Chương 267: Gặp lại bố mẹ Hoàng Việt
“Chị Như, sao biểu cảm của chị lại bình thản như vậy, mặc dù chị đã có người trong lòng rồi nhưng chẳng lẽ chị lại không có cảm xúc hâm mộ thần tượng hay thưởng thức cái đẹp sao?”
Cô nghĩ một lúc, “Có thể là có, nhưng cũng không nhất thiết.”
“Buổi sáng nay ở sân bay Đà Nẵng đã bị rất nhiều thiếu nữ và phụ nữ bao vây chờ đón thần tượng rồi, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Weekly Entertainment nói rằng anh ấy đến để quay một quảng cáo cho nhãn hàng anh ấy làm đại diện. Anh ấy là một chiếc bánh ngọt bị rất nhiều doanh nghiệp tranh cướp. Đoán chừng anh ấy sẽ ở lại đây trong một thời gian.”
“Em nói rằng anh ấy là con lai mang trong mình ba dòng máu?” Khả Như nhìn thêm vài lần, nhìn anh chàng này có cảm giác là con lai giữa Việt Nam, Thái Lan và Anh. Tóm lại, khuôn mặt kiểu này chắc chắn sẽ rất nổi tiếng trong làng giải trí. Ở trong nước cũng sẽ dễ dàng nổi tiếng, có thể diễn được nhiều thể loại phim khác nhau như phim thần tượng, tâm lí tình cảm,…bởi vì là con lai, lại có gen tốt khá gần gũi với người Việt Nam, những người có dòng máu lai trong giới giải trí vốn rất chào đón trong nước.
“Quốc tịch của anh ấy đúng là quốc gia Y. Em nghe nói đây cũng là quốc gia có công tước, hoàng tử và thái tử, cha truyền con nối gần giống với Vương quốc Anh.”
“…”
Tuyết Mai đang tán gẫu rất nhiệt tình, hai người hoàn toàn coi anh chàng là đề tài nói chuyện sai bữa tối, cho đến năm giờ chiều, Hoàng Việt đúng giờ đã ở cửa phòng khám, bóp còi hai lần.
“Chị Như, chị và anh Việt muốn ngược đãi người độc thân như thế này sao? Nếu chị tiếp tục, em sẽ bị chị hành hạ đến chết mất!”
“Chị đi trước, không phải em có Mike của em sao?”
Khả Như trêu chọc một câu, cô thầm nghĩ hôm nay Hoàng Việt đến sớm như vậy, chẳng lẽ đã vội vàng như vậy sao? Anh ấy không thể chờ đợi muốn ăn tối thật nhanh rồi sau đó nhanh chóng tiến hành các loại vận động trên giường?
Nghĩ như vậy nên sau khi lên xe sắc mặt của cô có chút kỳ lạ, hai má dần dần ửng đỏ. Đàn ông đối với loại chuyện này rất cố chấp, đây gọi là bản năng sao?
“Có nóng không?”
Hoàng Việt theo thói quen duỗi tay ra đem người ôm vào trong ngực.
“… Một chút.”
Đồ quỷ háo sắc! Khả Như từ từ vùng vẫy ra, anh nghĩ là cô thực sự cảm thấy nóng nên cũng không ngăn cô lại.
Lái xe một hồi, màu trắng của tường viện rơi vào tầm mắt, càng ngày càng lại gần, cuối cùng đi tới cửa viện dưỡng lão An Khang xe mới chậm rãi dừng lại.
“Đây là……”
Khả Như có chút phản ứng lại.
“Đi vào sẽ biết. Họ gặp em chắc chắn sẽ rất vui.”
Rõ ràng, Khả Như cảm thấy Hoàng Việt rất lạc quan, anh trở lại thành phố Đà Nẵng đã gần một tháng nhưng lại bỏ quên chuyện của Lê Nam Vỹ và Phương Thanh, nói đi cũng phải nói lại, bố mẹ chồng cô trở nên như thế này một phần nguyên nhân cũng là do cô.
Ánh mắt của Khả Như nhìn Hoàng Việt dần trở nên dịu dàng và si mê, lúc đó nghĩ rằng cô đã chết Hoàng Việt chắc hẳn rất buồn, rất khó vượt qua, cho nên trước nguy cơ mất cha mẹ anh vẫn mạo hiểm, vẫn muốn đấu đá đến cùng, cá chết lưới rách, chỉ vì không muốn bị Phương Liên dắt mũi.
Không ai nghĩ đến kết quả cuối cùng sẽ như thế này.
“Đi gặp bố trước đi.”
Hoàng Việt vẫn luôn giữ tay cô, nắm tay cô trong lòng bàn tay, trói chặt cô ở bên cạnh, sợ lơ là một chút cô sẽ biến mất.
“Được.”
Tất nhiên là Khả Như không phản đối, so với Nguyễn Phương Thanh, Lê Nam Vỹ rõ ràng là gần gũi và nói nhiều hơn.
Thật ra, khi Lê Nam Vỹ được cấp cứu vì bị nhồi máu cơ tim, nó còn nghiêm trọng hơn nhiều so với cơn đau tim của Nguyễn Phương Thanh, khi đó, hai người cùng lúc bị hôn mê và được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Lê Nam Vỹ đang ngồi trên xe lăn, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Khả Như, mặc dù hơn năm giờ chiều trên bầu trời vẫn còn chút ánh sáng, chắc chắn là không có khả năng gặp ma được.
“Bố, đã lâu không gặp, con về rồi.”
Khi Khả Như chào hỏi, cô vẫn nắm chặt tay Hoàng Việt, lúc này tóc của cô ấy dài gần đến vai, có thể là do hấp thụ dinh dưỡng tốt hơn, tóc mọc rất nhanh, các đường nét trên khuôn mặt cũng không có sự khác biệt rõ ràng, liếc mắt một cái là có thể dễ dàng nhận ra.
Lê Nam Vỹ tiều tụy và gầy hơn trước, da thịt hai bên má cũng kém đi rất nhiều, tóc mai hai bên đã bạc trắng nhìn có vẻ tang thương, như đã trải qua thăng trầm của cuộc đời.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Giọng nói của Lê Nam Vỹ run run, có chút kích động, nếu không phải do ông vô ý phạm sai lầm thì chắc là đôi trẻ sẽ không phải xa nhau lâu như vậy, đôi mắt sâu của ông nhòe đi, đỏ hoe, hình như đang cảm thấy áy náy.
“Bố, nếu bố chán sống ở đây, bố có thể trở về sống cùng bọn con.”
Khả Như đương nhiên không có ý kiến gì về con người của Lê Nam Vỹ, hầu hết những chuyện đã xảy ra là do Phương Liên trù tính. Nhưng mọi người cũng đã chết, so đo tính toán những chuyện cũ cũng không thể thay đổi thực tại, quả thực không có ý nghĩa.
Lê Nam Vỹ định nói gì đó thì một giọng nữ từ xa truyền đến.
“Con trai, cuối cùng con cũng đến rồi… Con không có lương tâm, đến mẹ mình mà cũng quên rồi?” Phương Thanh vốn đã nhìn thấy Hoàng Việt, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, nhưng ánh mắt lại rơi vào người trên xe lăn, Lê Nam Vỹ, trong lòng liền cảm thấy chán ghét nên thay đổi giọng điệu, thể hiện cảm xúc ghen tị và bất bình.
Phương Thanh chỉ buột miệng: “Thằng nhóc thối, bây giờ con có ý tứ gì, con đến gặp ông ta trước, có phải muốn đứng về phía cái loại ra ngoài lén lút ăn vụng đó không? Con phải biết rõ ràng, rốt cuộc ai mới là người bị hại!”
Phương Thanh là người tính tình nóng nảy, nhiều năm nay bà và Lê Nam Vỹ tôn trọng nhau như khách, tính ra thì cũng có thể gọi là vợ chồng hòa hợp, nhưng khi tai nạn ngoài ý muốn kia xảy ra, với Phương Thanh mà nói đó quả là một tin khủng khiếp và là một vết nhơ trong lòng bà. Vậy nên bất cứ khi nào họ gặp nhau chắc chắn chuyện này phải được khơi dậy.
“Mẹ, con không có ý đó.”
Mặc dù khuôn mặt của Hoàng Việt không chút biểu cảm, nhưng trong mắt đều viết lên mấy chữ khó chịu và đau đầu. Nếu anh không đến thì ồn ào, lúc đến thì muốn gây chuyện. Sau khi nghe xong, người có tâm trạng tồi tệ nhất chính là Lê Nam Vỹ, gương mặt tràn đầy vẻ bất lực và uất ức, muốn phản bác nhưng không thể giải thích được.
“Mẹ, xin chào.”
Khả Như hô lớn, vừa vặn thích hợp hóa giải bầu không khí ngượng ngùng.
Lúc này, Phương Thanh mới chú ý tới cô gái mặc váy trắng thướt tha nhẹ nhàng, mái tóc đen nhánh, đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, ánh mắt toát ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, không vướng bụi trần.
“A…cô là Khả Như?”
So với Lê Nam Vỹ tương đối bình tĩnh, Phương Thanh có vẻ quá mức kinh ngạc, “Cô…Cô không phải đã chết rồi sao?”
Vách núi cao như vậy, chắc chắn là sẽ chết. Bà mở to mắt quan sát cẩn thận, không buông tha một chỗ nào, lại nhìn trên mặt đất, có bóng người! Như vậy không phải là ma!
“Mẹ, cô ấy còn sống trở về.”
Lời này của Hoàng Việt không chỉ nói với Phương Thanh, mà còn nói với chính mình, mang lại cảm giác an tâm.
“Mẹ, con rất may mắn, con đã được cứu, cuối cùng con và Hoàng Việt cũng có duyên phận với nhau.” Ánh mắt Khả Như chuyển từ Phương Thanh sang Hoàng Việt, trong vô thức, hai mắt đối diện nhau, như thể chạm vào nhau là có thể tạo ra dòng điện, giống như hai khối nam châm, hút tất cả tình yêu vào trong.
Trái tim Phương Thanh dao động lên xuống, hôm nay gặp chuyện quá đột ngột, cũng là đã lâu bà không xem tin tức, nửa tháng trước cùng Lê Nam Vỹ cãi nhau một trận to, sau đó bà buồn bực cả ngày, một chuyện lớn như vậy cũng không biết.
Hiện tại không rõ là vui mừng, kích động hay là xấu hổ, ánh mắt của Phương Thanh cũng không biết nên đặt ở nơi nào. Dù sao thì vào năm ngoái, trước mặt tất cả bạn bè và người thân họ đã công khai đuổi Khả Như đi, bà đã sai lầm đem đứa con hoang kia trở thành bảo bối, bị con đĩ Phương Liên lừa gạt, thế nên bà đã có ngôn ngữ và hành vi không đúng với Khả Như, dù sao thì bà ở tuổi này rất muốn có cháu bế, có thể thông cảm một chút không?
Hai vợ chồng cãi nhau, cãi nhau đầu giường thì cuối giường có thể làm hòa, nhưng mẹ chồng con dâu thì khác, những chuyện đó xảy ra rồi, bây giờ gặp lại nhau cũng xấu hổ.
“Mẹ phải đi ăn bây giờ.”
Phương Thanh quay người vội vàng bước đi, không dám ở lại nhìn Khả Như thêm chút nào.
Mặc dù Phương Thanh đang mặc áo đồng phục ở bệnh viện, nhưng diện mạo và tính cách của bà vẫn giống như trước, lời nói vẫn rất có sức sống, có thể nói là thân thể khỏe mạnh, ở trong viện dưỡng lão an dưỡng cũng không tồi.
“Anh sẽ đi xem.”
Hoàng Việt vội sải bước đuổi kịp.
“Khả Như, bố phải xin lỗi vì hành vi thiếu hiểu biết và thô lỗ với con trước đây!” Lê Nam Vỹ nói với vẻ mặt có lỗi sau khi Phương Thanh rời đi.
“Bố, xin đừng tự trách mình, chúng ta đều bị tính kế, hơn nữa con có thể hiểu được tâm tư của mẹ.”
Khả Như cười, cô không nói tới rộng lượng, nhưng cảm thấy rằng những gì Lê Nam Vỹ và Nguyễn Phương Thanh đã làm cũng chỉ ảnh hưởng ít đến tình hình chung, mọi chuyện đều là làm theo tính toán của người khác.
“Con ngoan, con có thể nghĩ như vậy thật tốt. Con đã trở về, bố cũng yên tâm về Hoàng Việt.”
Lê Nam Vỹ thở dài, ai có thể nghĩ, đi một vòng, đây là người phụ nữ Hoàng Việt không muốn nhìn thấy, bây giờ lại cùng Hoàng Việt yêu nhau chân thành, cùng trải qua đau khổ, gắn bó sinh tử, họa phúc cùng hưởng, hi vọng họ có được cuộc sống bình thường, không bao giờ tách rời.
“Bố, con xin lỗi đã làm bố lo lắng, tương lai của con và Hoàng Việt sẽ ổn thôi.”
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi.”
“…”
Sau khi trò chuyện với Lê Nam Vỹ, Khả Như cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Cô lại hỏi khi nào Lê Nam Vỹ sẽ xuất viện, ông lại nói rằng đợi đến khi Nguyễn Phương Thanh tâm trạng tốt hơn thì nói tiếp, bây giờ hai người mà về sống chung dưới một mái nhà thì hai người không lật tung nóc nhà mới lạ.
Qua cuộc nói chuyện, cô nhận ra trái tim của Lê Nam Vỹ vẫn hướng về Nguyễn Phương Thanh.
Không biết hai mẹ con nói gì, ngoài cửa đã gần tối, nhìn thời gian trên đồng hồ đã hơn bảy giờ.
“Em muốn ăn gì?”
Hai người lại nắm chặt tay nhau, cảm thấy đây là hành động rất tự nhiên.
Ngồi trong xe, hai người lại thể hiện hành vi thân mật hơn, Khả Như vô thức dựa vào trong ngực anh, bên tai đếm nhịp tim của anh, thình thịch, phập phồng.
Khả Như không hỏi Nguyễn Phương Thanh đã nói cái gì. Hai người họ cộng lại cũng đã hơn trăm tuổi. Cô hy vọng họ sẽ sớm nghĩ thông suốt. Dù sao thì Phương Liên cũng đã chết. Về phần Kiên, nếu cậu ấy không ở trước mặt họ lắc lư, chắc họ sẽ dần quên chuyện đó.
Hoàng Việt hỏi: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Khả Như nhẹ nhàng đáp lại: “Sao cũng được.”
“Được rồi, vậy trở về biệt thự Di Linh.”
Sau khi tài xế nhận lệnh, anh ta thành thạo quay đầu đi, nhịp tim Khả Như hơi tăng nhanh… Hoàng Việt có ý gì? Có nghĩa là bỏ qua bữa tối? Trực tiếp lăn giường luon sao?
Ý đồ của Hoàng Việt thực sự là ai cũng có thể nhìn thấy.
Khi đến nơi, Khả Như ngửi thấy mùi thơm của thức ăn đang tỏa ra từ nhà ăn.