượng cao tôn lên dáng người cân đối. Đường nét khuôn mặt lai sắc sảo đi đến đâu cũng khiến những cô gái ở đỏ tim đập chân run.
Trong lúc cô đang nhìn anh ta thì đôi mắt nâu sẫm tuyệt đẹp của Mike cũng nhìn lại cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Bác sĩ Như tới đây tìm tôi sao?”
“Anh Mike hình như có vẻ khá tự tin về mình nhỉ.”
Trần Khả Như cảm thấy không thể hiểu được, tại sao cô đi đến đâu thì Mike cũng xuất hiện ở đó như âm hồn bất tán vậy.
Trần Khả Như sau khi biết chuyện Mike bị Lê Hoàng Việt “truy sát” thì còn cảm thấy hơi tội lỗi nhưng cứ nhìn thấy anh ta, nhất là khi nhìn thấy anh ta vô tình “phóng điện” về phía mình thì cô lại cảm thấy phiền phức khó chịu.
Nghe thấy vậy nhưng Mike không nói gì.
Cô gái ngồi trên xe lăn ngẩng đầu lên và hỏi bằng một giọng rất ngây thơ: “Mike, cô ấy là ai vậy, là bạn gái của anh hả?”
Sự chú ý của Trần Khả Như đã chuyển sang người cô gái trên xe lăn. Cô cảm nhận được hình như tim mình đang đập nhanh hơn, cô gái này là con gái của bà Như và Trương Phước Thành sao? Cô thấy mình hới liều lĩnh và vội vàng, cô không biết phải sắp xếp từ ngữ ra sao.
Mike nhìn cô và nói đầy ẩn ý: “Băng, em thấy bọn anh rất hợp sao?”
Cô gái cười híp mắt và gật đầu, trong ánh mắt mấy phần ái muội: “Chị gái này xinh đẹp thật đấy, Mike, em thấy anh nhất định xứng với chị ấy…”
“Xin lỗi, cô có phải là Trương Băng phải không?”
Trần Khả Như gần như đã chắc chắn được thân phận của cô gái này nhưng cô không biết là con gái của Trương Phước Thành lại có quan hệ gì với Mike, với lại hai người này có vẻ rất thân thiết, có vẻ quen biết nhau đã lâu rồi.
“Đúng vậy, em là Trương Băng.” Cô gái chớp mắt tinh nghịch hỏi: “Anh Mike, lẽ nào anh không nói cho chị gái này biết quan hệ của chúng ta sao?”
“Băng, em nói như vậy sẽ làm người khác sẽ hiểu lầm tình bạn trong sáng của chúng ta đấy.”
“Không đâu, anh Mike còn đối xử với em tốt hơn bố em nữa, em coi anh như anh trai ruột của em…”
Trần Khả Như rất bối rối với cuộc trò chuyện giữa hai người này, nhưng cô không hề nghi ngờ cô gái Trương Băng trước mặt mình chính là con gái của Trương Phước Thành. Thông tin mà Hứa Mặc đưa cho cô không hề sai. Nhưng Trương Băng có vẻ vui vẻ hoạt bát hơn so với tưởng tượng của cô, lúc nói chuyện, ánh mắt cô gái này còn ánh lên vẻ thiếu nữ ngây thơ không hiểu chuyện đời nữa.”
Một cô gái yếu đuối mắc bệnh tim bẩm sinh và nhiều bệnh khác không phải đều tự ti, chán nản và xa lánh người khác sao?
Có lẽ Trương Băng không biết tin tức về cái chết của bà Như, thế nên nụ cười bây giờ mới ngây thơ đơn thuần như vậy.
Đột nhiên Trần Khả Như không biết mình đang đứng đây để làm gì, cô không hiểu tại sao mình lại đến đây. Cô đến đây với thái độ buồn bã, giễu cợt hay lạnh lùng đứng xem? Điều duy nhất cô chắc chắn là cô và Trương Băng không phải là bạn. Trương Băng và Trần Ánh Tuyết không có gì khác nhau.
“Chị ơi, chị muốn đi sao?”
Bước chân của Trần Khả Như hướng về phía trước, ánh mắt cô phức tạp, Trương Băng thì nói lớn tiếng ở phía sau.
“Xin lỗi, tôi còn có chuyện phải làm, tôi không ở lại được.”
Trần Khả Như nói ngắn gọn, cô vội vàng xoay người rời đi nhưng nghe được giọng nói vui mừng của đối phương thì cô tự nhiên cô lại cảm thấy chột dạ. Cô chưa đi được bao lâu thì cánh tay của cô đã bị đối phương nắm lấy.
“Buông tôi ra!” Là Mike, Trần Khả Như vô cùng tức giận, phản ứng của cô có vẻ hơi thái quá.
Cô không thích những người đàn ông khác ngoài Lê Hoàng Việt tiếp xúc với cô. Mike này rốt cuộc là sao vậy, năm lần bảy lượt tiếp cận cô.
Mike nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh ta vô cùng sắc bén: “Bác sĩ Như, sao hôm nay cô lạ vậy? Rốt cuộc là cô đến tìm tôi hay đến tìm Trương Băng vậy? Cô có quan hệ gì với Trương Băng vậy?”
“Mike, anh thả tôi ra ngay lập tức, nếu không…”
Trần Khả Như lạnh lùng đe dọa nhưng đối phương không hề cảm thấy ngại ngùng, Mike thậm chí còn vui vẻ hỏi: “Nếu không thì cô định làm gì?”
Cái nhướn mày nhẹ của anh ta mang theo vẻ công tử ăn chơi trác táng nhưng lại có tính xâm lược rất lớn. Trần Khả Như nhìn thấy được vẻ đắc thắng trong mắt anh ta, anh ta thật sự quá nguy hiểm. Anh ta không khác gì một con báo đang rình mồi, cô không biết bao giờ anh ta sẽ phát động một đợt tấn công điên cuồng.
Trần Khả Như gằn từng chữ một đe dọa: “Mike, tôi thấy anh không chỉ muốn bị “truy sát” mà anh đến cả tay mình cũng không cần nữa sao? Lẽ nào anh không biết chồng tôi giám đốc Tập đoàn Á Châu Lê Hoàng Việt là người như thế nào sao?”
Mike bật cười, đôi mắt màu nâu của anh ta ẩn hiện vẻ coi thường và gian xảo.
“Chồng cô? Bác sĩ Như, nếu tôi nhớ không lầm thì hai người vẫn chưa kết hôn mà?”
“Anh…”
Những nghi ngờ trước đây của Trần Khả Như thật sự không sai. Cho dù Mike là người nước ngoài mới đến, anh ta cũng không thể không biết đến thân phận của Lê Hoàng Việt. Vậy nên cảnh tượng hôm qua ở ven được là anh ta cố tình khiêu khích cô?
Nghĩ đến đây, cô lạnh giọng hỏi: “Mục đích của anh là gì?” Để chọc tức cô, tiền đồ của anh ta nhất định bị ảnh hưởng, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Anh ta mở miệng và thở ra, hơi thở mang theo vài phần tà mị: “Tôi chẳng có mục đích gì cả, lẽ nào cô không nhìn ra là tôi rất thích cô sao.”
Khuôn mặt của Trần Khả Như nổi hết cả da gà, khi cô đang định nói gì đó thì có một tiếng hét vang lên sau lưng.
“Cô ơi, cô sao vậy?”
“Hình như xuất huyết rồi.”
“Mau đưa đến phòng cấp cứu!”
Trần Khả Như và Mike quay đầu lại thì đã thấy Trương Băng ngất xỉu trên xe lăn. Một y tá đang đặt cô lên giường. Khuôn mặt Trương Băng nhợt nhạt, ở lỗi mũi hình như còn có vết máu đỏ đến gai mắt. Vết máu như chọc thẳng vào mắt của Trần Khả Như, cô đột nhiên cảm thấy ngực mình rất khó chịu. Dù có làm thế nào thì cô cũng không cất được bước.
Mười phút sau, Trần Khả Như và Mike đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu.
Một bác sĩ đeo khẩu trang bước ra, nghiêm nghị nói: “Ai là người nhà của bệnh nhân? Bệnh nhân bị xuất huyết nghiêm trọng. Tình hình hiện tại rất nguy hiểm, cần phải làm phẫu thuật ghép tủy ngay lập tức. Trước đây mọi người không phải đã tìm được người hiến tặng phù hợp sao? Tại sao để lâu như vậy rồi mà vẫn chưa làm phẫu thuật?”
Mike nói: “Bố mẹ của cô ấy đang không có ở đây. Tôi là bạn của cô ấy. Nếu không có người hiến tặng, anh có thể giúp tôi nghĩ cách khác được không?”
Bác sĩ lắc đầu: “Không còn cách nào khác nữa đâu.”
Vào thời điểm nguy cấp này, Trần Khả Như dứt khoát quyết định luôn, cô nói lớn: “Bác sĩ, tôi chính là người hiến tặng được cho Trần Băng. Bác sĩ lập tức tiến hành phẫu thuật đi.”
Mike kinh ngạc nhìn cô, bác sĩ nhìn cô một lượt rồi nói: “Đưa cô ấy đi làm xét nghiệm máu.”
Trần Khả Như không hối hận về quyết định của mình bởi vì thứ cô cho đi chỉ là bộ phận mà bất cứ người khỏe mạnh nào cũng có, nhưng nó có thể đổi lại được một mạng sống. Làm vậy rất đáng, kể cả sau này Trương Băng có trở nên xấu xa hay sao đi chăng nữa thì cô cũng không quan tâm. Làm người chỉ cần tâm mình an là được.
Mọi thứ diễn ra đột ngột nhưng theo hướng rất có lợi.
Khi Hứa Mặc đến phòng cấp cứu, Trần Khả Như đã được đẩy vào bên trong để tiến hành phẫu thuật.
“Thưa anh, bên trong đang có ca mổ, anh không vào được, anh làm vậy sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân.”
Hứa Mặc bị nhân viên ngăn lại, lúc này anh ta chỉ muốn chửi thề một câu, nếu như giám đốc Việt biết được… Mợ chủ cũng đúng thật là, chuyện làm phẫu thuật hiến tủy này làm sao có thể vội vàng như vậy được. Không thể để đến ngày mai rồi tính tiếp sao.
Không phải là giám đốc Việt không đồng ý mà nếu trong quá trình phẫu thuật, lỡ như xảy ra chuyện gì thì nhất định sếp sẽ ăn tươi nuốt sống anh ta mất.
Hứa Mặc đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, anh ta đi đi lại lại không mục đích, trên mặt lỗ rõ vẻ lo lắng.
Trần Khả Như vô cùng quen thuộc với bàn mổ.
Chỉ có điều trước đây là cô làm phẫu thuật cho người khác còn bây giờ cô lại thành bệnh nhân, đúng là một sự thay đổi thân phận.
“Bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu tiêm thuốc mê cho cô.”
Trong quá trình phẫu thuật gây mê toàn thân, sau khi kim tiêm từ từ được đẩy vào, ý thức của cô sẽ dần trở nên mơ hồ nhưng cô vẫn còn ý thức, cảm giác này không khác mấy so với nằm mơ. Cô có thể nhìn thấy được, nghe thấy được nhưng không mở miệng ra nói được, cũng không thể cử động được. Giống y hệt như một con rối.
Sau khi quá trình gây mê kết thúc, cuộc phẫu thuật lại mãi không được bắt đầu, Trần Khả Như cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy Trương Băng đứng lên từ giường bên cạnh, cô ta đứng trước mặt cô. Cô thấy rất rõ khuôn mặt của Trương Băng, ánh mắt cô chuyển động và nhìn chằm chằm vào mặt cô ta.
Trương Băng… cô đang làm gì vậy?
Không phải cô ta đang vô cùng nguy kịch cần được cấp cứu sao? Sao tự nhiên lại khỏe phây phây như vậy…
Trần Khả Như cố để mở miệng, nhưng cô không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Trương Băng lại tự nhiên chạm vào mặt cô, ngón tay lạnh như băng của cô ta hình như mang theo ác ý, thậm chí nó còn lạnh hơn so với dao phẫu thuật, nó khiến Trần Khả Như vô cùng sợ hãi.
“Chị, da của chị đẹp thật đấy, khuôn mặt cũng xinh đẹp như vậy. Không hổ là người mà anh trai thích.”
Ngón tay cô ta cọ xát vào da thịt cô, Trương Băng vẫn duy trì vẻ ngây thơ vô tội, có thêm chỉ là một vẻ xảo trá và đáng ghét nữa: “Đúng vậy, suýt chút nữa tôi không quên giới thiệu bản thân. Cô có thể gọi tôi là Trần Nhi, tôi không phải là con bé bệnh tật Trương Băng kia đâu.”
Nghe vậy, con ngươi của Trần Khả Như co rút rồi lại mở to, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
Cô ta không phải là Trương Băng, mà lại là Trần Nhi. Tất cả mọi thứ đều là giả, Trương Băng là giả, bệnh án cũng là giả, chuyện phẫu thuật ghép tủy càng là giả hơn. Mục đích là để dụ cô cắn câu.
“Trần Nhi, đừng đùa nữa, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.”
Một giọng nói khác chen vào, cô nhận ra người đó là Mike.
Bây giờ anh ta đang mặc áo phẫu thuật, đeo khẩu trang, kính và mũ. Trần Khả Như vừa nhìn là có thể nhận ra luôn, đôi mắt nâu đó, cái vẻ tà mị quyến rũ người khác đó.
“Em biết rồi mà anh.”
Ánh mắt Mike nhìn cô càng càn rỡ hơn, anh đột nhiên cúi xuống và chẳng mất chút sức lực nào để nắm được hai vai cô.
“Không được… chạm vào người tôi.”
Trần Khả Như yếu ớt thốt ra vài từ, sức lực cô giãy dụa yếu đến đáng thương, thậm chí cô còn không động đậy được ngón tay của mình. Cô bây giờ đã là cá nằm chết thớt, tùy người ta chém giết. Cô chỉ có thể dùng ánh mắt căm hận, nhìn chằm chằm anh ta.
Tuy nhiên cô nhận ra đến trừng mắt cũng tốn sức như vậy.
“Cô gái của tôi ơi, đừng vùng vẫy nữa, cô không thoát được đâu.”
Mike cười với cô và anh ta giữ chặt lấy cô và nói, giọng nói ý đồ sâu xa mà ngập vẻ tự tin: “Rất nhanh thôi, tôi sẽ cô cho sống một cuộc sống tốt gấp trăm nghìn lần bây giờ.”
Nếu Trần Khả Như có thể nói chuyện, tôi chỉ muốn mắng anh ta là đồ thần kinh.
Trần Khả Như đương nhiên không tin Mike mới chỉ gặp cô vài lần, cho dù yêu cô đến mức không thể kiềm chế được thì cũng không đến mức phải bắt cóc cô như vậy chứ. Anh ta rốt cuộc là ai, mục đích của anh ta là gì?
Mike đặt cô lên một chiếc xe lăn rồi đi ra từ một lối khác của phòng phẫu thuật.