“Những gì tai nghe mắt thấy chưa chắc đúng.”
Khi anh nói, một tia cảm xúc lóe lên trong mắt anh, gần như không thể nắm bắt được bằng mắt thường.
Huyền bí, khó hiểu.
Trần Khả Như không giải thích được, mặc dù cô rất muốn thông thấu và hiểu được.
Hoặc có thể đây là một thủ đoạn của Lê Hoàng Việt, một mánh khóe để lừa gạt cô. Dù sao làm nhiều thì tất phải nhuần nhuyễn, không phải sao?
“Đừng nói chuyện này nữa. Tôi hơi mệt, đi nghỉ trước đây”.
Trần Khả Như nhắm mắt lại, từng chút một nằm xuống cho đến khi hoàn toàn nằm thẳng Cô trùm kín chăn nệm, động tác nhẹ nhàng, dứt khoát.
Người phụ nữ ngu ngốc này!
Lê Hoàng Việt theo dõi hành động của cô, hai mắt híp lại thành một khe nhỏ. Giữa hàng lông mày có hắc khí nhàn nhạt, hơi thở âm trầm.
Anh ta mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Trần Khả Như có thể cảm nhận được hô hấp của người kia, vô cùng nặng nề, vô cùng dày đặc. Anh ấy đang tức giận nhưng không làm thêm bất cứ hành động gì.
Lê Hoàng Việt mạnh mẽ và độc đoán, từ khi nào lại trở nên bình tĩnh như vậy?
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc. Ngón tay cắm sâu vào mép giường, mí mắt nhắm nghiền hết sức.
Một lúc lâu Lê Hoàng Việt không làm gì, so với im ắng như này thì thà cãi nhau còn dễ chịu hơn. Đáng tiếc bản chất cô là một người phụ nữ không thích cãi vã.
Cô sợ mình không nhịn được. Nhất thời bỏ hết tự tôn, phá vỡ giới hạn để gào thẳng vào mặt Lê Hoàng Việt. Em không thích Trần Phương Liên, em không muốn cô ta làm thư ký của anh, em muốn anh chỉ thuộc về một mình em!
Đêm khuya.
Tiếng sột sột soạt soạt của người kia lọt rõ vào tai.
Làm sao đêm nay Trần Khả Như ngủ được? Kể từ khi Trần Phương Liên xuất hiện, cô ngày một lo lắng và khủng hoảng. Lại thêm sự không rõ ràng của Lê Hoàng Việt mà cô phải vật lộn từng ngày.
Nếu tiếp tục như vậy, e rằng Trần Phương Liên chưa ép cô, thì cô đã bỏ chạy lấy người rồi.
Nằm cùng một giường, nhưng đôi bên lại mơ tưởng những điều khác nhau.
Bây giờ Trần Khả Như thực sự hiểu ý nghĩa của câu này.
Lê Hoàng Việt tắt đèn. mùi sữa tắm rất hợp với sự nam tính của anh, bay lởn vởn quanh cơ thể cô.
Ngay sau đó, anh ôm lấy cô.
Lực của hai cánh tay thật vững vàng và mạnh mẽ.
Người Trần Khả Như cứng ngắc, nhíu mày. Anh ôm chặt quá, tim cô đập dữ dội đến mức khó có thể thở bình thường.
Tay anh lần mò sau lưng cô, lướt qua làn da mịn màng.
Lòng bàn tay của anh cũng bắt đầu không đứng đắn, quanh quẩn ở đường viền cổ áo, dần dần thò vào bên trong, chạm đến đâu như có lửa cháy đến đó.
Trần Khả Như cắn chặt hàm răng trắng tinh, không để cho mình phát ra tiếng bất kỳ âm thanh gì.
Cô và Lê Hoàng Việt dường như đã trở lại điểm xuất phát.
Mấy tháng vừa rồi, cô như ở trong cơn mê, bối rối, hoang mang. Cô mơ mơ màng màng, có chút vui vẻ trong thống khổ, do dự không buông.
“Dừng lại.”
Cô đập mạnh vào cái tay đang mò vớ mò vẩn. Không biết từ lúc nào, cổ áo cô đã trống không, “cảnh xuân” chợt hiện.
Nhưng bàn tay rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn. Người đang chống đối cô không cách nào bình tĩnh được, ngược lại càng ngày càng kịch liệt. Giữa hơi thở hỗn loạn, phả lẫn vào nhau, bầu không khí ngày càng nóng hơn.
Trần Khả Như nóng máu, đầu nhảy số.
Kể từ khi cô và Vũ Tuyết Trang đến bệnh viện cài thứ kia, kinh nguyệt không còn chính xác, lúc sớm lúc muộn, đây là di chứng để lại.
Dù có phải hay không, ngày hôm nay mà cùng Lê Hoàng Việt làm gì, cũng sẽ chỉ khiến cô cảm thấy có dằm trong tim, càng khoét sâu thêm khoảng cách giữa họ.
Đàn ông ghét nhất điều gì? Đang hứng thì nghe bạn gái hay vợ nói là đến ngày đèn đỏ, vậy thì thật công cốc.
“Biết rồi, ngủ đi”.
Cuối cùng, anh chỉ ôm cô, nhưng giọng điệu cường thế, vặn vẹo, trầm thấp, nói chung là mất hứng.
Nói là làm, từ trước đến giờ, Lê Hoàng Việt đã bảo đảm thì đều chắc chắn.
Trần Khả Như quay lưng về phía anh, càng lúc càng nhích xa. Nhưng anh lại chộp lấy cô hết lần này đến lần khác cho đến khi da dán sát. Có vẻ như thế này, trái tim cũng trở nên gần hơn.
Cũng được, cứ như vậy đi.
Trong khi Trần Khả Như đang ngủ dở, cô nghe thấy Lê Hoàng Việt nói: “Trần Khả Như, cho dù xảy ra chuyện gì, đừng rời xa tôi.”
Nhưng mà, cô không biết đó là mơ hay thực.
Cái giọng này rất cẩn thận, như thể cô là người duy nhất còn lại trên thế giới, chứa đựng sự hoảng sợ không ngờ tới.
Khi trời vừa hửng sáng, cánh tay cường tráng đang ôm lấy eo cô biến mất không dấu vết. Chỉ còn mùi anh nhàn nhạt quẩn quanh mũi cô.
Sau đó, mỗi ngày đều như vậy.
Sau khi cô ngủ, Lê Hoàng Việt sẽ ôm lấy cô. Cơ thể anh căng chặt, nhưng anh không nhúc nhích.
Anh đang kiềm chế, phải không?
Trên báo chí và tin tức, thường có thể thấy hình ảnh của anh và Trần Phương Liên. Từng có những tin đồn không rõ ràng, bị truyền thông “hầm, xào, nấu, nướng” mấy ngày. Mấy phóng viên chỗ nào cũng chõ mũi vào. Có người còn quá đáng tới mức giả vờ làm bệnh nhân của Trần Khả Như, nhưng vừa mở miệng liền bị lộ.
Sau đó, Lê Hoàng Việt đập một phát, dẹp hết tin đồn, chỉ thừa nhận Trần Phương Liên là thư ký của anh trước công chúng.
Kể từ sau khi Tống Quốc Minh hoàn toàn biến mất, hành động của tập đoàn MTP khiêm tốn hơn nhiều, không biết đang có kế hoạch gì.
Đây không phải là điều mà Trần Khả Như nên lo lắng.
Trần Phương Liên cứ ở cạnh Lê Hoàng Việt, chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, không ai biết khi nào nó sẽ phát nổ.
Quả bom hẹn giờ này cuối cùng phát nổ, vào một ngày cuối tháng 11.
Nó khiến trái tim vốn đã được vá lại của Trần Khả Như chia năm xẻ bảy.
Ngày 30 tháng 11, sinh nhật của Lê Hoàng Việt.
Dĩ nhiên là Trần Khả Như nhớ rất rõ. Nhiều năm trước, cô đã tìm hiểu mọi thông tin về Lê Hoàng Việt, nhóm máu, chòm sao, v.v… Giờ đây, thói quen đã trở thành tự nhiên.
Miệng nói không nhưng hành động ngược lại, có lẽ dùng để miêu tả Trần Khả Như.
Nhớ giữa tháng, Vũ Tuyết Trang nói với cô, nếu muốn lấy được trái tim người đàn ông, thì phải lấy được dạ dày của anh ta trước. Lúc đó cô không nghĩ vậy. Trước ngày sinh nhật anh một ngày, Lê Chí Cường gọi rất nhiều cuộc, cố ý nhắc nhở cô sinh nhật của tổng giám đốc.
“Thật sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi, “Giám đốc của các anh ám chỉ anh nói cho tôi, hay là anh tự nghĩ ra?
“Đương nhiên không phải, giám đốc làm sao biết được. Thời gian gần đây anh ấy quá bận rộn. Nhưng em nghĩ năm nay thì khác, vì có chị bầu bạn, anh ấy không còn đơn độc nữa”.
Trên điện thoại, Từ Mộ văn vẻ một cách chua xót, nhưng vô cùng chân thành, không gây chút khó chịu nào.
“Được rồi, tôi hiểu rồi”.
“Bà chủ, chị chờ chút, em có một chuyện đã nhịn rất lâu, nhất định phải nói cho chị biết.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Là chuyện về cô Trần Phương Liên. Chị biết cô ấy là bạn gái cũ của tổng giám đốc chưa. Song, em dám đảm bảo với chị 100% rằng, anh Hoàng Việt sẽ không bao giờ có bất kỳ tình cảm nào với cô ấy. Cho vị trí thư ký, hoàn toàn xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo. Chị yên tâm, chỉ cần em ở công ty, em sẽ theo dõi và giám sát liên tục mười hai tiếng, chuyện này không thành vấn đề. Em sẽ không để hai người họ nối lại tình xưa, với cả anh Hoàng Việt không phải loại người này.
Tuy rằng không thể hoàn toàn tin được lời của Lê Chí Cường, nhưng chúng vẫn rất hữu dụng.
Người trong cuộc mù mờ, người ngoài cuộc sáng suốt. Người ngoài cuộc nói một câu có khi còn hơn lời giải thích mơ hồ của người yêu.
Tâm trạng vốn đang u ám của Trần Khả Như, vì thế mà trở nên vui vẻ.
Cũng giống như bầu trời mùa mơ vàng. Vài ngày trời nắng, đổi lại là những ngày mưa phùn liên tục, hoặc tự dưng trời quang nổi sét, mưa ào đến như thác lũ.
“Tôi biết rồi”.
“Đúng rồi bà chủ, buổi tối tổng giám đốc chắc là không có việc gì khác. Chị cứ yên tâm chờ việc kia đi, mọi việc đã có em lo”.
“…”
Sau khi cúp điện thoại, một lúc sau, Trần Khả Như liền gọi vào điện thoại di động của Lê Hoàng Việt.
Đương nhiên, không giống như trong tiểu thuyết, nữ phụ sẽ nhận điện thoại mà nữ chính gọi cho nam chính. Lê Hoàng Việt là một người đàn ông có tính kiểm soát rất mạnh, anh ta không bao giờ bất cẩn trừ khi cố ý muốn lộ ra sự sơ sót.
Chuông đổ bốn mươi giây, anh thong thả nhấc máy, “Alo, có chuyện gì vậy?”
Giọng người kia như một thỏi nam châm đầy đê mê tha thiết hỏi, nhưng Trần Khả Như lại đơ ra, đầu ngón tay hơi lành lạnh.
Đã bao lâu rồi, không nói chuyện điện thoại một cách tử tế với anh ấy? Mười ngày, nửa tháng.
“A lô?” Đối phương thúc giục.
“Ừ, đây”.
Trần Khả Như hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó nín thở hỏi: “Tối nay anh có rảnh không?”
“Có, làm sao?”
“Về nhà ăn cơm”.
“…”
Người kia ngừng lại, chỉ còn tiếng hít thở.
Đối với Trần Khả Như, đó là một khoảng lặng dài. Có phải cô đang tự mình đa tình hay cô tự cho là mình thông minh.
Tai cô đỏ lên, nhanh chóng chuẩn bị cúp máy: “Coi như em chưa từng nói gì, anh cũng chưa nghe thấy gì”.
” Chờ đã Trần Khả Như!”
Lê Hoàng Việt nhanh hơn cô một bước, lo lắng hét lên. Con rùa mãi mới chịu ra khỏi mai, làm sao có thể dễ dàng để cô rụt lại được.
Sau khi chắc chắn cô chưa tắt máy, giọng nói của anh đột nhiên trở nên bình ổn, “Bảy giờ, bảy giờ tôi sẽ trở về”.
“Vâng”.
Đến tận khi kết thúc cuộc gọi, tai của Trần Khả Như vẫn còn nóng.
Lần đầu lấy lòng người khác, không biết một lúc nữa cô sẽ kiểu cách thế nào.
Cô chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho anh như một người thân thiết, không còn xa cách, lặng lẽ quan tâm anh.
Đó là ước muốn được ấp ủ từ lâu.
Sáu giờ rưỡi, chuông cửa réo vang.
“Có phải là cô Trần Khả Như không? Bánh cô đặt ở tiệm chúng tôi được giao tới rồi. Trần Khả Như cầm một chiếc hộp màu trắng cỡ vừa đặt lên chiếc bàn đầy thức ăn.
Cô dùng lồng bàn đậy thức ăn. Nếu không, với thời tiết lạnh đơ người như này, cho dù có bật điều hòa nhiệt độ trong nhà, thức ăn cũng sẽ nhanh nguội.
Bảy giờ đúng.
Tâm trạng của Trần Khả Như hơi rạo rực, bắt đầu đứng ngồi không yên.
Lần đầu xuống bếp, nấu nướng đều dựa theo video. Trần Khả Như gắng hết sức mình để đem lại kết quả tốt nhất, vượt cả mong đợi.
Chẳng lẽ cô không phải không có thiên phú mà là lười biếng sao?
Bây giờ là bảy giờ mười lăm.
Cô bắt đầu lộ vẻ lo lắng.
Bảy giờ bốn mươi lăm.
Tám giờ.
Tám giờ ba mươi.
Trần Khả Như bắt đầu sốt ruột, suy nghĩ lung tung.
Đã một tiếng rưỡi trôi qua, tại sao Lê Hoàng Việt vẫn chưa về?
Ngay cả khi anh không về được, anh không thể gọi điện thoại sao?
Đúng lúc định gọi điện, một số điện thoại lạ gọi đến.
Ai gọi đây?
Trần Khả Như do dự một lúc, sau đó cầm lên, liền nghe thấy giọng nữ rất quen thuộc trong điện thoại.
“Cô Khả Như, bây giờ cô có thời gian không, có thể đến nhà hàng La Maison Deli trên đường 2 Tháng 9 được không?”
Đó là giọng của Trần Phương Liên, nhẹ nhàng và hào phóng, đồng thời tràn ngập hiểm họa.