Ánh sáng từ chiếc đèn pin lướt qua ngay lập tức, soi rõ khuôn mặt người đàn ông.
Gương mặt góc cạnh loang lổ máu, áo khoác bị cào rách tả tơi. Rõ ràng cực kỳ nhếch nhác, nhưng vẻ mặt, khí thế của anh vẫn hiên ngang như cũ, không hề giảm đi phân nửa.
Anh ấy bị thương!
Anh thực sự đã đá chết bốn con chó săn bằng tay không, chứng tỏ trận chiến vừa rồi thảm thiết thế nào! Cô thật không thể tưởng tượng nổi. Mấy con chó còn sót lại vừa sợ hãi vừa hung dữ nhìn chằm chằm vào kẻ xâm phạm.
Trần Khả Như nghe thấy mình hít một hơi lạnh. Trong có họng như bị thứ gì đó chẹn lại, mất một lúc không thốt ra được lời nào.
“Tôi đến tìm vợ tôi”.
Anh lạnh lùng mở miệng, giọng hùng hậu và mạnh mẽ. Giữa tiếng gió thổi vù vù, giọng anh hết sức kiên định.
Trần Khả Như cảm thấy nội tạng và máu trong huyết quản đều sắp đông đặc đến nơi rồi. Hóa ra chỉ cần anh nói một lời, nước mắt của cô có thể tụ lại, vỡ òa.
“Chỗ này không có vợ anh… Người đâu, đem cậu ta lại đây cho tôi!” Hà Văn Ba cáo mượn oai hùm ra lệnh.
Nhanh như chớp, bốn năm người đàn ông cao to, cường tráng vây lấy anh. Một đám tay u thịt bắp, ai cũng lăm lăm cầm gậy, khí thế hung hăng.
Cuối cùng ông chủ nhà cũng lên tiếng, nhưng giọng nói lạnh như băng: “Cậu đột nhập Biệt thự Sơn Lâm mà không được phép, hơn nữa còn làm bị thương thú cưng được tôi nuôi nấng cẩn thận. Xem ra chỉ có thể dùng mạng cậu thế vào thôi!”
Ông ta muốn giết anh!
Vì cái gọi là quy tắc và mấy con súc sinh ngu ngốc kia.
Khi nhận ra ý định của ông chủ nhà, Trần Khả Như cảm thấy sống lưng lạnh buốt, chạy thẳng ra ngoài không chút nghĩ ngợi.
Đôi giày dưới chân không vừa chút nào, cô tập tễnh chạy. Những con chó săn lại bắt đầu sục sạo, sủa cô không ngừng.
Trần Khả Như chẳng ngó ngàng gì tới, hoàn toàn vứt bỏ nỗi sợ hãi của mình. Bóng hình cô dần dần hiện rõ trước tầm mắt Lê Hoàng Việt.
Trước mắt Lê Hoàng Việt chỉ là một màn đen mù mịt. Ánh sáng chói lòa của đèn pin khiến anh hơi nheo mắt, tạo thành điểm mù thị giác, con ngươi mất dần tiêu điểm.
Bất ngờ, thân hình gầy gò và mảnh mai của phụ nữ lao về phía anh.
Ngay cả khi không thấy rõ, mùi nước khử trùng và mùi cơ thể trên người cô cứ thế bay vào miệng và mũi. Thứ mùi mà anh không thể quen thuộc hơn.
Là cô ấy.
Cô bình an vô sự.
Đôi mắt tinh anh hẹp dài như như kim cương vỡ tan, thoáng qua rồi biến mất.
Cho đến khi cô chạm vào bộ ngực rắn chắc, căng đầy của anh, Trần Khả Như mới nhận ra, cô quan tâm đến Lê Hoàng Việt một cách ghê gớm. Mắt cô nhoi nhói, cổ họng cô nghẹn lại.
Hai người đứng nơi bóng đêm thùi lũi giao hòa với ánh đèn chói lòa, như có ngàn lời nói dồn dập dâng lên, nhưng đến miệng lại nói không nên lời.
Trải qua sự cố nhảy dù, gặp lại nhau sau tai nạn, cả hai đều có những suy nghĩ, có kế hoạch, nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện với nhau. “Kéo người phụ nữ này đi!”
Hà Văn Ba đối với người đẹp thì dễ mủi lòng, không có khả năng miễn dịch với gái đẹp. Nhưng với đàn ông thì khác. Bao nhiêu năm nay, hễ có kẻ lạ đột nhập, bọn họ đều sẽ giải quyết trong bí mật.
“Vâng”.
Bốn tên đàn ông cao to đồ sộ, ánh mắt dữ tợn tiếp lời.
“Anh ấy đến đây tìm tôi, anh ấy là chồng tôi! Các người không được động tới anh ấy!” Trần Khả Như quay người lại, quay lưng về phía Lê Hoàng Việt, giang rộng hai cánh tay, bảo vệ anh.
Ông chủ nhà chống gậy đứng yên, để Hà Văn Ba tùy ý ra lệnh.
Ông ta đang quan sát Trần Khả Như, thậm chí ý dò xét Lê Hoàng Việt càng lớn hơn. Đã lâu không có người dám bí mật lẻn vào biệt thự trên núi Sơn Lâm, ngoại trừ vài tên mật thám không biết thân biết phận, đã bị ông ta giải quyết. Dẫu sao ông ta đã sống lâu trên núi, người dưới quyền có phần khác thường cũng là chuyện bình thường.
Hà Văn Ba lập tức hung hãn nhìn Lê Hoàng Việt: “Đùa à, ai biết mấy người có phải mật thám không. Người đẹp à, chủ nhân của chúng tôi vừa rồi đã bỏ qua cho cô. Nếu cô nhất định muốn chết cùng cậu ta, vậy đừng trách Hà Văn Ba này không biết thương hoa tiếc ngọc! ”
Còn sót lại bảy, tám con chó săn, đều là bảo bối của ông chủ, đã có người chăm nuôi đem từng con một dắt về chuồng. Tuy vậy, khoảng đất trống phía trước biệt thự chỉ còn lại Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt thế đơn lực bạc. Họ phải đối mặt với tình cảnh bốn phía mai phục, đâu đâu cũng có địch.
“Các ông làm như vậy là phạm pháp! Hơn nữa, mấy con chó săn đó chưa chết, chỉ cần tìm bác sĩ thú y thăm khám là được. Nếu không phải vì quản gia Hà Văn Ba tự ý đem tôi tới biệt thự Sơn Lâm không lý do, còn định quấy rối, sẽ không bao giờ có chuyện chồng tôi đột nhập vào đây tìm tôi!Mấy người các ông nói là bắt kẻ gian nhưng thực chất mới chính là kẻ gian, đúng là mặt dày không ai bằng! “Giọng của Trần Khả Như vừa rõ ràng lại vang dội.
Tuy là thế, tuy lời cô hợp tình hợp lý, vậy thì sao?
“Đừng để ý cô ta, tiến lên đi! Đập chết chúng nó!”
Ông chủ không nổi giận, nhưng Hà Văn Ba giận. Ông ta phát ra mệnh lệnh độc ác.
Sớm biết hôm nay phiền thế này, ngay từ ông ta không nên thấy sắc mà nổi lòng tham, đem cô ta về. Hiện tại lại bị con đàn bà này lên mặt, không biết ông chủ có trách mình hay không?
Nghĩ đến đây, đôi mắt ông ta trở nên dữ tợn.
Hai đứa chúng mày đừng mong sống sót.
“Đứng bên cạnh chờ anh”.
Lê Hoàng Việt nhăn mày, nhấc bổng Trần Khả Như, để ra sau lưng, giọng khàn khàn quan tâm.
Cảnh cô bảo vệ anh vừa rồi vẫn còn rất sống động.
“Không cần đâu, Lê Hoàng Việt!”
Trần Khả Như trở tay giữ lấy đôi tay sắp buông tay cô, cố chấp giữ nó, không chịu buông ra.
Trong đôi mắt trong veo của cô, chan chưa bao cảm xúc phức tạp.
Môi mấp máy, muốn nói gì đó.
Lê Hoàng Việt từng chút từng chút buông tay cô ra. Hơi ấm trong lòng bàn tay tản đi, sự lãnh lẽo lan tỏa đến tim cô.
“Yên tâm đi, em không tin người đàn ông của em sao?”
Anh nở nụ cười nhạt, xấu xa. Anh vẫn y như trước, liều lĩnh coi thiên hạ như cỏ rác, không chút sợ hãi.
Nhưng, cô nghĩ điều đó là không thể. Lê Hoàng Việt đã bị thương, anh không thể đánh bại họ, trông có khác gì lấy trứng chọi đá.
Nếu không đủ chắc chắn, làm sao họ có thể đem nhốt mấy con chó săn.
Đối với người của biệt thư Sơn Lâm mà nói, hai người các cô chính là những con cá nằm trên thớt, tùy ý chém giết.
“Lê Hoàng Việt, anh đừng nghĩ tới chuyện buông em ra nữa!”
Trần Khả Như hít một hơi thật mạnh, lại nắm tay anh thật chặt, như muốn khảm sâu tay mình vào tay anh.
Đôi mắt cô trầm tĩnh, nhưng ánh mắt lại hừng hực, cố chấp, không để anh trốn được.
Người phụ nữ này cũng có lúc mạnh mẽ như vậy!
Lê Hoàng Việt chỉ cảm thấy ba mươi ba năm qua, chưa bao giờ lòng anh có cảm giác căng đầy như này. Thần sắc lạnh nhạt không khỏi trở nên dịu dàng, khóe môi buông lỏng: “Nghe lời, ngoan ngoãn chờ tôi”.
Rõ ràng là những lời cực kỳ tê dại, rõ ràng nghe xong cô vốn nên thấy cực kỳ hạnh phúc. Nhưng cô không thấy chút vui sướng nào, có khác chi tìm vui trong khổ, trong nụ cười ẩn chứa lệ rơi.
Chỉ trong vài giây, cô dường như đã đưa ra vô số lựa chọn.
Bóng lưng Lê Hoàng Việt thanh nhã, gân cốt thẳng tắp, nhìn tiêu điều mà lại bi hùng.
Sự ấm áp trong tay Trần Khả Như dần dần mất đi. Trước mắt cô là cảnh cận chiến loạn xì ngầu, người đánh ta đấm, đây khác xa một cuộc chiến công bằng, hoàn toàn là lấy nhiều đập ít.
Bọn họ đều hiểu, cho dù có đánh thắng bốn kẻ này, biệt thư Sơn Lâm vẫn sẽ còn những kẻ khác, có mà chạy đằng trời.
“Lê Hoàng Việt, đừng để bị thương nữa!”
Cô buột miệng hô. Âm thanh nắm đấm và gây gộc xuyên thẳng qua trái tim nặng nề của cô.
Nhưng giây tiếp theo, Lê Hoàng Việt bị ai đó đập cho một phát trúng lưng. Cô nghe thấy anh phát ra tiếng rên, thân thể dừng lại.
Nước mắt không kìm nổi, chảy dọc theo hai bên gò má. Nhiệt độ trên núi xuống thấp, càng về đêm càng kinh khủng, cào nát làn da mỏng manh và chỗ lõm xương quai xanh.
Hà Văn Ba mặc sức cười, hết sức hả giận.
Gậy đập trên người Lê Hoàng Việt hết lần này đến lần khác, nghe rõ cả tiếng da thịt nứt ra. Cả người cô như bị nghiền nát thành từng đoạn, cảm thấy như chính mình cũng bị đánh, cổ họng đã sớm khóc không thành tiếng.
“Van xin ông, hãy bảo họ dừng lại đi, đừng đánh nữa!”
Trần Khả Như cuối cùng không nhịn được, vot tới trước mặt ông chủ nhà, níu lấy tay áo ông ta kêu khóc.
“Dựa vào cái gì?”
Ông chủ biệt thự liếc mắt nhìn cô, lạnh như băng, vô tình nói: “Cô là cái dạng gì? Tôi tha mạng cho cô, vốn là quá mức nhân từ. Cậu ta thì khác. Cô có biết hàng năm có bao nhiêu kẻ muốn đên đây đục nước béo cò không, toàn là mầm họa!”
Mặc dù Lê Hoàng Việt đánh ngã được hai tên xuống đất, nhưng cũng phải trả một cái giá đắt. Bây giờ, trên mặt, trên đầu của anh đều là máu tươi dầm dề. Ngoại trừ tròng mắt trắng đen rõ ràng, không có chỗ nào không bị thương.
Trong lúc tầm mắt mông lung, anh nhìn thấy Trần Khả Như vốn luôn kiêu hãnh, cầu xin người kia tha cho anh.
Lần đầu tiên cô khóc thảm thương, bi thiết như này. Nỗi buồn lúc này so với cái ngày biết tin mẹ cô bị cha giết còn xót xa và đau đớn hơn.
Anh mỉm cười.
Giữa lúc máu thịt lẫn lộn, dường như có một đóa mạn châu sa quyến rũ đang nở rộ.
Anh lớn tiếng quát: “Xem ra, Lê Hoàng Việt tôi, đêm nay sẽ phải bỏ mạng chốn này. Sau khi em đi khỏi đây, không cần làm góa phụ, trực tiếp tái hôn đi!”
Trần Khả Như khóc không ra hơi: “Lê Hoàng Việt, anh thần kinh rồi!”
Lúc này mà anh vẫn còn tâm trạng nói đùa.
“Tôi nói thật”.
Lúc đó không có trăng sao, ánh mắt anh sáng ngời, chân thành mà bi thương.
“Lê Hoàng Việt, đồ khốn kiếp…”
Trần Khả Như không muốn bực mình với người kia. Lê Hoàng Việt gặp nguy hiểm ở biệt thự Sơn Lâm, cô đã nghĩ tới. Nếu thật sự không có cách nào, hai người phải nói rõ ràng lần cuối.
Sinh không cùng một nơi, nhưng chết cùng một huyệt, coi như thỏa mãn tâm nguyện của cô.
Nhưng ở Sìn Hồ, Lê Hoàng Việt đã nói với cô, Trần Khả Như, chúng ta sinh con đi. Câu nói này đột nhiên nhảy ra trong đầu, gợi lại cảm giác xao động và khao khát của cô.
Cho nên, em không nỡ, em chỉ muốn sống cuộc đời tương đối bình thản là được rồi.
Làm sao đây?
“Ngớ ra làm gì, mau giải quyết đi, hay là phải để tôi tự mình làm hết hả?” Hà Văn Ba sốt ruột thúc giục khi thấy mấy tên kia đang thở hổn hển nghỉ ngơi.
Mấy người đó cầm gậy lên, lại muốn tiếp tục đánh. Lê Hoàng đã mất khả năng phản kháng, gập người xuống, hô hấp đông lại.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng lại vang lên: “Trương Phước Thành, ông biết mẹ tôi Tô Mi chết như thế nào không? Bà ấy bị cha tôi Trần Thế Phong sát hại. Ông có biết tại sao Trần Thế Phong lại ghét mẹ tôi đến vậy không? Đó là vì ông. Mẹ tôi luôn nhắc đến ông, tên của ông…”
“Cô nói gì?”
Đôi mắt như bộ xương đột nhiên mở to, tóc mai hai bên cũng dần sâu, ông ta khàn giọng hỏi.
“Ông cuối cùng cũng chịu thừa nhận sao?”
Từ biểu cảm của người kia, Trần Khả Như hết sức chắc chắn, ông ta chính là Trương Phước Thành.