Chương 194: Gió thổi báo giông tố sắp đến
Lê Hoàng Việt siết chặt vai cô. Trần Khả Như nhìn lại, thấy ánh mắt anh chuyên chú, vẫn không giấu được tâm trạng như đưa đám.
Anh giải thích: “Chắc mẹ đang tiền mãn kinh, em không cần bận tâm đến bà ấy”.
“Vấn đề của Lê Mỹ Hoa là ngòi nổ.” Trần Khả Như sửa lại lời nói của mình một cách sắc bén. Điều cốt yếu nhất là cô không có thai.
Sau khi lần trước cơ thể cô bị ngâm nước lạnh, để lại di chứng đau bụng kinh, kinh nguyệt không đều… Chẩn đoán của bác sĩ đông ý là tử cung lạnh. Mỗi ngày cô đều ở trong bệnh viện uống thuốc bắc, cơ thể mình cô rõ hơn ai hết, mãi vẫn chưa khá hơn.
“Trần Khả Như, chúng ta sẽ sinh con nhé?”
Đôi mắt Lê Hoàng Việt rực cháy, ánh mắt sáng ngời.
Trần Khả Như hé môi, ánh mắt vẫn còn chần chừ. Nếu là trước đây, cô có thể dễ dàng đồng ý. Nhưng mấy lần hoan ái gần đây, bọn họ không dùng bất cứ biện pháp gì, nên tại sao anh lại hỏi vậy?
Nghĩ đến đây, cô nghiêm túc hỏi: “Nếu em không thể sinh con, Lê Hoàng Việt, anh còn cần em không?”
“Có người phụ nữ nào không sinh được không?” Anh buồn cười hỏi.
“Đương nhiên, anh đừng quên, em là bác sĩ sản phụ khoa.”
“Bác sĩ Khả Như, chỗ này của tôi rất đau. Chị kiểm tra giúp tôi một chút, được không?”
Lê Hoàng Việt nhíu mày, cực kỳ nghiêm túc nói.
“Bác sĩ Khả Như tính phí tiêu chuẩn rất cao.”
Nhìn thoáng qua, cô đã nhận ra anh đang đùa bỡn vô lại. Nhưng lúc này tâm trạng cô đang rất tệ, không có tâm tình liếc mắt đưa tình với anh.
Lê Hoàng Việt bất ngờ ôm lấy cô, cả người Trần Khả Như bay lên không, hai tay vô thức ôm lấy cổ anh.
“Có ai nói với anh, nếu bế công chúa quá nhiều lần sẽ không còn bất ngờ nữa?”
Dưới ánh đèn chói lọi, cô nhìn lên khuôn mặt tuấn tú, bức người, chói mắt. Bất giác, cô cảm thấy tim mình đập loạn xạ như lần đầu nhìn thấy anh.
Ánh mắt thâm tình của anh khiến cô si mê, đắm say, sẵn sàng trao đi tất cả.
“Em không ngạc nhiên sao?”
Lê Hoàng Việt nhún vai và bước lên bậc thang một cách ổn định, nhẹ nhàng.
“Anh không định đi dỗ mẹ anh à? Không sợ bà ấy nói anh, lấy vợ quên mẹ sao?”
Mặc dù Nguyễn Phương Thanh gây sự một cách vô lý, nhưng Trần Khả Như thích thái độ thiên vị của Lê Hoàng Việt. Ít nhất đối với cô, việc này rất ấm áp.
Cô đắm chìm trong tình yêu, nhưng vẫn giữ lý trí.
Nếu cô làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Lê Hoàng Việt và mẹ anh, cô sẽ áy náy.
“Không cần.” Lê Hoàng Việt nói như chuyện đương nhiên: “Cha sẽ thuyết phục mẹ. Mẹ chỉ đang chưa thông suốt thôi, sau này sẽ ổn cả.”
“Nhưng…”
“Suỵt…”
Lê Hoàng Việt mơ hồ đặt ngón trỏ lên môi, hô hấp lập tức trở nên nặng nề và gấp gáp.
“Lê Hoàng Việt, ngày mai em phải làm ca sáng.”
“Ừ.” “Hmm, ý anh là gì?” Trần Khả Như luôn đau đầu khi nghĩ đến những đòi hỏi vô tận của anh.
Theo thống kê của các chuyên gia, số lần một người đàn ông xuất tinh là một giá trị gần như cố định, vì vậy hành vi của Lê Hoàng Việt vượt quá mức.
Cô đã trao đổi về việc này với anh không biết bao nhiêu lần, nhưng người đàn ông này luôn coi như gió thoảng bên tai.
Trần Khả Như không kiềm được bực mình, cô đang lo lắng về sức khỏe của anh.
Lê Hoàng Việt nói: “Sáng sớm mai tôi sẽ xin nghỉ phép cho em.”
“Đó không phải là ý em!”
“Ồ? Không phải nửa ngày, là muốn nghỉ cả ngày?” Anh tiếp tục trêu chọc.
“Lê Hoàng Việt!”Trần Khả Như giả vờ tức giận.
“Gọi chồng ơi.”
Anh đá tung cánh cửa, dùng lưng đóng ầm lại, rồi đè cô xuống giường.
Trần Khả Như choáng váng, đang định đứng dậy, thì bị những nụ hôn nghẹt thở, nóng bỏng chiếm lấy, đánh thức nhiệt huyết của cô từng chút một.
“Không được …” Cô thở hổn hển giữa lúc tách môi ra: “Em bị ám mùi máu trong ca mổ hôm nay. Em nhất định phải… đi tắm…”
Anh thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, đôi mắt đậm lại: “Được, tắm cùng nhau.”
Lúc trước Lê Hoàng Việt nói như vậy, đều là nói đùa, cô không biết hôm nay Lê Hoàng Việt có nói thật không.
Anh ấy muốn tắm vòi hoa sen, vì vậy không dùng bồn tắm.
Mái đầu bù xù. Hơi nước tràn ngập căn phòng tắm chật hẹp, gương soi toàn thân chỉ có thể nhìn rõ bóng của nhau.
Lê Hoàng Việt xấu xa lấy vòi phun ướt đẫm người cô. Môi đỏ mọng quyến rũ mê người, làm người ta muốn cắn thử. Dáng vẻ dưới hơi nước trở nên mơ hồ. Trước mắt hai người dường như thật, lại như giả, tựa như mộng ảo.
“Không tắm nữa.”
Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp từ anh. Sau đó anh liền đẩy cô vào tường.
Sự nhiệt tình của anh tràn ngập trong cô như nước sôi, ào ào nhấn chìm cô.
Trần Khả Như cảm thấy mình giống như bọt biển, trong cơn bão dữ dội, hết lần này tới lần khác thấm đẫm rồi vắt khô… Cuối cùng tan thành bọt trong biển.
Một phòng ướt át, kiều diễm.
Cho đến khi bình minh ló dạng, cả người cô uể oải.
Như Lê Hoàng Việt đã nói, buổi sáng phải xin nghỉ làm.
Hai người bọn họ đã ngoài ba mươi tuổi, đang gấp rút để có người thứ ba. Cách chơi của họ hơi quá trớn, nội tạng khó mà chịu đựng nổi. Lê Hoàng Việt túm lấy cô làm một lần trong phòng tắm, sau đó lôi trở lại giường lớn trong phòng ngủ nhiều lần.
Cường độ tập luyện kiểu này thực sự còn mệt hơn tập plank và chạy marathon.
Trần Khả Như liếc mắt, vẻ mặt yểu điệu nói: “Sinh con dựa vào chất lượng, không phải số lượng.”
Dựa vào kiến thức chuyên môn của mình để thuyết giảng, là thứ Trần Khả Như giỏi và thích nhất.
Lê Hoàng Việt tán thưởng cô, yêu thích hết thảy mọi thứ ở cô. Khuyết điểm của cô rất nhiều, nhưng so với ưu điểm thì không đáng kể.
Anh nắm chặt năm ngón tay của Trần Khả Như. Mười ngón đan xen vào nhau, dịu dàng đặt một nụ hôn lên gò má ửng hồng của cô, bất đắc dĩ nói: “Vợ à, em yên tâm, anh sẽ duy trì cả về mặt chất và mặt lượng.”
Trần Khả Như: “…”
Có thể nói là Lê Hoàng Việt kỹ năng ngày càng hoàn thiện. Đây là kết quả dày công tôi luyện, cô rõ ràng không có công lực địch lại.
Đồng thời, cô ấy vẫn là một người phụ nữ nói một đằng nghĩ một nẻo. Miệng thì bảo không muốn, bộ não và cơ thể lại chân thực đến đáng sợ.
Ngày hôm sau.
Lê Hoàng Long và Nguyễn Phương Thanh có một quyết định mới. Họ dự định kỷ niệm 33 năm ngày cưới.
Từ thần thái rạng rỡ của mẹ chồng Nguyễn Phương Thanh, cùng trạng thái cơ bản không thèm liếc mắt đến cô, trong não Trần Khả Như tự động hiện lên vài hình ảnh tuần hoàn máu.
Cô trừng mắt nhìn Lê Hoàng Việt, xem ra tên này đã biết gừng càng già càng cay, quả nhiên bố chồng ra tay là hiệu quả ngay.
Đàn bà ơi đàn bà.
Đột nhiên cô nhớ đến một câu Vũ Tuyết Trang thường nói: Ba mươi giống như sói, bốn mươi giống như hổ, năm mươi ngồi đất có thể hấp thụ tinh hoa của đất, sáu mươi… Xấu hổ, cô đúng là hư hỏng, lại còn nhớ sâu sắc mấy câu từ không nghiêm túc đó.
Trở lại chuyện chính.
Trần Khả Như cảm thấy khi còn trẻ, Nguyễn Phương Thanh rất thích Lê Hoàng Long. Nếu không thỉnh thoảng bà ấy sẽ không kéo Lê Hoàng Long đi du lịch, hay đi đâu đó. Bình thường hai người nói chuyện có vẻ không hòa hợp lắm, nhưng thật ra rất ân ái, tựa như tri kỉ.
Lê Hoàng Việt quay sang cô, khóe miệng mỉm cười, trong lòng có dự tính.
Hai người vốn đã gần nhau, vậy nhưng ở trước mặt người lớn trong nhà, Lê Hoàng Việt nắm đôi tay nhỏ bé của cô không chút ngần ngại.
Cô không tránh được, chân mày khóe mắt đềy thấm đẫm vẻ ôn nhu.
Sau đó, Trần Khả Như nghĩ đến một chuyện khác. Sinh nhật lần thứ 33 của Lê Hoàng Việt đã trôi qua. Hóa ra Nguyễn Phương Thanh và Lê Hoàng Long là ăn cơm trước kẻng, có con rồi mới kết hôn.
Thực ra cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, ở xã hội này quá bình thường, không có gì phải ngại. Điều xấu hổ thực sự là một người phụ nữ đã kết hôn vài năm mà vẫn không có con.
Đôi mắt cô dần trở nên buồn bã.
Nguyễn Phương Thanh yêu cầu Lê Mỹ Hoa trở lại để tham gia lễ kỷ niệm ngày cưới và Tết Nguyên Đán, nhưng không ai phản đối.
Trần Khả Như hít một hơi thật sâu, hy vọng Lê Mỹ Hoa sẽ tỉnh ngộ, nếu không…
Sau một tuần dưỡng thương hồi phục, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Tuyết Trang cuối cùng cũng trở lại vẻ hồng hào, thanh tú, căng sáng, có thể ngồi dậy, nhưng không thể xuống giường.
Cô ấy tố cáo, bản thân uống canh hầm xương nhiều đến mức đau thắt bụng, muốn nôn mửa, những ngày ở trên giường còn khó chịu hơn trong tù.
Trần Khả Như không nói một lời, nhưng rất ghen tị với Vũ Tuyết Trang. Cha mẹ cô ấy rất yêu thương cô, không có gì lạ khi tính cách cô ấy hoạt bát và vui vẻ như bây giờ.
Bây giờ cô muốn cởi mở, cô không muốn phải quá cố chấp về một số việc.
Thiện ác cuối cùng sẽ trả lại rõ ràng. Trần Thế Phong, Phan Lệ Thu, và nhiều kẻ ác độc đều sẽ bị trừng phạt như những gì họ xứng đáng.
Sau khi Trần Khả Hân hỏa táng thi thể của Phan Lệ Thu, cô ta biến mất không để lại chút tin tức.
Trần Khả Hân đoán với tính cách của cô ta, không gây rắc rối thì hơi phí.
Một ngày giữa tháng Giêng, Trần Khả Như nhìn Trần Phương Liên từ xa. Bất luận ở đâu, lúc nào, người phụ nữ này vẫn thích mặc một chiếc váy trang nhã với nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau. Ngay cả khi thời tiết xấu, cô ta vẫn mặc váy, trông thật thanh lịch và khác biệt.
Tâm điểm của mọi người luôn là cô ta.
Trần Phương Liên im hơi lặng tiếng trở về Đà Nẵng, nhưng không hề làm gì cả. Mỗi khi nhìn thấy cô ta, Khả Như luôn kiêng kỵ.
Khi người bên kia ngồi xe hơi đắt tiền rời đi, Trần Khả Như bàng hoàng liếc nhìn và phát hiện ra bên cạnh là một trường mẫu giáo.
Thần kinh nhạy cảm của cô giật nảy một phát.
Ngày hôm sau.
Bữa tối kỷ niệm 33 năm ngày cưới được chờ đợi từ lâu của Nguyễn Phương Thanh, cuối cùng đã đến.
Trong căn phòng long trọng của khách sạn, mọi thứ đều được trang trí rất tinh xảo và ấm cúng, phù hợp với người hướng tới phong cách xưa như Lê Hoàng Long và Nguyễn Phương Thanh, chẳng cần bất tận xa hoa, mà vẫn ẩn chứa vẻ mỹ lệ.
Những người được mời đều là người thân bên ngoại của Nguyễn Phương Thanh. Đương nhiên, do Lê Hoàng Việt tự tay tổ chức, không tránh được mang theo một chút tính chất thương mại, nhưng sẽ không quá khoe khoang.
Ví dụ như Trương Phúc Nhân cùng mấy người bạn đến chung vui là điều không thể tránh khỏi. Trong lúc nhất thời, hội trường mới vừa nãy trống không, giờ đã đầy ắp người.
Là nhân vật chính, Nguyễn Phương Thanh đương nhiên hy vọng càng nhiều người tới càng tốt.
“Mẹ…”
Sự xuất hiện của Lê Mỹ Hoa gây ra một cuộc náo động nhỏ.
Trần Khả Như khâm phục dũng khí của cô ta, xuất hiện sau scandal không lâu, chắc chắn sẽ thành chủ đề buôn dưa lê bán dưa chuột cho bạn bè thân thích. Cho dù trước mặt, không ai nhắc tới.
Bạn có thể không bao giờ hài lòng hoặc thậm chí có một quá khứ xám xịt, nhưng bạn phải thể hiện nó với mọi người bằng một cái nhìn mới, tự hào hơn là ôm hận.
Nguyễn Phương Thanh đau lòng không nỡ, ân cần hỏi han, trình diễn cảnh mẹ con thâm tình.
Lúc Lê Mỹ Hoa ở trước mặt thì bà tùy ý mắng mỏ, nhưng con gái không có ở bên cạnh, lại bắt đầu vò đầu bứt tai.
Trần Khả Như có thể hiểu được tâm tình của Nguyễn Phương Thanh, nhưng cô không đồng ý.
Lê Hoàng Việt siết chặt vai nơi cánh tay cô, nhỏ giọng ngâm nga.
“Giám đốc…”
Lê Chí Cường đột nhiên nghiêm mặt xuất hiện.
Anh ta lầm bầm vài câu bên tai Lê Hoàng Việt, Lê Hoàng Việt liền nói với cô: “Anh đi ra ngoài một lát.”
Không biết tại sao, mỗi lần Lê Chí Cường xuất hiện, cô luôn cảm thấy không có chuyện không ổn.