Cậu bé được đưa đi. Lê Hoàng Việt đi đến đống đổ nát, nhưng bị lực lượng cứu hộ chặn lại, “Thưa anh, anh định làm gì, anh không thể đi vào! Rất nguy hiểm!”
“Tránh ra”.
Anh cắn chặt răng, kìm nén vẻ mặt thật của mình.
Dù thế, mọi người hoàn toàn có thể nhận ra những lo lắng của anh qua từng hành động.
Rõ ràng là sốt ruột kinh khủng, nhưng chỉ có thể túm lấy người khác như đang đòi nợ.
Phạm Đức Huy nghĩ một lát, đi tới trước mặt anh, ân cần thuyết phục: “Anh Hoàng Việt, anh không phải là người cứu hộ chuyên nghiệp. Bây giờ đã xác định có người ở bên trong, chắc chắn có thể cứu được. Trong trường hợp anh nhất định muốn đi vào, gặp phải nguy hiểm hoặc bị thương, chẳng phải lại khiến bác sĩ Khả Như lo lắng cho anh sao? ”
Lê Hoàng Việt dùng khóe mắt liếc cậu ta một cái, lạnh lùng hỏi: “Cậu đang nghi ngờ thể lực của tôi?”
Phạm Đức Huy nghẹn lời: “…”
Đây nhất định là người theo chủ đàn ông. Nếu không làm sao có thể nghe hiểu câu của cậu ta ở một tầm khác hoàn toàn. Đúng là ông nói gà bà nói vịt!
Không trách, bác sĩ Khả Như bị người này chọc điên, không phải là không có lý do.
Lê Hoàng Việt muốn làm gì, chưa từng có ai có thể ngăn cản được! Hơn nữa, dù chỉ một giây, anh cũng không muốn đợi thêm!
Bầu trời nhuộm khói hoàng hôn. Nếu trời lại tối, sẽ gây khó khăn rất lớn cho công tác khai quật và cứu hộ, vì vậy phải giải cứu người càng sớm càng tốt.
Nếu sử dụng máy xúc rất dễ xảy ra sập lần hai, khiến người bên trong bị chôn sống đến chết.
Trên thực tế, khả năng rất cao là những người được giải cứu khỏi đống đổ nát khó mà giữ được tính mạng.
Tối om.
Bóng tối bao trùm cùng sự ngột ngạt đè ép Trần Khả Như.
Cô có một giấc mơ. Trong mơ, Lê Hoàng Việt bỏ Trần Phương Liên để đến tìm cô, cầu xin cô tha thứ, thái độ thật sự hèn mọn… Rõ ràng đó không phải là tác phong của Lê Hoàng Việt, nhưng nó thực sự khiến cô mê đắm.
Cô khao khát một tình yêu đơn thuần, ấm áp, vĩnh viễn được ở cạnh anh.
Nhưng, giấc mơ dù sao cũng chỉ là giấc mơ, khi tỉnh lại liền tan thành mây khói.
Trần Khả Như tỉnh dậy sau cơn ác mộng, phát hiện mình vẫn ở trong hoàn cảnh hết sức khắc nghiệt, chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Lưng của cô bị thứ gì đó kết cấu khá nặng đè lên. Ở hoàn cảnh đến cả năm ngón tay cũng nhìn không rõ, không thể nhúc nhích được, ngực cô đau âm ỉ, mỗi lần thở cô đều run lên bần bật.
Cô sợ rằng có khả năng bị xuất huyết trong, nếu để lâu không cầm được máu, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Mà này, còn bé trai thì sao?
Cô mệt nhọc nằm trên mặt đất, cổ họng nóng ran, không thể phát ra tiếng. Rõ ràng là nằm trong tay cô trước khi gặp nạn, tại sao bây giờ lại trống không.
Nếu vừa rồi Trần Khả Như vẫn còn lo lắng về tính mạng của mình, thì hiện tại đầu óc cô chỉ nghĩ đến cậu bé kia.
Thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy, cuộc sống mới đang trên đà phát triển, sức sống và tuổi trẻ còn nhiều, hy vọng vô tận, nhưng lại phải đón nhận cái chết?
Còn cô, cô chỉ là một người người cha không yêu mẹ không thương, một người phụ nữ đáng thương không có được người thật sự quý trọng. Có lẽ sự sợ hãi với cái chết cũng chỉ có bấy nhiêu.
Chắc vì đặc thù nghề nghiệp nên Trần Khả Như đã quen nhìn cảnh chết chóc. Ngay cả trước khi đến Sìn Hồ, hay trước khi đến Căn Co, cô đều đã cân nhắc đến kết quả này, nên càng bình tĩnh đối mặt với lựa chọn của chính mình.
Mặc dù sớm biết khi xông vào để cứu cậu bé sẽ gặp nguy hiểm, sẽ chẳng khác nào tự dâng mạng mình, cô vẫn sẽ không do dự.
Cô là một người phụ nữ yếu đuối, đối với chuyện tình cảm, cầm không được buông chẳng xong.
Đơn giản, cứ chấp nhận số phận thôi.
Trần Khả Như nhắm mắt lại, kỳ thật nhắm hay không nhắm cũng chẳng khác gì, dù sao xung quanh cũng chỉ là bóng tối mịt mùng.
Không biết đã qua bao lâu, trên đỉnh đầu có tiếng sột soạt, dần dần càng lúc càng lớn.
Đá vụn liên tục rớt xuống, một số rơi thẳng vào người cô.
Trần Khả Như mở mắt ra, hơi nheo lại, liền cảm thấy có một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào. Cô vô thức nhắm lại, vừa rồi, ánh sáng truyền thẳng vào khiến mắt đau nhói. Ánh sáng đột ngột quả nhiên thật sự rất nguy hiểm.
Có người đến giải cứu họ sao?
Trần Khả Như khẽ nở nụ cười yếu ớt, không biết là vui mừng hay ý khác, xem như cảm thán số phận đầy rẫy bất ngờ đi.
“Có ai không? Nếu có, hãy kêu lên!”
Cô cảm thấy xung quanh lao xao đầy tạp âm, như thể ai đó đang nói chuyện.
Đáng tiếc mi mắt của Trần Khả Như càng ngày càng nặng trĩu, lồng ngực nóng như thiêu đốt. Miệng như bị dán chặt, không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Cố hé miệng, nhưng không còn sức.
“Trần Khả Như, người phụ nữ ngu ngốc, trả lời tôi nhanh lên!”
Giọng nói độc đoán vọng xuống từ trên cao, Trần Khả Như ngẩn ngơ tưởng mình bị ảo giác, làm sao có thể là Lê Hoàng Việt?
Không, nhất định là cô ấy nghe nhầm, không phải Lê Hoàng Việt.
Anh rõ ràng không thèm quan tâm đến cô nữa, sao lại đi tới Sìn Hồ xa xôi này!
“Trần Khả Như, mạng sống của em là của tôi. Nếu xảy ra chuyện gì, em không xong đâu, tôi sẽ nghiêm khắc trừng phạt em!”
Trên đời sẽ không tìm ra người đàn ông thứ hai xấu xa như Lê Hoàng Việt, ngay cả trong lúc nguy cấp vẫn không có câu nào lọt tai.
Hống hách, độc đoán không ai bì nổi.
Lần này, Trần Khả Như rốt cuộc nghe rõ rồi.
Là anh.
Nhưng, cô không cách nào đáp lại được.
“Có người bên dưới!” Ai đó vội vàng hét lên.
Ánh sáng dần dần chiếu lên, Lê Hoàng Việt cùng các chiến sĩ khác tìm cách đi xuống. Cuối cùng thấy rõ cô đang hấp hối. Một mảnh bê tông cốt thép đè lên lưng cô, dường như tim sắp ngừng đập đến nơi.
Trần Khả Như! Là cô ấy!
Linh cảm của anh chưa bao giờ mạnh mẽ như thế.
Ngay lúc đó, nỗi sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể.
Lê Hoàng Việt cuối cùng đã hiểu cảm giác muốn mà không được, hoảng sợ không chịu đựng nổi… Nhất thời, rất nhiều ý nghĩ xẹt qua trong đầu, nhưng trong chốc lát lại hóa trống rỗng.
Anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý. Mọi người đang lấy đi khối bê tông đè trên người cô, khi định chạm vào cô thì bị Lê Hoàng Việt chặn lại.
“Để tôi”.
Sức mạnh trong ánh mắt của anh ấy rất kiên định, không chấp nhận bất cứ lời từ chối hoặc phản đối nào.
Lê Hoàng Việt bế cô lên một cách dễ dàng. Quả nhiên, gương mặt gầy guộc trong ấn tượng, lúc này tái nhợt, khô khốc và yếu ớt, như thể hô hấp của cô có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
Cơ thể trên tay trở nặng và dính, anh trầm trọng đứng lên.
Cô thỉnh thoảng mở mắt liếc một cái, vẫn có chút không thể tin được, người trước mặt là Lê Hoàng Việt. Trái tim cô như bị ngàn vạn lớp sóng nuốt chửng. Bỗng giữa ngực và bụng có cảm giác đau đớn không kìm nén được, “Ọe”, Trần Khả Như Khạc ra một ngụm máu.
Máu chảy dài trên má cô, lăn xuống dưới rồi rớt vào bóng tối.
Ánh sáng cuối cùng lưu lại trong mắt cô là đôi mắt sáng ngời của Lê Hoàng Việt. Một giây sau, không còn thấy dấu hiệu tồn tại.
Nó dần chuyển sang màu đen, hoàn toàn mất ý thức.
“Trần Khả Như!”
Hai tay Lê Hoàng Việt có chút run rẩy, khó kìm được hét lên. Lúc ấy, chiến sĩ bên cạnh thấy mặt Lê Hoàng Việt tối sầm đáng sợ, nhìn thấy Trần Khả Như ho ra máu, bỗng nhiên có vài phần không đành lòng, “Anh Hoàng Việt, mau đưa vợ của anh ra ngoài chữa trị, để muộn không hay đâu!”
Lê Hoàng Việt tuy rằng sống an nhàn sung sướng, nhưng cơ thể cường tráng không phải nói khoác. Những lời anh nói với Phạm Đức Huy hoàn toàn dựa vào thực lực.
Hơn mười phút sau, cần cẩu đưa họ an toàn ra khỏi khu vực sạt lở.
Lúc này, bóng tối gần như bao phủ bầu trời.
Phạm Đức Huy đứng không gần không xa quan sát. Bác sĩ muốn tiếp nhận Trần Khả Như từ người đàn ông lạnh lùng này, nhưng đều bị anh cương quyết từ chối. Người đàn ông này dường như vững như tường thành, không chỉ có ngoại hình xuất chúng, còn khiến người khác vừa chấn động, vừa sửng sốt.
Anh ta quả thực đã cứu Trần Khả Như ra.
Sau khi vào phòng hội chẩn tạm thời, bác sĩ không thuyết phục được Lê Hoàng Việt ra ngoài. Người nhà bệnh nhân vừa mới cứu người bệnh, trên người mang nhiều vi khuẩn, đứng trong phòng mổ (tuy không chính quy) sẽ ảnh hưởng nhất định đến bệnh nhân.
Không biết làm sao, họ đành phải để Lê Hoàng Việt mặc áo phẫu thuật dùng một lần, đội mũ và đeo khẩu trang rồi đứng bên cạnh.
Dứt khoát mà nói, vết thương của Trần Khả Như nói nhẹ không nhẹ, nói năng không nặng, xuất huyết trong, không tổn hại đến các cơ quan nội tạng chính. Tạm thời đã dùng thuốc khống chế xong, cần nghỉ ngơi vài tuần để hồi phục.
“Anh Hoàng Việt, trên tay anh có vết thương, để em băng bó cho anh nhé?”
Cô y tá vừa hỏi câu trên thấy vết thương trên tay Lê Hoàng Việt lộ ra, không khỏi lo lắng hỏi.
“Không sao đâu.”
Lê Hoàng Việt bất động như núi, hai mắt gắt gao, nhìn chằm chằm cái người suy yếu trên giường bệnh.
“Anh Hoàng Việt, đừng lo lắng, bác sĩ Khả Như sẽ không sao đâu.”
Cô y tá khuyên bảo, hai má có chút đỏ lên, “Anh Hoàng Việt, tình cảm của anh và bác sĩ Khả Như thật tốt, thật ghen tị với hai người”.
“Cảm ơn”.
Ngay khi cô nghĩ mình sẽ bị đóng băng, đôi môi gợi cảm của người đàn ông khẽ nhúc nhích.
Sáng hôm sau.
Mặt trời rực rỡ tỏa nắng.
Tựa hồ, thời tiết ấm áp và đẹp đẽ này, đã dọn sạch hoàn toàn những khốn đốn trong những ngày trước.
Khi Trần Khả Như tỉnh lại, trước ngực như có tảng đá đè lên, nhưng cảm giác đau đã giảm đi rất nhiều. Mắt chạm vào những tia sáng dìu dịu lọt qua cửa sổ. Cô hơi hơi khép mắt, cảm giác chưa quen ngay được.
Cô nhìn thấy trước mắt có hai bóng người mơ hồ.
“Bác sĩ, sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?”
Giọng điệu trầm thấp xen lẫn sự lo lắng không thể che giấu.
“Anh Hoàng Việt, ngoài xuất huyết trong, bệnh nhân còn có các biểu hiện như suy kiệt cơ thể, thiếu máu nên sẽ tỉnh lại muộn hơn, nhưng anh không cần quá lo lắng”.
Nghe đến đây, cô cảm thấy cảm giác lạnh thấu xương toát ra từ anh.
“Khi nào có thể chuyển cô ấy đi?”
“Chờ sau khi cô ấy tỉnh lại, dù sao xóc nảy cũng không tốt cho bệnh nhân”.
…
Đây là lần đầu tiên Trần Khả Như nghe thấy người tiếc chữ như vàng, như Lê Hoàng Việt nhiều lời đến thế. Lòng cô rối rắm, trong đầu có hàng ngàn chữ đang chạy, cô không biết phải làm thế nào để xếp anh vào một góc…
Trái tim bình lặng dường như lại hỗn loạn.
Tại sao, sau khi em bình tĩnh lại, anh lại xuất hiện như một anh hùng?
“Nhìn xem, bác sĩ Khả Như tỉnh rồi!”
Phạm Đức Huy vừa bước vào, thứ đập vào mắt là vẻ lặng yên không một tiếng động cùng đôi mắt rưng rưng của Trần Khả Như.
Lê Hoàng Việt quay đầu nhìn cô chằm chằm, cô cẩn thận nhắm mắt lại.
Cô ấy đã tỉnh từ lâu.
Thế nhưng lại tránh anh.
Sau khi bác sĩ đến kiểm tra và chẩn đoán cho cô xong, liền đi luôn, chỉ còn lại hai người im lặng.