Vốn tưởng rằng Nguyễn Phương Thanh sẽ giúp Lê Mỹ Hoa, Trần Khả Như cũng đã chuẩn bị tâm lý để bị đổ lỗi. Thật ra từ trước đến nay thái độ của họ không bao giờ quan trọng với cô cả.
Điều quan trọng vẫn luôn luôn là anh. Những gì cô muốn có vẻ đơn giản, nhưng thực sự cũng là thứ khó nhất trên đời này. Nguyễn Phương Thanh quét mắt xem xét tình huống trong phòng và nhìn những chấm đỏ trên cổ Trần Khả Như với đôi mắt sắc bén.
Bà ấy lập tức đảo đôi mắt sắc sảo và nói: "Mỹ Hoa, đây là chị dâu của con, đừng gọi cả họ tên như vậy. Tính cách của con thật sự phải sửa đổi đi."
"Mẹ, mẹ bị chị ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi, từ hôm qua đến nay mẹ cứ bênh vực chị ta. Mẹ đừng quên con mới là con gái ruột của mẹ, chị ta chỉ là người ngoài thôi..."
"..."
Có lẽ vì bây giờ Trần Khả Như chưa có thai, cho nên đương nhiên Nguyễn Phương Thanh sẽ phải đối xử hơi khách sáo với cô một tí. Trần Khả Như hoàn toàn không suy nghĩ về hai người họ. Sau khi nhìn đồng hồ, cô lập tức đứng dậy tắm rửa. Về phần quần áo thì vẫn là bộ của ngày hôm qua được phơi khô cả đêm ở ban công.
Sau khi chào hỏi, cô vội vàng đi ra khỏi nhà họ Lê, cô nhất thời cảm thấy trong lòng mình không có quá nhiều áp lực. Khi cô ngước lên trời, bầu trời xanh không một áng mây, nhưng dù sao thì mây đen sẽ kéo đến và gây mưa bất cứ lúc nào, mưa gió gian khổ đan xen vào nhau…
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Ở phía khu biệt thự này rất ít xe buýt, cô đợi nửa tiếng tại trạm xe buýt nhưng vẫn không thấy một chiếc xe nào đến cả. Xe buýt chính là như thế này. Nếu bạn bỏ lỡ một chuyến xe buýt, bạn thường phải chờ rất lâu ở bên đường. Cuộc sống cũng như vậy, nếu bạn đi nhầm một bước thì có lẽ cả đời cũng không thể bước lại được.
"Cô Như, có phải cô không?"
Đột nhiên, một chiếc xe Mezcedes màu đen dừng lại trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống lộ ra một khuôn mặt quen thuộc ở ghế lái.
Cô chăm chú nhìn kỹ: Phan Huỳnh Đông?
Tại sao anh ta lại ở đây?
"À chủ tịch Đông, xin chào." Cô ngạc nhiên nhưng vẫn chào hỏi một cách lịch sự.
"Tối hôm qua tôi ngủ ở nhà bạn, thật trùng hợp đi ngang qua nơi này… cô Như đang chờ xe bút sao?" Phan Huỳnh Đông hỏi sau khi đảo mắt nhìn cô, "Cô Như, cô đi đến bệnh viện đúng không, tôi chở cô đi nhé?"
Áo sơ mi trắng của cô ấy rõ ràng là của ngày hôm qua, nhưng dựa theo công việc và thu nhập, thì làm sao cô ấy có thể ở một khu toàn biệt thự cho người giàu có được nhỉ? Kết quả điều tra của thư ký không quá nhanh. Nhưng nếu Lê Hoàng Việt sẵn sàng đưa cô ấy trở về biệt thự, điều đó có nghĩa là cô ấy có một mối quan hệ mật thiết hơn với Lê Hoàng Việt so với những người phụ nữ qua đường bình thường?
"Không cần đâu, cảm ơn chủ tịch Đông."
Thành thật mà nói, cô có thiện cảm với Phan Huỳnh Đông. Tuy nhiên, anh và Lê Hoàng Việt là những người quen cũ. Lê Hoàng Việt đã cảnh báo cô nhiều lần rằng cô không được gây rắc rối.
"Cô Như, chúng ta đã là bạn bè mà." Phan Huỳnh Đông khẽ cười. Trần Khả Như chính là như vậy, lúc ban đầu cô luôn thu hút người khác bằng sự lạnh nhạt của mình, như thể mọi thứ trên thế giới này đều không thể làm tan đi tảng băng lạnh giá trên người cô. Hoa hồng càng nhiều gai thì lại càng hấp dẫn.
"Anh Đông, tôi sẽ chuyển bộ đồ của anh cho thư ký của anh, một lần nữa cảm ơn ý tốt của anh nhé." Trần Khả Như tránh lời anh và chào anh một cách lịch sự, cô nhất thời quên mất sự thay đổi xưng hô của mình.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng còi inh ỏi, hóa ra Phan Huỳnh Đông đang chiếm giữ làn đường của xe buýt.
Như thể nhìn thấy một vị cứu tinh, cô vội vàng nói lời tạm biệt: "Xe buýt tới rồi, tạm biệt chủ tịch Đông."
Phan Huỳnh Đông vội vã lái chiếc xe đi chỗ khác, khi dừng lại thì chỉ còn thấy bóng lưng gầy của cô cùng với chiếc xe buýt vướng víu kia.
Anh ta khẽ nhíu mày: Trần Khả Như, tại sao cô lại đặc biệt như vậy? Tôi biết cô có mối quan hệ thân thiết với Lê Hoàng Việt, nhưng sao tôi vẫn hứng thú với cô chứ?
Trần Khả Như trên xe buýt đã rời mắt khỏi chiếc Mezcedes, sự xuất hiện của Phan Huỳnh Đông chắc chỉ là một sự trùng hợp thôi nhỉ. Cô là người không quá yêu bản thân, ngay cả khi Phan Huỳnh Đông có một chút hứng thú với cô. Nhưng sau khi qua mắt cô thì tất cả chỉ còn lại sự cảm thông và lịch sự.
Âm thanh trên TV của xe buýt đột nhiên trở nên rõ ràng và cô vô tình liếc nhìn nó. Hình ảnh thực sự là một cuộc họp báo của 123 Entertainment, rất náo nhiệt sống động. Sự xuất hiện của Lê Hoàng Việt chắc chắn là một điểm sáng, thậm chí hào quang của anh che lấp đi những người nổi tiếng khác.
Trong số đó có một khuôn mặt mê hoặc rất quen thuộc, đó là Đàm Thu Trang. Những ngón tay của cô bấu chặt trên đùi, đôi mắt cô nóng rực. Chỉ là họp báo ký hợp đồng của nghệ sĩ mà thôi, vậy mà đích thân tổng giám đốc cũng tham dự. Chẳng lẽ anh ta muốn rêu rao về mối quan hệ với Đàm Thu Trang như vậy sao? Nóng lòng muốn tuyên bố cho cả thế giới biết sao?
Trần Khả Như cảm thấy khóe mắt hơi cay. Người chồng cùng cô dây dưa cả một đêm, trong phút chốc lại đi cùng với người phụ nữ khác, thật là mỉa mai. Cuối cùng cô cũng thu hồi lại ánh mắt và dựa đầu vào cửa kính xe trong suốt, cảnh vật đường phố xung quanh chạy ngược lại phía sau, một cảm giác mệt mỏi bất lực lại xuất hiện.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên trong miệng cô: Tình huống này rõ ràng là một thói quen. Nhưng vì có vướng mắc, cô lại bắt đầu mong đợi những thứ không thuộc về mình sao?
Vào lúc 12h trưa.
Bệnh viện hạng nhất của thành phố Đà Nẵng.
"Xin hỏi anh có phải là Trương Thành Danh, thư ký của chủ tịch Đông không?"
Sau khi ăn trưa, Trần Khả Như tình cờ gặp Trương Thành Danh trong bệnh viện. Trước đó, anh ta là người đưa Xuân Mai đến bệnh viện và làm mọi thủ tục phẫu thuật cho cô bé, cho nên cô có một chút ấn tượng.
"Bác sĩ Như, có chuyện gì không?"
Trương Thành Danh ngước mắt lên nhìn và lập tức nhận ra đó là cô. Một bác sĩ xinh đẹp và đầy nghị lực mà bất kỳ người đàn ông nào đã gặp đều không thể quên, và anh ta cũng không ngoại lệ. Trần Khả Như nhớ đến bộ đồ của Phan Huỳnh Đông trong văn phòng, nhân tiện có thể được trả lại bằng cách này.
Cô giải thích ngắn gọn bằng một vài từ không dễ bị hiểu lầm, nhưng trong ánh mắt của Trương Thành Danh lại có điều gì đó hơi khác thường. Ông chủ của anh không phải là một người tùy tiện cho người khác mượn áo khoác, cũng không phải là một người thương hoa tiếc ngọc.
Bác sĩ Như này...
Hai người trò chuyện với nhau vài câu thì Trần Khả Như mới biết hóa ra Xuân Mai bị sốt, nhưng lại không chịu đến bệnh viện chuyền nước tiêm thuốc. Chủ tịch Đông thì đang bận rộn với công việc… Cho nên Trương Thành Danh chỉ có thể đến bệnh viện để lấy thuốc.
"Đã đo nhiệt kế chưa, bao nhiêu độ?"
"Hình như là 38,5 độ." Trương Thành Danh nói thêm.
Trần Khả Như cau mày. Mặc dù nhiệt độ này không quá cao, nhưng khi ngủ dậy nói không chừng sẽ tiếp tục tăng cao nữa. Xuân Mai mới vừa phẫu thuật xong, không thể dùng các loại thuốc có thành phần kích thích được...
Trương Thành Danh mạnh dạn hỏi: "Bác sĩ Như, nếu buổi chiều cô không có ca phẫu thuật thì có thể đến thăm Xuân Mai không? Sau khi trở về nhà thì Xuân Mai thường xuyên nhắc tới cô đấy."
Thấy đối phương do dự, anh ta lại tiếp tục nói: "Bác sĩ Như, chúng tôi sẽ trả tiền khám bệnh tại nhà cho cô, không làm chậm trễ thời gian của cô đâu."
Trần Khả Như nói sau khi suy nghĩ: "Tiền khám bệnh thì không cần thiết lắm, tôi sẽ đi cùng anh."
Khi nói đến điều này, lương y như từ mẫu nên đương nhiên Trần Khả Như không thể từ chối. Hơn nữa, cô thực sự lo lắng cho cô bé đó, từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, trong lòng lại đang rất cô đơn.
Xuân Mai có vẻ rất vui với sự xuất hiện của Trần Khả Như, tính tình cũng không náo loạn nữa, cô bé ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Trần Khả Như. Sau khi đo nhiệt độ cơ thể, chườm khăn nóng, uống một ít thuốc đông y, cô bé đã kéo tay Trần Khả Như và ngủ thiếp đi.
"Thư ký Danh, cách mười lăm phút thì thay khăn một lần, nhớ kỹ nhất định phải là nước ấm. Ngoài ra, nếu tối nay nhiệt độ cơ thể bình thường thì không cần uống bất kỳ loại thuốc nào nữa, cứ lau người để cơ thể bé hạ nhiệt là tốt nhất.”
Trần Khả Như thấy cô bé gần như ổn định nên cô dặn dò một số điều để chuẩn bị rời đi. Trương Thành Danh liên tục gật đầu, như thể anh ta đang được ân xá.
Bác sĩ đúng là bác sĩ, thật chuyên nghiệp. Mặc dù bác sĩ Như này thoạt nhìn không gần gũi lắm, nhưng tính cách thì lại rất tốt, có tình có nghĩa. Trương Thành Danh đề nghị tiễn cô đi nhưng Trần Khả Như đã lịch sự từ chối. Làm sao bây giờ? Dường như cô không thích gây rắc rối cho người khác. Thật không khéo, Phan Huỳnh Đông đã trở lại, hai người lại thật sự đối mặt với nhau.
"Cô Như, tôi về xem Xuân Mai, cô chờ tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô về bé Xuân Mai." Dường như Phan Huỳnh Đông không bất ngờ nhiều, chứng tỏ anh ta đã sớm biết được sự xuất hiện của Trần Khả Như.
Trần Khả Như hơi hiểu ra, chắc là có ai đó đã thông báo trước cho anh ta.
"…Được ạ."
Trần Khả Như chỉ có thể ở lại, không quá vài phút, Phan Huỳnh Đông đã đi xuống cầu thang, "Cô Như, sắp đến giờ ăn tối rồi, cô có ngại khi ăn tối với tôi không?"
"..." Tất nhiên là ngại rồi.
"Tôi chưa ăn trưa. Đừng nói cô muốn từ chối tôi hai lần trong cùng một ngày nhé?" Phan Huỳnh Đông nhẹ nhàng nói, "Hơn nữa, cô không lấy tiền khám tại nhà, tôi mời cô một bữa coi như cảm ơn, cô đừng từ chối nhé?"
"…Vâng."
Cô phát hiện Phan Huỳnh Đông nói chuyện rất khéo léo, ấm áp dễ nghe đến mức khiến người ta khó có thể từ chối. Anh ta và Lê Hoàng Việt là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược nhau. Phan Huỳnh Đông nói những lời hoa mỹ như thế nào thì Lê Hoàng Việt sẽ chỉ tấn công cô bằng những lời xấu xí nhất.
Vài phút sau, Phan Huỳnh Đông đưa cô đến một nhà hàng ở khu vực trung tâm thành phố. Nhà hàng phương Tây cao cấp, nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên, khắp nhà hàng tràn ngập một bầu không khí lãng mạn độc đáo của Pháp. Mặc dù Trần Khả Như hiếm khi đến những nơi này, nhưng nghi thức khi ăn nhà hàng đồ Tây của cô vẫn rất ổn, cử chỉ rất chuyên nghiệp và đoan trang.
Lúc này, âm nhạc đã thay đổi, và một tiếng vĩ cầm trữ tình vang lên với phong cách mê hoặc. Cô phát hiện xung quanh đều là các cặp đôi nam nữ, hơn nữa còn đang say sưa thưởng thức âm nhạc. Cô cảm thấy hơi buồn bực, Phan Huỳnh Đông đưa cô đến đây là có ý gì? Thật mập mờ đen tối.
Vì vậy, cô quyết định đi thẳng vào vấn đề, đánh nhanh thắng nhanh: "Chủ tịch Đông, lúc nãy tôi đồng ý với Xuân Mai là sẽ làm bác sĩ tại nhà cho cô bé rồi."
"Thật vậy sao? Thế thì tốt quá."
Phan Huỳnh Đông hơi ngạc nhiên, nụ cười trên khóe môi khẽ nhếch lên, "Cô Như, cô có thể gọi tôi là Huỳnh Đông. Lúc nào cũng chủ tịch Đông chủ tịch Đông, nghe xa lạ quá. Cô là bác sĩ tại nhà của Xuân Mai, vậy thì chúng ta cũng coi như là bạn bè quen biết nhau rồi mà."
Trần Khả Như cau mày: "..." Không phải gọi là Huỳnh Đông sẽ kỳ lạ hơn sao?
Cô thực sự không muốn dính líu đến Phan Huỳnh Đông, nhưng lúc nãy cô đã đồng ý với bé Xuân Mai, thất hứa không phải là nguyên tắc của cô. Dù sao thì Phan Huỳnh Đông rất bận rộn, cô cũng chỉ đến kiểm tra cho Xuân Mai một lần một tuần nên không đến mức chạm mặt thường xuyên.
"Cô Như, ăn đi." Phan Huỳnh Đông đẩy đĩa bít tết đến trước mặt cô.
Trần Khả Như lại cau mày, cô đang cân nhắc có nên thú nhận sự thật rằng mình đã kết hôn hay không. Nhưng tại thời điểm này thì mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, nếu cô chủ động làm rõ mối quan hệ thì có vẻ như cô quá tự cao rồi nhỉ?
Nhưng cô không muốn có mối quan hệ mập mờ.
"Chủ tịch Đông, thực ra tôi đã có bạn trai…"
Một giọng nữ êm dịu vang lên, làm gián đoạn câu nói hoàn chỉnh của Trần Khả Như.