Lẽ nào ý của phu nhân là vận may của Đỗ Quốc Vinh không tốt là do Lê Mỹ Hoa sao?
Lê Chí Cường vẻ mặt ngượng ngùng, ngay lập tức trả lời: “… Vây, phu nhân.”
Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi, không hề có một tia giao nhau giữa ánh mắt của Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như, bầu không khí ngượng ngùng cứng ngắc đến đáng sợ, dường như đang muốn thử lòng kiên nhẫn của tất cả mọi người.
Cổ tay đang đau đớn của Trần Khả Như cuối cùng cũng được giải thoát, tê dại trong một lúc cũng không thể khôi phục lại được.
“Phu nhân, tôi thấy cổ tay của chị có vẻ như đã bị tổn thương. Chị có muốn đến bệnh viện để rửa sạch vết thương không?” Sự quan tâm của Lê Chí Cường hoàn toàn là bắt nguồn từ trái tim, tổng giám đốc Lê không nói lời nào, chỉ có thể để người cấp dưới này của anh lao tâm vậy.
Nhưng khi rơi vào tai một số người, nó lại trở nên hoàn toàn khác, thậm chí có thể trở thành một điểm yếu của anh.
“Lê Chí Cường, cậu quên rồi sao, tôi là bác sĩ, lát nữa tôi còn phải đến bệnh viện trực ban.”
Trần Khả Như nở một nụ cười nhẹ, khuôn mặt thanh thoát, đôi mắt tinh anh khiến người ta phải ngưỡng mộ và khiếp sợ.
“Đúng ha.” Lê Chí Cường gãi đầu không nói gì.
Lê Mỹ Hoa khí thế hừng hực lại kích động dữ dội: “Anh trai, anh nhìn xem, trước mặt anh em chúng ta, cô ta còn dám dây dưa với trợ lý của anh, anh làm sao có thể tin được loại phụ nữ này? Những lời cô ta vừa nói tất cả chỉ là nguỵ biện? Anh, đừng để bị cô ta lừa! ”
Lê Chí Cường lập tức đỏ mặt, tức giận nói: “Lê tiểu thư, cô không được ngậm máu phun người,ăn nói bậy bạ. Tôi và phu nhân đều trong sạch, không hề có một chút quan hệ gì cả.”
Tuy nhiên, kiểu đặt chuyện vụng về này của cô ta không hề có tác dụng gì cả.
Trần Khả Như cũng không thèm nhìn Lê Hoàng Việt lấy một cái, rất bình tĩnh nói: “Lê Chí Cường, sự tình đã rõ ràng, không cần giải thích nhiều như vậy, ngược lại có người càng kích động càng thêm chột dạ. Cho tới bây giờ sự thật đều đã bày ra ở trước mắt. Cô ta vẫn còn lừa mình dối người, cô ta cho rằng mọi người phải cưng chiều mình, phải nuôi chiều cô ta, phải bao dung cho lỗi lầm của cô ta? ”
“Mọi người sinh ra đều bình đẳng. Nếu bạn phạm sai lầm, bạn phải nhận hình phạt thích đáng.” Cô dừng lại, đôi mắt trong veo và nghiêm nghị rơi trên người Lê Hoàng Việt “ Đàm Thu Trang, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhưng còn cô, em gái ruột của chồng tôi, tôi phải làm gì với cô đây? Cô muốn tôi thân bại danh liệt đối với tôi nó còn đau khổ hơn cả cái chết, hay là tôi tống cô vào tù, mọi chuyện có khi sẽ nhẹ nhàng hơn! ”
Sắc mặt Lê Mỹ Hoa đột nhiên trở nên nhăn nhó, trong mắt hiện lên sự căm hận, cô ta bất ngờ không kịp phòng bị chạy tới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Khả Như, Tống Quốc Minh đã khiến tôi khổ sở như vậy. Tôi đã trở thành trò cười cho cả thành phố Đà Nẵng và tầng lớp thượng lưu rồi. Chẳng lẽ là tôi trả thù cô, thì có gì không đúng sao?”
Lê Mỹ Hoa vẻ mặt dữ tợn, ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ.
Trần Khả Như phản bác lại, cũng vô cùng mạnh mẽ và đanh thép: “Sau khi Tống Quốc Minh tiếp cận cô lần đầu tiên, anh trai của cô đã vạch trần bộ mặt của anh ta. Chỉ cần đầu cô đủ sáng suốt, làm sao có thể bị anh ta lừa lần thứ hai chứ? Những chuyện cô gặp phải, cô đều cố tình làm bậy, không bao giờ bàn bạc với gia đình hay anh trai của mình. Thậm chí ngớ ngẩn đến nỗi đến bản thân phát sinh quan hệ với ai để dẫn đến cái thai này cô cũng còn không biết! Cuối cùng, cô vẫn tiếp tục lại phạm phải sai lầm, không biết hối cải, rồi làm tổn thương những người ở bên cạnh mình. Bị người khác cố ý lợi dụng, phạm phải những sai lầm không thể tha thứ được… ”
“Trần Khả Như, câm miệng!”
“Tại sao? Nếu không phải Đỗ Quốc Vinh có vấn đề, e rằng bây giờ tôi trở nên thảm hại,đã bị cô chế nhạo, phỉ báng! Lê Mỹ Hoa, sở dĩ cô rơi đến nước này hoàn toàn là do cô tự hại chính mình!”
“Câm miệng, tôi đã bảo cô đừng nói nữa…”
Lê Mỹ Hoa che lỗ tai lại, trong mắt hiện lên sắc đỏ tươi, thân thể kịch liệt run rẩy, trong miệng cuồng loạn gào thét.
Trần Khả Như lạnh lùng nhìn, trong lòng không có chút thương hại hay cảm thông.
Cô không hiền lành, hay nói chính xác là, không có lòng từ bi của Đức mẹ. Lần cuối cùng Lê Mỹ Hoa mạnh mẽ đổ nhào tới, cô ta gần như suýt chút nữa đã bóp chết cô.
Mặc dù Trần Khả Như vẫn còn có chút lo ngại, nhưng thầm nghĩ xung quanh cô còn hai người đang sống sờ sờ, cảm xúc của Lê Mỹ Hoa không hề bị kích động mà làm ra hành động này, là do cô ta vốn dĩ đã là người bạo lực như vậy.
“Lê Chí Cường, làm phiền cậu ở đây đợi 113, tôi về trước.”
“Phu nhân, nếu không thì chị đợi.” Lê Chí Cường có chút ngượng ngùng và do dự, “ Tổng giám đốc Lê, tôi đã giúp anh hủy cuộc họp buổi chiều nay. Hiện tại ông có thời gian…”
Có thời gian, cho nên anh có thể đưa phu nhân về rồi!
Lê Chí Cường đôi mắt sáng rực,đem theo sự háo hức chờ đợi.
Đây là cơ hội tuyệt vời để anh làm sáng tỏ những hiểu lầm giữa hai người…
Lê Hoàng Việt hình như hoàn toàn không có nghe thấy gì, vẻ mặt trầm lặng đến đáng sợ. Tư thế đứng thẳng, tựa như một ngọn núi cao không nhìn thấy đỉnh.
Thực sự đây chính là cấp trên chưa vội nhưng cấp dưới đã khẩn thiết chết đi được rồi.
“Không cần, Lê Chí Cường, tôi hiểu lòng tốt của cậu, tôi không muốn làm anh ta khó xử.”
Trần Khả Như nhàn nhạt nói khi cố nén cơn đau trong lồng ngực. Trong cổ họng, sự chua xót lăn tăn trong mắt chưa bao giờ phai nhạt, cô hít một hơi thật sâu, không còn do dự nữa mà sải bước rời đi.
Lê Hoàng Việt nhìn thấy cô giả vờ ra vẻ mạnh mẽ, bóng lưng gầy guộc yếu ớt của cô, trong mắt không khỏi có chút ngập ngừng.
Khi bóng dáng cô sắp khuất dạng sau khung cửa, gót chân trước lộn xộn của Lê Hoàng Việt hơi nghiêng, đúng vậy, anh nhất định phải bắt lấy cô.
Dù sau cùng người phụ nữ độc đoán này muốn vênh váo hung hăng để làm khó anh, thì cô cũng đang cố gắng bảo vệ phẩm giá của mình.
“Anh trai, anh định đuổi theo cô ta sao?”
Lê Mỹ Hoa hung hăng đứng trước mặt anh, trong mắt hiện lên vẻ tức giận ngờ vực “Em muốn biết, khi anh và mẹ chọn một đối tượng xem mắt cho em,mọi người có biết Đỗ Quốc Vinh bị rối loạn chức năng về mặt đó không?”
Lê Hoàng Việt mím môi, trầm giọng mắng: “Lê Mỹ Hoa, hôm nay em chưa làm đủ chuyện ngu xuẩn sao?”
“Thẹn quá hóa giận có phải không? Thảo nào, vừa rồi không có giúp cái con tiện nhân kia! Anh trai thân yêu, trong miệng anh thì cứ cưng chiều em yêu thương em, vậy mà vẫn còn tính kế em, cho dù tôi có tâm địa không tốt, làm sao anh có thể giới thiệu một người đàn ông thiếu xót như thế cho em chứ? Anh chưa từng nghĩ tới, nếu em thật sự yêu Đỗ Quốc Vinh thì sao? ”
Lần đầu tiên, Lê Mỹ Hoa buộc tội Lê Hoàng Việt, người anh trai mà cô kính trọng một cách tàn nhẫn đến như vậy.
Đôi mắt dài và hẹp của Lê Hoàng Việt đột nhiên trợn to, trong lòng như cố gắng lăn lộn đè nén tức giận: “Lê Mỹ Hoa, em còn không biết hối cải, già mồm cãi lý. Sau này, anh sẽ không bao giờ dung túng cho em nữa! Nếu lần này chị dâu muốn kiện em, anh sẽ không ngăn cản, em phải chịu trách nhiệm về hành động của mình! ”
Cái gì?
Trong mắt Lê Mỹ Hoa hiện lên vẻ hoảng sợ, “Anh trai, anh thật quá đáng, em là em gái ruột của anh, cho dù là đồ tiện nhân như Trần Khả Như có bị sỉ nhục, vậy thì sao? Loại phụ nữ này vứt đi vẫn có thể cưới thêm người nữa, mẹ nói rất đúng, muốn có bao nhiêu phụ nữ tình nguyện dạng hai chân sinh con cho anh thì có bấy nhiêu! ”
“Câm miệng!”
Bụp một cái, Lê Hoàng Việt dáng xuống một cái bặt tai, Lê Mỹ Hoa nổ đom đóm mắt.
Hai má trắng nõn của Lê Mỹ Hoa đột nhiên sưng đỏ lên. Hai mắt đầy vẻ kinh ngạc, che má trái đau đớn nói: “Anh trai, anh đánh em… vì một người ngoài mà đánh em…”
Nước mắt như từng hạt vỡ oà, từng hạt một lăn dài, cô oán hận trừng mắt nhìn Lê Hoàng Việt rồi chạy ra ngoài.
Lê Chí Cường nuốt nước bọt, hỏi: “Tổng giám đốc Lê, có phải đuổi theo Lê tiểu thư không? Bộ dạng của cô ấy…”
Lê Chí Cường thề rằng anh ta hoàn toàn không có thiện cảm với Lê Mỹ Hoa, nhưng lo lắng người phụ nữ này sẽ lại gây sự cho tổng giám đốc Lê.
Lê Hoàng Việt phẩy tay,gương mặt anh tuấn lộ ra một chút kiệt sức.
Ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, họ nghe thấy những tiếng thốt lên từ lối đi.
Xảy ra chuyện rồi?
Lê Hoàng Việt cau mày, bộ dáng nhanh nhẹn chạy ra ngoài.
Lê Chí Cường đuổi theo, xong rồi,đừng là phu nhân xảy ra chuyện, Lê Mỹ Hoa đã mất trí rồi.
Một phút trước.
Trần Khả Như đang đứng đợi thang máy, chỉ nghe thấy ở cuối hành lang có tiếng bước chân chạy lên.
Nhìn kỹ hơn, đó là Lê Mỹ Hoa.
Lúc này thang máy đi tới, cô vốn không muốn bị quấy rầy, vừa định bước vào liền bắt gặp một tia sáng chói mắt chói mắt của một đồ vật bằng sắt màu trắng bạc.
Tim cô đột nhiên ngừng đập, dựa theo bản năng, cúi người tránh nguy hiểm.
“Trần Khả Như, cô làm tôi khổ sở như vậy, tôi phải giết cô!”
Trước khi Trần Khả Như có thể kịp phản ứng lại, khuôn mặt Lê Mỹ Hoa lại trở nên đáng sợ dữ tợn kéo tới, cô cầm một con dao gọt hoa quả sáng màu rồi vung nó một cách bừa bãi.
“Lê Mỹ Hoa, cô điên rồi sao?”
Trần Khả Như ngồi bệt xuống đất, tức giận chửi rủa.
Phải chăng tất cả phụ nữ trên thế giới này một khi đã có ý đồ xấu đều không thể quay đầu lại, rồi cuối cùng nhất định phải phạm sai lầm!
“Tôi điên rồi, tôi đã bị cô làm cho phát điên. Đàm Thu Trang nói rất đúng. Không có cô, tôi và nhà họ Lê sẽ yên ổn mà sống cuộc sống bình thường! Trần Khả Như, đi chết đi!”
Lê Mỹ Hoa sát khí nổi dậy, ánh mắt giống như quỷ dữ dưới địa ngục, vẻ mặt kèm theo sự đáng ghét, cả người có chỗ nào còn được một chút bộ dạng của tiểu thư thiên kim đài các đây.
Sau khi một hơi tuyên bố xong, cô ta giơ cao con dao gọt hoa quả, dùng hết sức có thể đâm Trần Khả Như.
“Mỹ Hoa, dừng lại!
Lê Hoàng Việt rẽ vào góc, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mặt.
Nhịp tim của Trần Khả Như co thắt dữ dội, bởi vì chân và tay của cô vừa bị trói chặt rất lâu, cô có thể tránh được nhát dao đầu tiên, nhưng lại không đủ sức để tránh được những nhát dao tiếp theo.
Lúc đó cô đã tính toán rồi, Lê Mỹ Hoa đâm vào mình một nhát, chỉ cần không phải bộ phận thuộc về tim, cấp cứu kịp thời, có lẽ không thể chết được.
Vì vậy, đối mặt với sinh tử, cô rất bình tĩnh.
Sau nhát dao này, e rằng sẽ khó mà hoá giải về lại như ban đầu được với Lê Hoàng Việt.
Lê Mỹ Hoa lúc nào cũng cố gắng lắm khó Lê Hoàng Việt!
Vào thế ngàn cân treo sợi tóc vô cùng nguy cấp, tiếng dao cắt da cắt thịt dù không phát ra tiếng mà vô cùng đau đớn.
“Anh, tại sao?”
Lê Mỹ Hoa sửng sốt một tiếng.
Chỉ thấy Lê Hoàng Việt tay không nhanh chóng đỡ lấy con dao gọt hoa quả.
Trần Khả Như nín thở, không có cách nào khống chế được lượng máu đang cuồn cuộn chảy ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng bộ dạng khó hiểu.
Tại sao?
Lê Hoàng Việt cầm con dao gọt hoa quả trong tay, ướt đẫm màu đỏ, máu nhỏ xuống, bắn tung tóe trên áo khoác trắng của Trần Khả Như.
Sáng chói, lọt vào tầm mắt.
Tuy nhiên, khuôn mặt của anh vẫn giữ được vẻ uy nghiêm, ngay cả khóe mắt và lông mày cũng không run lên, như là không có điều gì có thể gục ngã được anh.
“Mỹ Hoa, đủ chưa?
Từ hai hàm răng đang cắn chặt, anh nói ra một vài từ.
Biểu cảm trong mắt anh thể hiện những cảm xúc vô cùng phức tạp và sâu thẳm, dấu vết cuối cùng của tình cảm dành cho Lê Mỹ Hoa dường như bị hủy hoại một cách lặng lẽ trong vô hình.
“Anh trai, em… em không phải cố ý… Là bọn họ, là bọn họ không tốt!”
Lê Mỹ Hoa hoảng sợ không biết làm thế nào buông con dao xuống, ôm chặt đầu, tinh thần hoàn toàn sụp đổ.