Bọn họ bật công tắc đèn trên tường theo hướng dẫn của Lương Huy, ngay lập tức căn phòng được thắp sáng lên.
Trần Khả Như cuối cùng cũng nhìn rõ được tình cảnh ở bên trong, có khoảng hơn hai mươi đứa trẻ đang hoảng sợ, ngồi co ro trong góc tường.
Một giáo viên nữ gầy ốm đang dang rộng đôi tay để bảo vệ bọn trẻ, cô ấy vô cùng dũng cảm.
Dù vậy, cô giáo trẻ vẫn run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn cố nhịn.
Một người đàn ông với vẻ mặt u ám đang đứng chỗ bức tường đối diện cửa sổ, anh ta mặc một chiếc áo vét dày cộm, dáng người có chút vạm vỡ, anh ta chính là Lương Huy.
Vị trí của anh ta đứng đúng lúc hợp với vị trí của Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như tạo thành hình tam giác.
Kiềm chế lẫn nhau, đối mặt với nhau.
Lương Huy quơ súng lục trên tay, nhắm bên trái lại nhắm bên phải, sau lưng ông ta có một người nằm bất động trên sàn nhà, giống như là đã chết rồi vậy.
Tống Quốc Minh! Đôi mắt của Trần Khả Như lóe lên một tia sáng kì lạ, Lương Huy đã tập hợp mọi người lại với nhau, lúc này, tất cả những người trong phòng học đều trở thành con cá trên thớt của anh ta.
“Lương Huy, bây giờ chúng tôi đã đến rồi, ông có lời gì thì mau nói đi.” Lê Hoàng Việt nói xong liền nhìn chằm chằm vào ông ta, có thể kéo dài thời gian thêm chừng nào thì hay chừng đó, cố gắng chờ cảnh sát đến.
Bên phía đội trưởng Dư đã tìm ra cách rồi, anh ta nhảy xuống từ cửa sổ phòng học trên tầng hai, cử một nhóm lính bắn tỉa túc trực chờ lệnh, sẵn sàng giết Lương Huy bất cứ lúc nào.
Nhưng phải xác định được vị trí cụ thể của ông ta thì mới có thể hành động được.
Còn có một cách khác, đó là tìm một người có thể cầm chân được Lương Huy trong vòng mười giây, đồng thời phải đảm bảo rằng cây súng trong tay anh ta sẽ không làm ai bị thương.
Điều này quá khó khăn..
Không khí bên trong và bên ngoài đều rất căng thẳng.
Ánh mắt của Lương Huy mang theo sự tức giận và khinh thường: “Thế nào? Lúc sáng trong điện thoại thấy kiêu ngạo lắm mà? Các người đều là một lũ đạo đức giả.
Cần tôi đến làm người xấu để tôn lên cái nhân cách chính nghĩa vĩ đại của các người đúng không?”
“Anh ta chết chưa?” Trần Khả Như chỉ vào Tống Quốc Minh, trên mặt cô không có một chút cảm xúc nào.
Lê Hoàng Việt bảo vệ cô ở sau lưng mình, anh cố gắng đẩy cô lui về bức tường phía sau.
Sự ăn ý, hi sinh cho nhau, hiểu biết lẫn nhau giữa hai người đều không cần phải nói nhiều nữa.
“Anh ta vốn là người sống cũng như chết, vậy thì sống để làm gì?”
Lương Huy trả lời một cách như lẽ đương nhiên, ở trong mắt ông ta, Tống Quốc Minh giống như không khí, nếu như nổ súng bắn thì phí đạn quá, cho nên chỉ ném anh ta xuống đất mà thôi.
Chỗ này của ông ta đã có rất nhiều con tin rồi, tại sao lại phải tốn công lấy thêm con tin từ bệnh viện tới chứ? Sau khi nghĩ lại, Lương Huy đã rất hối hận, thật ra rất dễ dụ cá vào lưới, không phải Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như cũng đã đến rồi sao? Trần Khả Như im lặng, tình cảnh của những đứa trẻ ở đây còn nguy hiểm hơn cả một người thực vật là Tống Quốc Minh.
“Lương Huy, ân oán giữa ông và chúng tôi không liên quan gì đến người khác.
Để bọn nhỏ đi trước.
Nếu bắn người chảy máu chúng sẽ khóc ầm lên, rất khó chịu đấy.
Dù sao chúng tôi cũng không thể chạy trốn…” Lê Hoàng Việt dụ dỗ rất bình tĩnh, lời nói nghe rất có sức cảm hoá.
Nhưng Lương Huy đã nhận ra được điều gì đó, ông ta nheo mắt lại, nở một nụ cười sắc bén: “Vậy thì cứ làm bồ tát cứu vớt chúng sinh đi, nhưng mà đáng tiếc là tôi sẽ không cho anh có được cơ hội đó! Trừ khi hai người chết!”
Hai mắt ông ta nhanh chóng đỏ ngầu lên, súng trong tay trái di chuyển chỉ vào hai người, Lê Hoàng Việt vô thức kéo Trần Khả Như ra sau lưng mình, che cho cô, một chút cũng không nhúc nhích.
Trong lòng Trần Khả Như vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm động, nhưng vẻ mặt cô lại vô cùng nghiêm túc, đôi mắt lạnh lùng của cô trừng với tên ma quỷ Lương Huy.
Lúc này khóe mắt Lương Huy đã sắp nứt ra vì tức giận, ông ta xoay người lại: “Nhưng cho dù các người chết rồi, tôi cũng không cảm thấy đủ.
Không điều gì có thể bù đắp được tất cả những gì tôi đã mất.
Chính các người, các người đã hủy hoại tất cả của tôi!”
Ông ta kích động gào lên, dáng vẻ vô cùng tức giận, đem hết những nguyên nhân đã khiến mình đau khổ đổ lên đầu người khác.
Trần Khả Như nắm chặt hai tay lại, tức giận nói: “Lương Huy, cuối cùng là ai, là ai đã từng bước từng bước dồn ép tôi? Lại là ai năm lần bảy lượt thuê người đến hãm hại tôi… Tống Quốc Minh, Trần Phương Liên, Phan Lệ Thu… Bọn họ đều là công cụ giết người của ông, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nhưng ông luôn cố tình hãm hại, ám sát tôi khắp nơi, lại gây áp lực cho Tập đoàn Á Châu, nhưng đã là trên thương trường, thì thắng làm vua, thua làm giặc…”
Nói cách khác, tất cả đều là do Lương Huy gieo gió gặt bão, vậy mà lúc này ông ta lại ở đây oán trách ông trời không công bằng, đổ hết sai lầm cho ông trời.
“Trần Khả Như! Cô muốn chết à? Dám ăn nói với tôi như vậy! Hả?”
Lương Huy sầm mặt xuống trông vô cùng dữ tợn, ánh mắt hung dữ như muốn giết người ngay lập tức, tiếng súng lục lạch cạch vang lên, giống như một hồi chuông cảnh báo.
Từ đầu đến cuối Trần Khả Như vẫn mở to hai mắt, biết rõ chọc tức Lương Huy cũng chẳng có ích lợi gì, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được, Lê Hoàng Việt cũng không thể ngăn cô lại.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, vừa nóng bỏng vừa ẩm ướt.
Cả người anh giống như một ngọn núi lớn, kiên cố đứng vững, không điều gì có thể lay ngã.
Anh là thần thánh trong sinh mệnh của cô, là bờ vai mà cô có thể dựa vào mọi lúc mọi nơi mà không cần sợ hãi gì cả, từ nay về sau, sẽ không còn điều gì có thể ngăn cản hai người bên nhau nữa.
Đôi mắt của Lê Hoàng Việt sáng lấp lánh như sao, anh gằn từng chữ: “Lương Huy, ông nóng lòng muốn giết chúng tôi vậy sao? Nếu không tiết lộ một chút bí mật thì sao có thể tăng lên cảm giác sung sướng được chứ?”
Lương Huy bị Lê Hoàng Việt thay đổi sự chú ý, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, anh ta nở nụ cười kì quái: “Không ngờ Tổng giám đốc Việt không những có thủ đoạn trên thương trường, mà còn hiểu rõ tâm lí người khác như vậy… Không sai, tôi cũng không vội giết các người…”
Cuối cùng là ông ta muốn làm gì đây? Lương Huy độc ác bổ sung thêm: “Dù sao thì đã vào căn phòng này rồi, vậy thì đừng có mơ mà sống sót đi ra.”
Ban đầu Trần Khả Như không hiểu những lời này của ông ta, sau đó mới biết rằng, ông ta thật sự muốn kéo tất cả cùng chết.
Cô hỏi: “Ông nói mẹ tôi vẫn còn sống là có ý gì? Rõ ràng là Phan Lệ Thu đã nói với tôi, mẹ tôi là do Trần Thế Phong ép chết, không lẽ ông đang muốn lừa tôi?”
“Tên ngu ngốc Trần Thế Phong kia làm sao dám thuê người đi giết Tô Mi chứ? Muốn giết thì là phải giết Trương Phước Thành kìa! Cũng chính là Lương Như chị gái tôi và Phan Lệ Thu đã cùng nhau làm chuyện này, nhưng cuối cùng lại để bà ta chạy thoát, mạng cũng lớn thật.
Đúng! Hai mẹ con cô giống hệt như nhau!”
“Lương Huy, tôi cấm ông không được xúc phạm đến mẹ tôi!”
Trần Khả Như tức giận đến mức nổi gân xanh trên trán, cô cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng.
Sự thật là như thế này sao? Không phải là Trần Thế Phong làm! Cô ấy cẩn thận nghĩ lại, trước khi Trần Thế Phong phát điên và mất tích, đúng là từ đầu tới cuối ông ta đều không thừa nhận, mà Lương Huy cũng không có lý do gì để lừa cô, bây giờ đã đến lúc lật bài rồi.
Thế nên… là cô đã đã trách nhầm Trần Thế Phong rồi sao? Không, nếu nói là trách oan cho Trần Thế Phong, vậy vụ bắt cóc và tống tiền sau đó thì sao? “Ôi, tức giận như vậy làm gì? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, Tô Mi cũng đã kết hôn với Trần Thế Phong rồi, anh ta còn bám lấy Trương Phước Thành không buông, hại em gái tôi…”
Nói được một nửa, Lương Huy đột nhiên dừng lại, sau đó vẻ mặt của ông ta càng thêm kiêu ngạo và đáng ghét: “Trần Khả Như, cô thật đáng thương, Trần Thế Phong không thích cô thì không nói làm gì, tại sao Tô Mi đã bỏ trốn hơn hai mươi năm rồi mà cũng không tới tìm cô?”
“Câm miệng đi!”
Trần Khả Như lạnh lùng quát một tiếng, ánh mắt như muốn toát ra lửa.
Lê Hoàng Việt càng nắm chặt lấy tay cô, giống như muốn làm cô đau mới thôi.
Cô chuyển mắt, nói một cách chắc nịch: “Nếu mẹ tôi vẫn còn sống, mà không đến tìm tôi, vậy nghĩa là bà ấy có nỗi khổ riêng.
Nếu không, bà ấy sẽ không bỏ rơi tôi.”
Lương Huy mỉm cười, phản bác: “Đúng là lừa mình dối người.”
Lê Hoàng Việt nói một cách đầy ẩn ý: “Cô ấy đang tự lừa mình dối người, vậy ông không phải sao? Vừa nãy tại sao không nhắc tới người chị Lương Như của ông, tình cảm hai chị em anh không phải là tốt lắm sao? Lòng dạ độc ác giống hệt như nhau, bây giờ Tập đoàn Hoa Sen bị phá sản rồi, tại sao chỉ có mình ông thảm hại đi vào đường cùng, mà Lương Như thì sao? Cô ta đâu rồi?”
Lê Hoàng Việt chất vấn, nhấn mạnh: “Vợ chồng giống như chim liền cành, gặp tai ương có thể mỗi người bay mỗi đường, huống hồ gì hai người là chị em ruột? Ngay cả chồng mình còn có thể tính kế lừa gạt, Lương Như chính là không quan tâm tới sống chết của ông rồi!”
“Để tôi đoán nhé, bây giờ chắc cô ta đang cầm một đống cổ phiếu mồ hôi nước mắt của ông đổi lấy để ở nước ngoài, sống trong một ngôi nhà sang trọng, lái xe hơi đắt tiền, hằng ngày đi mua sắm…”
“Đủ rồi, câm miệng.
Tao nói mày câm miệng!”
Lương Huy đã hoàn toàn bị chọc giận bởi những lời này của Lê Hoàng Việt, ai cũng không ngờ anh lại nắm bắt chính xác được tử huyệt của Lương Huy, chỉ vì anh không thích có người làm khó Trần Khả Như.
“Pằng!”
Tiếng súng chói tai vang lên, mùi thuốc súng lan ra.
Bọn trẻ trong góc co người vì sợ hãi, như một bầy cừu non đáng thương vô tội.
Tim của Trần Khả Như như ngừng đập, cô cho rằng… Đúng vậy, trong lúc tức giận, Lương Huy đã nổ súng, nhưng thay vì bắn Lê Hoàng Việt, ông ta lại bắn lên trần nhà.
“Lê Hoàng Việt, tao đã nói mày câm miệng đi, nếu mày không nghe, tao sẽ giết con trai mày trước!”
Lương Huy đe doạ một cách hung ác.
Vì bị cả thế giới bỏ rơi nên ông ta mới thực hiện một kế hoạch điên rồ như vậy.
“Đứa nào là con của Lê Hoàng Việt, mau đứng lên cho tao!”
Lương Huy chĩa súng về phía mấy đứa trẻ rồi lại bóp cò: “Đứng lên ngay lập tức! Nếu không, tao sẽ giết từng đứa một.”
Lũ trẻ càng thêm run rẩy, và khi hơi thở của Trần Khả Như đã đông cứng, cậu bé ở bức tường đằng xa kia từ từ đứng dậy.
Cho dù nửa năm không gặp, nhìn thoáng qua Trần Khả Như vẫn có thể nhận ra, thằng bé chính là Kiên.
Khuôn mặt của Kiên rất giống Trần Phương Liên, cô vẫn nhớ rất rõ.
Cô không hề nghĩ rằng cậu bé còn nhỏ mà lại có thể bình tĩnh và dũng cảm như vậy, nếu như là những đứa nhỏ bốn tuổi khác thì chắc là ngay cả trốn cũng không dám.
Dưới áp lực của Lương Huy, cơ thể nhỏ bé của Kiên di chuyển từ trong đám đông đến một vị trí rộng rãi hơn, cũng nằm dưới họng súng của Lương Huy.
Trần Khả Như nắm lấy tay Lê Hoàng Việt, cô biết Lê Hoàng Việt chỉ mạnh miệng vậy thôi, trong lòng đã tha thứ và chấp nhận đứa trẻ này từ lâu rồi.
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, Lương Huy ném ra một vật lủng lẳng bằng bạc.
Trần Khả Như chăm chú nhìn, đó là một con dao găm.
Ngay sau đó, Lương Huy nói: “Lê Hoàng Việt, bây giờ tao muốn mày giết năm đứa trẻ, chỉ cần mày làm theo, tao sẽ lập tức thả đứa con trai thông minh và dễ thương này của mày ra, thế nào hả?”