Lê Hoàng Việt không chút do dự gạt cô ra.
“Ơ.” Trương Phúc Nhân sợ hãi tiếp tình huống khó giải quyết của Trần Khả Như, bối rối nhìn Lê Hoàng Việt. Đậu má, lần này đại ca định bỏ lại tình cũ đi tìm niềm vui mới sao?
Không không, có vẻ như Trần Phương Liên là tình cũ, còn Trần Khả Như là tình mới… Chà, dù sao thì anh cũng không đoán ra được, chuyện tình tay ba luôn khó nói.
Lê Hoàng Việt nóng lòng muốn quay người lại. Lưng anh lạnh lẽo cứng đờ, tốc độ di chuyển giữa hai chân có vẻ ổn định, nhưng càng lúc càng nhanh. Tầm mắt của Trần Khả Như dần dần mờ đi. Dường như bóng lưng anh trong nháy mắt sẽ biến mất phía xa xa, nơi bầu trời xanh nhạt giao hòa với màu vàng xanh của bãi cỏ.
Anh đang đuổi theo Trần Phương Liên?
Không cần nghi ngờ gì.
Có muốn bảo anh ở lại?
Trần Khả Như hé đôi môi đang dần bợt đi. Cổ họng như bị nghẽn lại, không thốt nên lời.
Cô sợ, sợ chủ động lần nữa thì chỉ đổi lại là trái tim sắt đá của người kia.
Càng sợ khi mình bỏ ra tất cả, thậm chí hèn mọn dâng hiến phẩm giá nhưng lại bị người khác bỏ rơi.
Nhưng.
Tại sao?
Anh ấy rõ ràng có thời gian để giải thích… Cuối cùng, anh ấy vẫn quay đầu bỏ đi.
Chẳng nhẽ, sau khi Trần Phương Liên trở lại, sự dịu dàng và tình cảm của anh ấy cũng theo đó biến mất?
“Chị dâu, bây giờ chúng ta có đến bệnh viện không?”
Tiếng gọi nhẹ nhàng của Trương Phúc Nhân khiến cô tập trung trở lại.
Cô nhắm nghiền đôi mắt chua xót, mở trở lại, nói như thường: “Không cần, anh để tôi xuống trước.”
“À! Vâng.”
Trương Phúc Nhân hơi xấu hổ, vội vàng thả tay ra. Chị dâu giống mẹ như đúc, sao có thể không biết ngại mà không tôn trọng chị dâu?
Lúc đầu ở quầy rượu chưa biết chuyện mới dám tán tỉnh, về sau anh ta vẫn luôn cung cung kính kính.
Khi Trần Khả Như bước xuống đất, cơ thể có hơi run rẩy. Trương Phúc Nhân nhìn thấy thế, liền nắm lấy cánh tay của cô, “Chị dâu, mặt chị nhợt nhạt quá, có sao không?”
“Không sao đâu.”
Trần Khả Như lắc đầu, theo phản xạ mà buông ra. Hóa ra mọi chuyện đã quá rõ ràng, môi cô khẽ nhếch.
Trương Phúc Nhân nhún vai, nhìn chị ấy dáng vẻ như này mà bảo không sao… nói không ghen thì đúng là nói điêu. Trong nhà toàn đàn bà con gái, anh ta lại chẳng rõ quá.
Trương Phúc Nhân liếm đôi môi khô không khốc, vội vàng thuyết phục: “Chị dâu, em vừa rồi có nói sai gì thì mong chị đừng hiểu lầm. Em chưa bao giờ coi Trần Phương Liên là chị dâu. Chị ấy cùng lắm chỉ là quá khứ. Chị mới là hiện tại và tương lai của anh Việt nhà chúng ta. Em, Trương Phúc Nhân, chắc chắn chỉ có chị! ”
Trình độ ba hoa chích chòe của anh chàng này đúng là điêu luyện. Trần Khả Như vốn không tập trung, căn bản là nghe tai này xọ tai kia.
“Không cần, tôi có thể tự đi.”
“Ai ôi, chị dâu, chị đi một mình, em không yên tâm. Anh Việt sẽ trách em bảo vệ chị không tốt… Vừa rồi chị cũng thấy đấy. Anh ấy toàn hành em không thèm báo trước!”
Trương Phúc Nhân mềm cứng khuyên can mãi, mục đích không để Trần Khả Như bỏ đi một mình.
Cô trước đây mãi không hiểu tại sao Lê Hoàng Việt lại chơi cùng người lắm mồm như Trương Phúc Nhân. Giờ hiểu rồi, người này có chỗ dùng được.
Trứng không chọi được đá, Trương Phúc Nhân vo ve mãi bên tai Trần Khả Như. Anh ta được việc như vậy, khiến nỗi buồn của cô vơi đi nhiều.
Hai người sóng vai nhau đi, Trần Khả Như hỏi một cách thản nhiên, “Anh và Lê Hoàng Việt quen biết lâu rồi hả?”
Trương Phúc Nhân không khác gì loa phát thanh, một khi mở ra là không kiểm soát được: “Anh Việt và em học cùng trường. Nhưng anh ấy là thánh học, em thì bài vỡ nát be nát bét. Ở chỗ chúng em, em được xem là đại ca, ai cũng phải khuất phục. Xong, em solo với anh ấy, kết quả là… em thua.
Trương Phúc Nhân là đàn em khóa dưới của Lê Hoàng Việt. Bất kể phương diện gì, Lê Hoàng Việt cũng khiến anh ta phục sát đất, từ đó trở thành đệ ruột của Lê Hoàng Việt. Gia đình Trương Phúc Nhân có tiền. Anh ta học hai năm ở Việt Nam với Lê Hoàng Việt rồi ra nước ngoài. Dù sao cũng kiếm được cái bằng mà về.
“Chị dâu, chị có muốn biết Trần Phương Liên và anh Việt gặp nhau như thế nào không? Hai người đó tình cảm tốt có hay không, không?”
Trương Phúc Nhân không phải đồ ngốc, nói thẳng vấn đề trong lòng Trần Khả Như.
Trần Khả Như nhướng mắt, vẻ mặt có phần nghiêm túc: ” Trương Phúc Nhân, lần sau đừng có gọi anh Việt nữa, nghe thấy là nổi hết da gà.”
Trương Phúc Nhân ngoáy mũi, chán nản: “…” Thật à?
Trong nháy mắt, anh ta hăng hái nói: “Chị dâu, vì chị không thích nghe, vậy thì em không gọi là anh Việt nữa, em sẽ gọi là đại ca. Nhưng mà, chị có chắc là không muốn biết chút thông tin gì về tình địch không? Chỉ là, em nghĩ có khả năng hai người đó nối lại tình xưa rất nhỏ. Chị dâu, chị mới là người vợ được đại ca cưới hỏi đàng hoàng. Nếu đại ca dám lừa dối thì phải xem xét hậu quả, đúng không? ”
“Mấy cái video đại ca thổ lộ với chị vẫn còn đầy trên mạng. Anh ấy được cư dân mạng tâng lên thành người chồng quốc dân. Cứ cho không nỡ bỏ Trần Phương Liên, anh ấy cũng tuyệt đối không dám ném thanh danh bản thân và tập đoàn đi đâu”.
Trương Phúc Nhân đang dương dương tự đắc về khả năng phân tích của mình, lại thấy sắc mặt Trần Khả Như ngày càng tái nhợt. Má nó, chuyện gì vậy?
Cô trầm giọng nói: ” Trương Phúc Nhân, cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn biết về Trần Phương Liên.”
“……” thật hay giả vậy trời?
Trương Phúc Nhân cảm thấy Trần Phương Liên thực sự khác với những người phụ nữ bình thường, lúc nào cũng ra vẻ nũng nịu. Rõ ràng muốn biết lại bảo không cần. Nghĩ một đằng nói một nẻo, khiến người khác không biết làm sao, không nỡ lòng, không tự chủ bị xoáy theo.
Anh Việt cũng thật là, đang yên đang lành tại sao lại đuổi theo cô Trần Phương Liên kia, Trần Khả Như rõ ràng là tốt hơn Trần Phương Liên!
“Chị dâu, hay là em đưa chị đi.”
“Không cần đâu. Tôi không bị thương. Đừng quên, tôi là bác sĩ.”
Mặt mũi Trần Khả Như hơi trầm xuống, lộ ra sự thờ ơ, khiến người khác cảm thấy xa cách ngàn dặm, “Trương Phúc Nhân, có thể để tôi yên tĩnh một mình được không?”
Người ta đã tỏ thái độ tiễn khách, Trương Phúc Nhân không thể tiếp tục mặt dày nữa.
Anh ta nhìn Trần Khả Như vững vàng bước đi, dần biến mất khỏi tầm mắt.
Rời khỏi nơi tổ chức lễ cưới, bước ra khỏi cổng vườn, trán của Trần Khả Như đã lấm tấm mồ hôi. Tay phải chống lên thắt lưng, cơn đau sau lưng như đâm thẳng đến tim.
Đau, cần gì phải chịu đựng?
Cô nhăn mặt, tìm trạm dừng xe buýt bên đường, ngồi tạm xuống. Vừa đặt mông xuống, cảm giác đau đớn như bị gai nhọn đâm liên tục nhắc nhở cô.
Đây là lần đầu tiên Lê Hoàng Việt bỏ lại cô kể từ khi họ làm hòa.
Lê Hoàng Việt đã nói gì với Trần Phương Liên? Chuyện xưa, vương vấn…
Trương Phúc Nhân nói không sai, lý trí của Lê Hoàng Việt chắc chắc không để anh dính líu đến Trần Phương Liên. Nhưng mà, cô không cách nào bình tĩnh lại được. Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt cô?
Lê Hoàng Việt, anh muốn em nghĩ kiểu gì đây? Một người vợ thế tạm trong thời gian xa cách…
Xe buýt đến rồi đi.
Cho đến khi trời tối sầm lại, cô khoác áo của Lê Hoàng Việt, không ngừng suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Điện thoại trong lòng bàn tay yên lặng, không có sóng, cũng không có phát ra tiếng động, như thể đã sắp hỏng tới nơi.
Gió lạnh xào xạc, bộ quần áo mỏng manh không thể mang lại cho cô chút ấm áp mà chỉ khiến cô càng thêm mờ mịt.
Lạnh.
Rất lạnh.
“Trần Khả Như, lần đầu tiên tôi phát hiện chị có khuynh hướng ngược đãi chính mình.”
Một giọng nam vang lên trên đỉnh đầu.
Trần Khả Như cau mày, cuối cùng trên gương mặt tái nhợt có chút biểu cảm.
Ngẩng lên, đó thực sự là Lê Hoàng Việt.
Sau khi trong mắt hiện lên một tia chán ghét cùng lạnh lùng, cô thấp giọng, xa lánh nói: “Tôi ngược đãi chính mình, có liên quan gì đến cậu?”
“Trần Khả Như, não chị mất khả năng đánh giá đúng sai à? Tôi làm mọi chuyện chỉ để chị hết hy vọng. Chị Phương Liên vừa xuất hiện, anh ta đã cư xử khác thường. Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến chị. Trước kia, chỉ là diễn trò lừa thiên hạ. Bây giờ, chị vẫn còn định tiếp tục lừa dối bản thân hả? ”
Lời nói của Tống Quốc Minh nghe như kiểu phát ra từ tận đáy lòng. Đôi mắt anh ta vô cùng chân thành, như thể anh ta là người chân thành duy nhất trên thế giới này.
“Tống Quốc Minh, cho dù có ly hôn với Lê Hoàng Việt, tôi cũng sẽ không chọn cậu, cho nên cậu không cần lãng phí thời gian của mình. Mặc dù tôi không đồng cảm với Lê Mỹ Hoa, nhưng theo những gì cậu làm trong hôn lễ, cậu cứ nói Lê Hoàng Việt đang lợi dụng tôi, nhưng ai mới đúng là đang lợi dụng tình cảm của cô gái khác? Tống Quốc Minh, cậu thật sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn! ”
Trần Khả Như nhanh chóng đứng dậy. Vẻ mặt cô lạnh lùng, sắc bén dưới ánh đèn đường.
“Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì? Trần Khả Như, tại sao cho tôi một cơ hội lại khó khăn đến thế?” Tống Quốc Minh đột nhiên mất tự chủ, ánh mắt tràn ngập khao khát không được đáp trả. Ghen tuông cùng phẫn hận điên cuồng trào từ lý trí đến toàn thân cậu ta.
Tống Quốc Minh ngay lập tức giữ lấy cánh tay cô, kẹp chặt thân hình mảnh mai của Trần Khả Như trong vòng tay mình.
“Tống Quốc Minh buông ra.”
Trần Khả Như không cách nào thoát ra, chỉ đành trợn mắt nhìn cậu ta.
“Trước tiên nói cho tôi biết tại sao chị có thể hòa nhã với Phan Huỳnh Đông. Thật ra, tôi làm tất cả những việc đó cũng chỉ vì muốn ở bên chị. Tôi sẽ cho chị tất cả tình yêu của mình, cũng không làm những việc trái đạo nữa. Tôi đảm bảo, chị nhất định sẽ hạnh phúc!”
Lời nói không mạch lạc còn lặp đi lặp lại, như thể đang phê thuốc.
Ngoài tình yêu điên cuồng và cố chấp trong lòng, còn có cả những âm mưu và thủ đoạn.
Trần Khả Như hét lớn: “Đủ rồi!”
Gào xong cô mới nhận ra mình đang lớn tiếng. Âm thanh từ cuống họng đập thẳng vào não, đau đớn từng cơn.
Tống Quốc Minh bị cô khiến cho sốc thật sự.
Cậu ta có thủ đoạn, cậu ta có sức mạnh, cho dù muốn làm gì Trần Khả Như cũng cực dễ, nhưng cậu ta không làm gì cả.
Cậu ta tin rằng lý do khiến Trần Khả Như từ chối mình hết lần này đến lần khác là vì Lê Hoàng Việt.
Cô vẫn còn ôm hy vọng và ảo tưởng về Lê Hoàng Việt.
Anh buông lỏng cô, chầm chậm nói: “Trần Khả Như, lần này chị Phương Liên trở về là để cướp lại Lê Hoàng Việt. Chị không đấu lại chị ấy đâu. Tôi có lòng tốt, không muốn thấy chị tan nát cõi lòng.
“Chị và Lê Hoàng Việt mới bên nhau bốn năm tháng, làm sao có thể so sánh với tình cảm mấy năm của bọn họ?”