Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 257




Chương 257: Kết cục của Trần Phương Liên

Vẻ mặt Kiên ngơ ngác, trong đôi mắt không có chút biểu tình, tùy ý để người đối diện ôm lấy.

Thậm chí vì sự kích động mà Trần Phương Liên còn không ý thức được cơ thể của Kiên theo bản năng có hành động chống cự.

“Đến đây, Kiên, mẹ đưa con đi!”

Trần Phương liên không dám kì kèo quá lâu, kéo cánh tay của Kiên đi luôn, nhưng thân thể của cậu bé vẫn ỳ lại, lực kháng cự càng lớn, Trần Phương Liên kinh ngạc: “Sao vậy, tại sao lại không đi?”

“Cô thật sự là mẹ của cháu sao?”

Đôi mắt nhỏ mà trong suốt của Kiên đánh giá tỉ mỉ từ trên xuống dưới người đối diện, đưa ra nghi ngờ.

Vẻ mặt Trần Phương Liên cứng đờ, sự vui sướng khi mẹ con gặp nhau ngay lập tức bị phai nhạt đi, vừa hoảng sợ vừa vội vàng nói: “Đương nhiên là mẹ rồi, khoảng thời gian này mẹ gầy đi rồi, mẹ không cố ý bỏ rơi con một mình ở lại, lẽ nào đến cả giọng nói của mẹ con cũng không nhận ra sao?”

Kiên dùng ánh mặt xa lạ nhìn cô ta, dùng giọng trẻ con non nớt kiên định nói: “Mẹ của cháu là một người xinh đẹp, giọng nói của mẹ dễ nghe như chim sơn ca, cô không phải mẹ của cháu, cháu sẽ không đi theo cô đâu!”

“Kiên, mẹ chính là mẹ của con! Con nhất định phải đi theo mẹ!”

Sự lạnh lùng trong đôi mắt bé nhỏ ấy như kim châm vào cô ta, trong tim Trần Phương Liên bất thình lình xuất hiện cảm giác mất mát, túm lấy cổ tay của Kiên, cương quyết kéo đi. Sở dĩ cô biến thành như bây giờ, tất cả là do Lê Hoàng Việt ban tặng. Cho dù sau đó trốn thoát được, cô vẫn ăn ngủ không yên, thù hận cùng với việc không gặp được Kiên, khiến cô ngày qua ngày trở nên gầy yếu, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

“Buông cháu ra!”

Kiên không thoát ra được, điên cuồng giãy giụa thân thể, cắn một miếng vào cổ tay của Trần Phương Liên.

Trần Phương Liên theo bản năng giơ cao bàn tay lên, định tát cậu bé một cái, nhưng mà, cô cố nén lại được, đau nhức trên mu bàn tay làm sao có thể sánh nổi với nỗi đau trong tim, dù nói thế nào, Kiên là do cô mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra, cô có thể không báo thù nhà họ Lê cũng không sao, như Kiên nhất định phải sống cùng cô!

Sao nó có thể không nhận ra cô chứ! Tuyệt đối không thể nào!

Trần Phương Liên bức ép bế Kiên đang ầm ỹ nháo khóc lên, nhanh chóng chạy đi…… Ánh mắt của cô rơi lên xe van càng lúc càng gần, đáy mắt là một loại vui mừng khó kìm chế được.

Nếp nhăn khi cười trên mặt cô ta từng chút từng chút rõ lên, con ngươi đột nhiên co lại rồi dãn ra. Ngược lại cô ta không vội vàng rời đi nữa mà lại có vẻ hứng thú đứng bên cạnh xem chuyện.

Dường như có chuyện gì khiến cô ta rất vui vẻ sắp diễn ra!

Lê Hoàng Việt mở cửa xe ra, quả nhiên phát hiện Trần Khả Như cuộn người lại trên ghế sau, trong miệng bị nhét vải, cả người bị trói chặt thít, nhưng con mắt lại vô cùng sáng suốt.

Từ trước tới nay anh chưa từng bất an thấp thỏm như vậy, ngộ nhỡ Trần Phương Liên bị điên rồi, trực tiếp giết luôn Trần Khả Như thì phải làm sao đây? Anh nói với Lê Chí Cường là phần thắng nắm chắc trong tay, trên thực tế trong lòng vẫn chưa đủ tự tin lắm, mãi cho đến khi nhìn thấy Trần Khả Như mới cảm thấy an tâm.

Cả đêm mất ngủ, đau đớn, nhớ thương và lo lắng quen thuộc đến vậy.

Vừa lấy vải trong miệng cô ra, Trần Khả Như liền vội vàng hét lên: “Anh mau chạy đi, trong xe có bom!”

Lê Hoàng Việt ánh mắt biến đổi, giống như là phối hợp với lời nói của Trần Khả Như, “Tít tít……” Chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ đếm ngược nhạy cảm truyền ra từ bên trong xe, cũng không quá khác biệt với trái bom hẹn giờ trên người Lương Huy.

Mỗi phút trôi qua, âm thanh tích tắc càng trở nên thôi thúc hơn.

Cơ thể của cô và cả một cái ghế sau bị buộc chặt lại với nhau bằng rất nhiều nút thắt, là do Trần Phương Liên làm, từ tối hôm qua cô bị Lương Như đánh bất tỉnh, lúc tỉnh lại, đã là bộ dạng hiện tại.

Trần Phương Liên nói với cô, bom hẹn giờ trong xe sẽ khiến cho tất cả mọi người ở gần đây bao gồm cả Lê Hoàng Việt đến cứu cô sẽ thịt nát xương tán.

Trần Khả Như lo lắng đến nỗi toát đẫm mồ hôi, cắn chặt lấy môi, nhưng lại không biết nên nói gì, cô không thuyết phục được Lê Hoàng Việt, bởi vì tình cảm của hai người đã tới mức như vậy, có nhiều lời trở nên thừa thãi.

Dường như Lê Hoàng Việt không nghe thấy, động tác nhanh nhẹn cúi người nhoài ra phía trước xem đồng hồ báo giờ ở dưới ghế, còn lại……, anh nhíu chặt mày, nhanh chóng bắt đầu thô bạo cởi trói ra, nhưng sợi dây buộc quá chắc, hết nút thắt này đến nút thắt kia, Lê Hoàng Việt không mở nổi, lấy ngay từ trong túi ra một chiếc bật lửa, từng chút một đốt cháy sợi dây thô xù.

Trần Khả Như khe khẽ hỏi: “Còn lại bao nhiêu thời gian, chúng ta có kịp không?” Giọng nói thản nhiên, không một chút thúc giục nào.

“Kịp.”

Lê Hoàng Việt nặng nề nói, không có bất kỳ ý cậy mạnh nào.

Đột nhiên Trần Khả Như cảm thấy, chỉ cần hai người ở bên nhau, dường như chẳng còn đáng sợ như vậy nữa.

Không lâu sau, hầu như toàn bộ dây đều cởi ra rồi, anh ôm lấy cô, trực tiếp nhảy ra ngoài xe.

Lê Chí Cường và những người khác đang ở bên ngoài chờ đợi, Lê Hoàng Việt vội vã hô to: “Trong xe có bom, lập tức sơ tán mọi người xung quanh đi!”

Nghe xong, mọi người kinh hãi.

Loại chuyện này, chỉ cần một người nghe được, liền sẽ dẫn tới sự rối loạn rất lớn, trên quảng trường, trên đường lớn xung quanh đó, tràn ngập âm thanh kinh sợ của mọi người, dòng người không ngừng chạy xô ra ngoài, ra sức bỏ chạy.

Không tới một lúc, trong chu vi vài trăm mét, không còn thấy bóng người và chiếc xe nào.

Nếu uy lực của quả bom này không khác với của Lương Huy lúc đó, thì sẽ có hậu quả vô cùng đáng sợ khó có thể dự đoán được.

“Thật sự chưa phát nổ sao?”

Trong lòng Trần Khả Như còn lo sợ ôm lấy cổ anh, Lê Hoàng Việt không nhanh không chậm giải thích: “Anh đoán chừng bây giờ chỉ còn ba mươi giây nữa!”

“Thật sao?” Ba mươi giây, không chỉ còn hai mươi tám giây, Trần Khả Như nghiêm trọng nói: “Vậy còn chờ gì nữa, chạy mau!”

“Vẫn kịp.”

Lê Hoàng Việt đem cô đang bế trong tay ước lượng một chút, cúi đầu,thấp ngời xuống nói với cô.

Nhìn vẻ mặt như đã có tính toán trước, nhưng Trần Khả Như rất rõ ràng, bất kể lúc nào ở đâu, Lê Hoàng Việt đều rất thích giả bộ.

Đúng lúc tất cả mọi người đều tản ra bốn hướng bên ngoài, chỉ còn lại một mình, Trần Phương Liên, một bước vẫn không rời.

Cô ôm lấy Kiên, đứng ở chỗ cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào hai người Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như phía trước chạy đến, hai gò má căng cứng, vô cùng kinh hãi.

Loại kinh hãi này, khiến cho chân tay cô cứng đờ lại, không có bắt đầu rời đi, quên mất tình cảnh của cô ta có biết bao nhiêu nguy hiểm. Một khi bị Lê Hoàng Việt bắt được, chính là sự đau đớn thê thảm.

“Tại sao chứ?”

Lương Như không phải đã nói với cô, uy lực của trái bom rất lớn, thời gian thiết lập rất ngắn, tại sao Trần Khả Như vẫn còn sống chứ, Lê Hoàng Việt cũng bình an vô sự là sao, tại sao lại như vậy? Lẽ nào Lương Như đang lừa mình cô!

Trần Phương Liên rơi vào suy nghĩ đấu tranh kịch liệt, cô nghĩ không rõ, tại sao, hết lần này đến lần khác, cô đều là người thất bại, mà còn Trần Khả Như, cô ta đều may mắn như vậy, may mắn đến mức khiến người khác ghen tị!

Trong lúc cô suy nghĩ, Kiên như con cá chạch từ trong ngực cô giãy ra.

“Con muốn đi đâu? Kiên, quay lại!”

Lúc mà Trần Phương Liên bừng tỉnh, thân thể nhỏ bé của Kiên đang chạy về phía chiếc xe van màu trắng, cô ta cực kỳ sợ hãi, hành động nhanh hơn suy nghĩ, ra sức đuổi theo: “Kiên, nguy hiểm, đừng qua đó!”

Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt đều nghe rõ ràng thấy tiếng hét lớn, không sai, chính là Trần Phương Liên và Kiên, bọn họ đang làm gì vậy?

Trần Khả Như ngừng thở, cách khi Lê Hoàng Việt nói còn ba mươi giây, ít nhất cũng khoảng hai mươi giây trôi qua rồi, trái bom sắp nổ rồi, bọn họ không muốn sống nữa!

Không kịp, bọn họ đúng lúc lướt qua bên cạnh mình, nếu để Lê Hoàng Việt đặt cô xuống, quay lại cứu Kiên, vậy thì Lê Hoàng Việt sẽ gặp nguy hiểm.

Đối với Trần Khả Như mà nói, mạng của ai cũng đều không so được với Lê Hoàng Việt, cho dù anh bằng lòng, cô cũng tuyệt đối sẽ không buông bỏ.

Nghĩ tới điểm này, cô cầm chặt lấy áo sơ mi của Lê Hoàng Việt, mắt lộ ra vẻ kiên định, nhịp tim nhảy theo từng chuyển động của kim dây trên đồng hồ cơ, từng tiếng động dần yên tĩnh lại.

“Kiên, dừng lại, bên đó rất nguy hiểm!”

Trần Phương Liên dùng hết sức lực của mình hô to, dường như hai chân của cô ta không còn là của mình nữa, cô ta chạy không nổi nữa rồi, nhưng còn Kiên, Kiên không thể xảy ra chuyện được, cô ta có được tất cả, nhưng lại mất đi Kiên, không được, tuyệt đối không được!

Cơ thể và sức khỏe của Trần Phương Liên đã rất suy yếu rồi, chỉ còn chút lòng tin cùng sự liều mạng cuối cùng chống đỡ cô ta!

Lúc này, trong chiếc xe van trắng truyền đến tiếng tít tít cảnh báo liên tục.

“Đoàng ầm ầm”, một âm thanh to lớn vang lên, đinh tai nhức óc, như muốn chọc thủng chân trời.

Một luồng nóng lớn tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, Lê Hoàng Việt đem Trần Khả Như ngồi rạp xuống đất, lấy thân thể che chở kín mít cho cô, giống như là một ngọn núi lớn, đứng thẳng sừng sững, thay cô che nắng chắn mưa, dành cho cô sự tin cậy trước nay chưa từng có.

Giữa hai người, mười ngón đan chặt.

Tiếng nổ mạnh không kiêng dè gì tràn ra, lực xung kích của nó khiến cho xe cộ xung quanh, các cửa tiệm liền nhau có cửa kính thủy tinh đều đồng loạt vỡ nát, phát ra tiếng đổ nát cực kỳ lớn.

Khoảng tầm năm phút sau, trong chiếc xe van màu trắng vẫn đang bốc cháy hừng hực, khói đặc nghi ngút bay lên.

Uy lực của thuốc nổ hẳn là đã hết rồi, cơ bản là sẽ không có khả năng nổ lần thứ hai.

Lê Chí Cường vội vàng chạy qua hỏi: “Tổng giám đốc Việt, mợ chủ, hai người không sao chứ, xe cảnh sát và xe cứu thương đã tới rồi.”

“Không sao.”

“Không sao.”

Khoảng cách bên này cũng hơi xa rồi, nên về cơ bản cả Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như đều không bị thương, đồng thanh trả lời.

Chỉ là, lúc Trần Khả Như đứng dậy cảm thấy, áo sơ mi trắng của Lê Hoàng Việt có chút nóng nóng. Ở vụ nổ trước, vết thương trên gò má của anh đã dần mờ đi rồi, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn còn hơi chút mờ mờ.

“Kiên?”

Đột nhiên sắc mặt của cô biến đổi lớn, vội vàng chạy đến một hướng khác.

Ngoài mùi thuốc nổ, một thân hình đen thui nằm lẫn trong đống đổ nát và nhựa đường.

Nhìn kỹ lại, có thể đủ nhận ra, là một người phụ nữ, phần da lưng của cô ta đã bị tổn thương nghiêm trọng, cả người bốc lên mùi cháy xém, có chút khiến người ta ghê rợn.

Ánh mắt Trần Khả Như rụt rè, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, không ngờ tới, cuối cùng Trần Phương Liên lại có kết cục như vậy.

Còn Kiên đâu?

Đúng lúc cô muốn bước lại gần, cánh tay dài của Lê Hoàng Việt ngăn cô lại: “Để anh.”

Cánh môi của Trần Khả Như mấp máy một lúc, không kiên trì.

Chỉ thấy cơ thể của Trần Phương Liên cuộn tròn lại, dường như cô ta đang ôm lấy thứ gì đó. Lê Hoàng Việt đi qua đó, lật người Trần Phương Liên ra, mọi người hết sức kinh ngạc.

Kiên đang run lẩy bẩy trốn ở trong đó, mở to đôi mắt mê man hoảng sợ.

Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nó biết gì được chứ? Nó hoàn toàn không hiểu vừa xảy ra chuyện gì?

Cảm tạ trời đất, cậu bé vẫn còn sống!

Trần Khả Như cảm thấy cả người như được rút tơ lột kén, toàn thân buông lỏng xuống, tất cả mọi người đều thở một hơi nhẹ nhõm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.