Chương 254: Anh cõng em đi
Trần Khả Như vẫn không nhúc nhích tí nào, trợn hai mắt sáng rực nhìn anh.
Lê Hoàng Việt dùng ánh mắt vừa sâu thẳm vừa say đắm hỏi: “Có quan trọng không?”
“Ai biết được?”
Trần Khả Như cười khẽ, hai người đứng đối diện, chẳng ai nói gì nhưng vẫn hiểu rõ lòng nhau.
Anh ôm lấy cô, đứng thẳng bung ô lên, che chở mưa gió cho cô, cưng chiều cô, cô mềm mại như không có xương ở trong vòng tay của anh, lại không mang theo chút nghi ngờ và ngờ vực nào, cũng không có bí mật riêng mà thành thật với nhau.
“Lê Hoàng Việt, xe của anh chừng nào mới tới vậy?”
“Tới ngay lập tức.”
“Ngay lập tức là bao lâu?”
“Gần tới rồi.”
“…”
Sau đó, Lê Hoàng Việt mới nói cho cô rằng thật ra thì anh cực kỳ hưởng thụ cảm giác chầm chậm bước dưới mưa như vậy, thế nên muốn đi thêm một lúc nữa, tài xế lại chạy theo phía sau.
Việc này thật sự rất mệt mỏi đó.
“Lê Hoàng Việt, bộ anh không khó chịu à.”
Lúc ngồi vào trong xe, Trần Khả Như rút ra một kết luận.
Tâm trạng của Lê Hoàng Việt rất tốt, anh nhắm mắt lại cũng biết nội dung cuộc trò chuyện của Trần Khả Như và Tống Quốc Minh, cô tỏ ra quan tâm anh như vậy khiến anh thật sự được yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo lắng, rồi gật gù đắc ý.
Bàn tay anh cọ tới cọ lui trên quần áo của Trần Khả Như làm cơ thể vốn lạnh lẽo và ẩm ướt của cô lại trở nên ấm áp, trong xe không bật máy điều hòa nhiệt độ, chỉ thổi gió mà thôi, nhiệt độ như vậy là thích hợp.
Cô có chút mệt mỏi và uể oải nên hơi buồn ngủ, mỗi lần cô định ngủ thì anh luôn có cách để nhắc nhở tới sự tồn tại của bạn, hoặc nhẹ nhàng cù vào nách bạn để chọt lét, hoặc là dùng cái cằm lún phún râu để phá đám, đàn ông là như thế đó, chỉ cần hai ngày không cạo râu, thậm chí là một ngày thôi thì râu cũng sẽ mọc ra, cộng thêm làn da của cô vốn đã nhạy cảm và mịn màng, thế nên hơi ngứa một tí.
Cô hơi mở mắt, trợn mắt nhìn anh đầy quở trách.
Trong mắt, phần lòng trắng vô cùng nhiều, Lê Hoàng Việt làm không biết mệt, xích lại gần cô, hơi thở ấm áp đến mức thiêu đốt người truyền tới, ngón tay thon dài của anh xoa nhẹ cằm của cô, gò má rồi đến vành tai, ngón tay vẽ ra một độ cong xinh đẹp mà rơi xuống chỗ tóc đuôi ngựa, nhẹ nhàng kéo dây buộc tóc ra, mái tóc đen như mực rơi rớt xuống, vài sợi tóc êm ái không cẩn thận tản đến đầu vai đang nghiêng.
Hơi ngắn một xíu, nhưng so với lúc thấy cô ở Sìn Hồ thì lại dài hơn đôi chút.
Năm ngón tay của anh chia ra mà luồn vào những khe hở trên mái tóc đen nhánh và trơn như đổ mỡ, xúc cảm hệt như tơ lụa vậy, con ngươi của anh càng tối tăm và đen kịt hơn, anh hơi tiếc nuối nói: “Nuôi dài thêm chút nữa đi, anh thích dáng vẻ của em khi để tóc dài.”
Anh nghiêng người rồi hôn lên tóc cô, hít mùi hương thoang thoảng vào một hơi.
Bỗng nhiên tài xế phanh xe lại.
Chưa tính là thắng rất gấp nhưng có thể cảm giác được sự không ổn định một cách rõ ràng khiến Lê Hoàng Việt mất thăng bằng, mất đi điểm tựa, vẻ mặt anh lộ rõ sự không vui.
Bầu không khí cứng lại, mặc dù tài xế không nghe thấy tiếng trách cứ như dự đoán nhưng vẫn run sợ giải thích: “Tổng giám đốc Việt, bà chủ, vừa rồi có người vượt đèn đỏ lao ra.”
Lê Hoàng Việt im lặng không nói gì.
“Trở về nhanh nhanh đi.”
Trần Khả Như khép cổ áo lại, đẩy anh một cái rồi nhắc nhở.
Ôi, bây giờ cô bị Lê Hoàng Việt biến thành người phụ nữ chả biết dè dặt và thẹn thùng gì sất, nếu là trước kia thì cô phải mất rất lâu mới có thể ngượng ngùng chìa tay đưa thư tình, những năm tháng hồn nhiên và ngây thơ đó cũng không quay lại nữa, trái lại, giới hạn của cô đã được đổi mới từng chút từng chút, tài xế cũng không kinh ngạc khi thấy chuyện lạ gì, cơ bản là tự xem mình như người vô hình.
Lê Hoàng Việt buông cô ra, trên ngón tay vẫn còn tràn ngập xúc cảm mềm mại của mái tóc cô, trong đầu thầm nghĩ, dù sao cũng sắp tới biệt thự Di Linh rồi, đừng nôn nóng, con ngươi hẹp dài của anh trở nên lúc sáng lúc tối, ý tứ sâu xa.
“Dừng xe.”
Bỗng dưng Lê Hoàng Việt lên tiếng ra lệnh.
Tài xế đã kịp phanh xe lại trước cổng khu Biệt thự Di Linh, ánh đèn chiếu sáng đằng trước.
“Còn chưa tới nơi mà.”
Trần Khả Như liếc sang cảnh đêm mờ ảo ở ngoài cửa xe, đèn đường ở khu biệt thự lờ mờ tối nhưng cô vẫn phân biệt rõ ràng là không đúng chỗ, nếu như xuống xe ở đây thì có thể mất tới bảy tám phút để đi tới biệt thự đó.
Nói đến chỗ này thì Trần Khả Như phải kiểm điểm một chút, bình thường cô thật sự rất ít tập luyện, thiếu vận động một cách trầm trọng, hồi đi tìm bé Minh Lâm ở Thành phố Hà Nội, cô đi mấy bước thôi đã không ngừng thở hổn hển, hôm nay cô còn lười hơn nữa.
“Đi thôi.”
Lê Hoàng Việt kéo cô xuống xe, cũng tống cổ tài xế đi, bảo là có thể tan làm được rồi.
Khuôn mặt Trần Khả Như tràn ngập sự không vừa lòng, cô làm nũng nói: “Em không nhúc nhích đâu, em không muốn đi…”
Dứt khoát bám trụ tại chỗ mà chẳng động đậy tí nào.
Lê Hoàng Việt cau mày, anh nghĩ tới độ khả thi của việc vừa ôm kiểu công chúa vừa che dù.
“Hay là anh cõng em đi.”
Trần Khả Như chớp mắt, cười cười nói.
“Được.”
Anh rất cao, lúc Trần Khả Như leo lên lưng anh thì lập tức cảm giác được độ cao được nâng cao so với mặt nước biển, bả vai và tấm lưng của anh rắn chắc, mỗi lần anh bước đi thì có thể cảm nhận được cơ bắp ở phần lưng nảy lên.
Chỉ là dù của Lê Hoàng Việt thật sự quá lớn, trọng lượng lại nặng, mới đầu Trần Khả Như còn cầm được nhưng chưa đi được mấy bước thì sức ở cổ tay càng ngày càng nặng khiến tay cô ê hết cả lên.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi đến, kéo theo một tiếng “loảng xoảng”, trong chớp mắt, cây dù lớn màu đen trong tay cô biến mất vào màn đêm tối tăm.
Nước mưa rơi xuống mái tóc và gương mặt cô, cô run rẩy rồi khẽ nổi da gà.
“Dù rơi ở bên kia kìa!”‘
Cô vỗ bả vai của Lê Hoàng Việt một cái, sau đó nói một cách không nề hà gì: “Thôi, rơi thì rơi, chúng ta dầm mưa với nhau đi.”
Bỗng dưng anh tăng tốc, trái tim của Trần Khả Như đập theo vô cùng nhanh: “Lê Hoàng Việt, anh đi chậm lại một chút xem, em sợ độ cao!”
Thế mà anh mặc kệ Trần Khả Như, trái lại chạy càng nhanh hơn nữa, cô sợ tới mức nhắm mắt lại rồi níu lấy áo sơ mi trắng của anh, cuối cùng dứt khoát dựa vào lưng anh.
Cô dùng sức ôm chặt cổ của Lê Hoàng Việt.
Mưa rơi không ngớt xen lẫn gió lớn đang thổi ập vào người, cái loại cảm giác kích thích thích đó khiến lá lách của cô cũng sắp nhảy ra ngoài, chả thua kém gì sự sợ hãi lúc đi tàu lượn siêu tốc cả.
Anh điên rồi hả Lê Hoàng Việt?
Âm thanh thở gấp của anh có cùng tần số với nhịp tim của cô ở trong bóng đêm, nhất là khi bất chợt dừng lại nghỉ ngơi đã đạt tới một trị số cao nhất.
Anh cười khẽ một trận, trong giây phút mở cửa, Trần Khả Như trực tiếp tuột từ trên lưng anh xuống, nhanh như chớp mà ngã xuống sàn nhà, hai chân mềm đến độ không kiểm soát nổi.
Nhưng rõ ràng là đối phương cũng không cho cô cơ hội đó, từng mảng lớn, mảng lớn không khí bị thiếu hụt, suýt nữa là cô ngạt thở trong nụ hôn quấn quýt và dây dưa của anh.
Lưng cô dán lên cánh cửa cứng rắn ở phía sau, “Rắc rắc” một tiếng, bên tai chỉ nghe được tiếng đóng cửa.
Nước mưa dính đầy trên quần áo của hai người, vết ướt loang lổ, dưới mắt lại nhớp nháp, hết sức khó chịu.
Nơi lòng bàn tay lướt qua lại bốc lên sự ấm áp kích thích, chậm rãi trung hòa lại.
“Tắm… Tắm…”
“… Cái gì?”
Anh xấu xa cắn cô một cái, làm mưa làm gió ở nơi cô sợ nhột nhất là nách và vành tai của cô.
Trần Khả Như nhếch môi lên, ánh mắt mơ mơ màng màng, mỗi một chiếc xương trên người đều giống như mềm nhũn hết cả ra, nổi trên mặt nước biển, trước đây cũng chưa từng thả lỏng như vậy.
Chính là cảm giác thả lỏng mà cô chẳng làm được gì, thậm chí là ngay cả tiếng nức nở cũng hết sức khó khăn.
Anh nhẹ nhàng phun ra âm thanh như say như mê ở bên tai cô: “Trần Khả Như, chúng ta sinh con đi, một đứa bé chỉ thuộc về anh và em…”
Anh biết cô là Bác sĩ khoa Phụ sản nên có rất nhiều cách tránh thai, từ khi ngoài ý muốn mất đi đứa bé từ nửa năm trước, hai người vô cùng ăn ý mà không nhắc lại vấn đề này nữa.
Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, mỗi người cũng đều tiếc nuối và tự trách.
Trần Khả Như nghe như vậy thì cơ thể run lên một cách rõ ràng, con ngươi ướt át mở to ra trong thoáng chốc, sự nhiệt tình đã vơi đi đôi chút.
“Làm sao vậy?”
Nhạy cảm như Lê Hoàng Việt thì sao lại không nhận ra chứ, anh nhìn vào đôi mắt của cô.
“Không có gì, em hơi mệt nên đi tắm trước đây.”
Cô chầm chậm thoát đi sự giam cầm của anh, gò má hơi ửng đỏ đã khôi phục lại màu sắc bình thường.
Chẳng lẽ cô vẫn còn để bụng sao?
Mùi hương và hương thơm của cô vẫn còn vờn quanh hơi thở của Lê Hoàng Việt, con ngươi dần dần sâu thẳm khi ngắm nhìn bóng dáng của cô chậm rãi bước lên cầu thang.
Hai mươi mấy phút sau.
Trần Khả Như tắm xong thì nhìn thấy Lê Hoàng Việt bận tối mắt mà vẫn ung dung nằm ở đầu giường, anh mặc áo ngủ, dưới ánh đèn êm dịu, đôi mắt anh lộ ra sự lười nhác và mê hoặc lòng người.
Mái tóc ướt sũng không kiềm được mà rũ xuống vầng trán, cơ thể thon dài và thẳng tắp, trắng đen rõ ràng, hai chân dài bắt chéo vào nhau, còn lộ ra một chút da thịt nữa.
“Đến đây!”
Anh ra lệnh, đôi môi anh thơm ngon như một quả dâu mọng nước vậy.
Bỗng chốc hô hấp của Trần Khả Như trở nên dồn dập một cách khó hiểu, đàn ông háo sắc, lúc nào mà phụ nữ lại không háo sắc chứ, Lê Hoàng Việt chỉ cần tùy tiện làm gì đó thì đã có thể trêu chọc rất nhiều người rồi.
Chân của cô không kìm được mà bước sang, ánh mắt tối tăm của anh giống như là đang nhẩm đếm bước chân của cô vậy, cô không kịp đề phòng ở dưới chân mà bất ngờ mất thăng bằng.
Lúc cô hoàn hồn trở lại thì đã nằm dưới người của anh.
“Anh sẽ đền bù cho em, sau này của chúng ta sẽ có rất nhiều đứa trẻ.”
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn thật sâu, bàn tay vén lên, động tác thuần thục mở ra một bữa tiệc thịnh soạn.
Ban đêm, giống như cơn mưa nhỏ dai dẳng không ngớt, triền miên quấn quít.
Trần Khả Như mơ mơ màng màng sắp ngủ lại nhẹ nhàng hỏi một câu: “Lê Hoàng Việt, anh nói em, nếu như em không thể sinh con cho anh thì làm thế nào đây?”
“Em chính là Bác sĩ khoa Phụ sản, chẳng lẽ em không biết có rất nhiều cách để sinh con sao… Có vài chuyện chỉ cần thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Lê Hoàng Việt mổ một cái lên đôi môi anh đào của cô rồi kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
Anh nói không sai.
Ánh mắt lo lắng không yên của cô bỗng chốc bình tĩnh trở lại, cô cũng chỉ là một người bình thường tự chuốc lấy phiền não cho mình, mắc vào bệnh chung của đa số phụ nữ mà thôi.
Chỉ nghe âm thanh cười khẽ, ung dung của anh ở bên tai: “Với lại, so với sinh con thì anh càng thích quá trình và cái bước trước khi sinh con này hơn…”
Cô nghe vậy bèn chui vèo vào trong chăn.
“Lưu manh!”
Láng máng nghe được âm thanh trách mắng không rõ truyền từ trong chăn ra tới.
Trần Khả Như ăn ở hai lòng thầm nghĩ, thật ra thì cô rất thích dáng vẻ chững chạc đàng hoàng hoặc là phóng đãng của Lê Hoàng Việt khi trêu chọc cô.
Cô yêu anh, không thể hơn được nữa.
Thứ ba.
Nhiều mây, bầu trời quang đãng và trong lành.
Mưa dầm mưa dề mấy ngày liên tục, Thành phố Đà Nẵng đã chào đón ánh mặt trời đã lâu không gặp, ngay lập tức, người bên ngoài phố dần dần nhiều lên.
“Cô Khả Như à, tôi chân thành mời cô trở về bệnh viện Đa khoa An Tâm đó, dựa theo sự tài giỏi và khả năng của cô thì quá lãng phí khi ở lại một cái phòng khám, cô suy nghĩ cẩn thận lại đi.”
Chủ nhiệm Sơn đến phòng khám bệnh một lần nữa, mới vừa rời đi.
Vũ Tuyết Trang cau mày, căng thẳng hỏi: “Chị Khả Như, chị nói thật với em đi, chị muốn trở về sao?”
Cô ấy và Trần Khả Như không giống nhau, Trần Khả Như rời đi là vì bị vu oan hãm hại, bây giờ cháy nhà lòi ra mặt chuột rồi, cô có thể trở về một cách danh chính ngôn thuận.
Còn cô ấy thì sao, đổ tội và hãm hại bạn bè, vô tình vô nghĩa…