Ánh mắt của Trần Khả Như như có thể nhìn thấu. Bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, Trần Khả Hân đỏ mặt giải thích: “Chị đừng hiểu lầm, em với anh rể không phải như chị nghĩ đâu…”
“Vậy à? Thế thì là thế nào?” Trần Khả Như nghiêm trang hỏi, trong lòng lại không tin tưởng. Nếu thật sự sợ cô hiểu lầm thì sao lại lêu lổng với anh rể của mình? Nếu thật sự không muốn cô biết thì tại sao còn gọi tên cô làm phẫu thuật? Rõ ràng là Trần Khả Hân muốn làm nhục cô!
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trần Khả Hân kiêu căng tùy hứng, từ nhỏ đã thích tranh giành với cô, không ngờ bây giờ ngay cả luân thường đạo đức cũng không màng tới.
Trần Khả Hân không khỏi xấu hổ, trong lòng càng tức giận: Trần Khả Như không giữ được chồng, chẳng lẽ còn muốn trách mình hay sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, bầu không khí xấu hổ lan tràn trong phòng. Vũ Tuyết Trang khiếp sợ vì cảnh tượng trước mắt. Quả thực là quá đặc sắc!Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!Thứ nhất, bác sĩ Như đã kết hôn. Thứ hai, chồng của bác sĩ Như là tổng giám đốc đẹp trai lắm tiền. Thứ ba, chồng của bác sĩ Như ngoại tình em gái của cô ấy…
Không ngờ người đàn ông mặt người dạ thú này lại là chồng của bác sĩ Như. Bác sĩ Như thật là thảm.
Vũ Tuyết Trang nhìn chằm chằm Trần Khả Hân, không hề che giấu ánh mắt đầy khinh thường. Nhận thấy ánh mắt của cô, Trần Khả Hân tức giận đến mức gương mặt vặn vẹo. Một y tá thực tập mà cũng dám coi thường mình ư?
“Anh rể…” Trần Khả Hân quay sang nũng nịu kêu lên, tủi thân đỏ vành mắt. Nhưng không ngờ cô ta lại thấy Lê Hoàng Việt đang nhìn chằm chằm Trần Khả Như. Chuông cảnh báo trong lòng cô ta reo lên ầm ĩ, đang định nói gì đó thì Lê Hoàng Việt bỗng đứng dậy, đi về phía Trần Khả Như.
Thấy Lê Hoàng Việt tới gần mình, Trần Khả Như hơi bối rối, không nhịn được lùi về sau một chút. Chú ý tới động tác của cô, khóe miệng Lê Hoàng Việt cong lên. Nếu không phải xưng hô của Trần Khả Hân như anh suýt nữa quên người phụ nữ trước mắt này… chính là người vợ trên danh nghĩa của mình, Trần Khả Như!
Cô vẫn tự cho là thanh cao như trước, trên thực tế dối trá không từ thủ đoạn. Không thể phủ nhận cô có đôi mắt trong veo, ở bất cứ nơi đâu cũng có thể thu hút ánh mắt của đàn ông ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Tuyết Trang, mời người nhà bệnh nhân rời khỏi phòng phẫu thuật ngay bây giờ.” Trần Khả Như giả vờ bỏ qua ánh mắt xoi mói của Lê Hoàng Việt, ra vẻ bình tĩnh xem bệnh án, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật.
Đuổi mình rời đi ư? Đôi mắt Lê Hoàng Việt lướt qua nghiền ngẫm. Là tức giận, hay là lạt mềm buộc chặt?
“Anh rể, anh ở lại với em đi, dù sao chị cũng sẽ không bận tâm đâu, được không anh rể? Anh làm cho người ta chỗ đó còn đau lắm…” Trần Khả Hân kéo góc áo sơ mi của Lê Hoàng Việt, vẻ mặt đáng thương không chịu buông ra. Cô ta không dám giao sự an toàn của mình cho Trần Khả Như, lỡ Trần Khả Như thừa cơ trả thù mình thì sao?
Lê Hoàng Việt vẫn không dời mắt khỏi Trần Khả Như, chỉ thuận miệng đồng ý lời nói của Trần Khả Hân. Anh vốn không đụng vào Trần Khả Hân, chỉ dùng công cụ mà thôi. Diễn xuất của hai chị em này không thua kém gì nhau.
Nhìn tư thái của Trần Khả Hân, Trần Khả Như âm thầm cười lạnh, mặt lạnh như tiền nói: “Nếu hai vị muốn thể hiện ân ái thì chờ phẫu thuật xong đã. Bây giờ mời người nhà phối hợp với công tác của bác sĩ.”
Lê Hoàng Việt đang mím môi chợt buông ra. Trong công ty anh có chút việc, nếu không phải bị Trần Khả Hân cuốn lấy không thể thoát thân thì anh đã sớm rời đi. Chẳng qua biểu hiện lạnh nhạt bình tĩnh của Trần Khả Như khiến anh rất bất ngờ, ngược lại khiến anh không muốn rời đi.
“Chủ nhiệm của cô nói với tôi là có thể bàng quan. Chẳng lẽ bác sĩ Như muốn phủ nhận lời nói của chủ nhiệm? Hay là bác sĩ Như muốn tôi gọi điện thoại cho chủ nhiệm?” Anh ngước mắt lại, giọng điệu cường thế không cho phép phản đối. Tìm truyện hay tại ~ T r u m T r u y e n . NET ~
Trần Khả Như tức giận đến mức siết chặt nắm tay vì thái độ vô lại của anh ta. Lê Hoàng Việt chính là người như vậy, bá đạo cố chấp. Một khi anh ta đã nhận định chuyện gì thì sẽ không cho người khác cơ hội giải thích.