Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 25-3




Edit: ღDuღ

Triệu Tiểu Chiêu cầm lá thư bị chi ấy nắm chặt tới nóng hỏi, lại tràn đầy nếp uốn, một lần nữa ngồi trở lại trong đống vỏ quýt, mở lá thư ra, rút giấy viết thư ra.

Giấy viết thư rất đẹp đẽ, còn lộ ra một luồng hương hoa lài.

chữ Phạm Tình Tình rất thanh tú, rất đẹp mắt đẹp lòng.

Nội dung bức thư như sau:

Thật xin lỗi.

Triệu Tiểu Chiêu, tôi không biết mở miệng làm sao, cũng không có dũng khí đối mặt nói chuyện với cậu. Bởi vì tôi làm chuyện quá phận với cậu bởi vì tôi,.. tôi chỉ là quá ghen ghét.

Triệu Tiểu Chiêu, tôi nói cho cậu nghe một bí mật, cậu không được nói với người khác.

Tôi không phải là con ruột của cha mẹ, ta là đứa nhỏ mà ba mẹ nhận nuôi, bởi vì bọn họ khi đó không sinh con được, cho nên đi bệnh viện từ một người chưa lập gia đình mà có con bỏ ra 1 nghìn đồng tiền mua tôi.

Vốn bọn họ đối với tôi rất tốt, thẳng đến tôi lên tiểu học, mẹ tôi mang thai, hơn nữa còn sinh ra một em trai. Từ nay về sau, bọn họ liền càng ngày càng lạnh nhạt với tôi, cũng là lúc đó tôi biết bí mật này.

Bọn họ không có dư tiền cùng tinh lực tới chăm sóc tôi, cho nên đưa tôi đến nhà cô.

Bởi vì năm đó là cô liên hệ với bệnh viện làm chủ cho bọn họ nhận nuôi tôi.

Triệu Tiểu Chiêu, tôi rất ghen ghét cậu, ghen ghét cậu có ba mẹ ruột yêu thương, lại được cô dượng yêu thích, mà ngay cả anh Minh Lam vốn tốt nhất với tôi cũng xem cậu như bảo bối trong lòng bàn tay.

Tôi nghĩ, nếu như cậu lớn lên không xinh đẹp, có phải là hắn sẽ không thích cậu hay không, mà sẽ như lúc trước yêu thích tôi nữa nha?

Cho nên tôi làm một chuyện ngu xuẩn như vậy.

Bây giờ tôi cũng hiểu rõ rồi, làm chuyện này, chẳng những không có khiến cậu trở nên xấu xí, ngược lại tự làm cho chính mình trở nên càng thêm đáng ghê tởm.

Có lẽ từ đó về sau, càng thêm không có người yêu thích tôi rồi.

Triệu Tiểu Chiêu, kỳ thật... Kỳ thật...Tôi rất thích cậu, tôi thích mùi vị ấm áp nư ánh mặt trời trên người của cậu, cũng thích nụ cười ngọt ngào của cậu, cậu diễn quảng cáo kia, tôi xem rất nhiều lần, còn mỗi ngày uống sữa bò.

Triệu Tiểu Chiêu, cậu nguyện ý làm bạn với tôi không?

Triệu Tiểu Chiêu xem thư xong, lại sờ đến viên hạt chậu, thì ra là vòng tay được bện bằng sợi tuyến màu, vòng tay được bện rất xonh đẹp, chính giữa còn có một cái nút mã não rất đẹp, mấy sợi râu trên còn rơi xuống đụpc gắn thêm chuông lục lạc bạc.

Phạm Tình Tình rất biết bện những vật nhỏ này, đây nhất định là cô ấy tự bện.

Triệu Tiểu Chiêu hiểu ý cười cười.

Sao cô không làm bạn với cô ấy chứ? Trong đời ai không có làm sai, giữa bạn bè lại có ai không có cải nhau, đều nói không có cải nhau không phải là bạn tốt, chỉ có thể bạn bè yên tâm cãi nhau mới là bạn thân cả đời.

Triệu Tiểu Chiêu bỏ thư vào ba lô nhỏ bên người, sau đó đeo vòng tay vào tay mình. Triệu Tiểu Chiêu đưa tay lên ngọn đèn nhìn vòng tay năm màu sắc rực rỡ, mã não ở trong ánh sáng chiết xạ ra ánh sáng khác nhau, thật đẹp.

Triệu Tiểu Chiêu sửa sang thu xếp lại đồ đạc, chuẩn bị cho tốt, liền từ cửa sau vũ đài đi ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước, liền gặp được Bạch Minh Lam đang vẫy tay với cô.

Triệu Tiểu Chiêu chạy chậm vài bước, đi đến trước mặt hắn.

“Anh Minh Lam, chuyện gì?”

Khí trời bên ngoài rất lạnh, dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có tuyết rơi, cho nên Triệu Tiểu Chiêu vừa nói, ngay trong đem đen phun ra một làn sương trắng.

Bạch Minh Lam từ trong túi đeo lưng của mình lấy ra khăn quàng cổ, một vòng một vòng mang chăm chú vào cổ Triệu Tiểu Chiêu, thẳng lưu lại một đôi mắt đen nhánh của Triệu Tiểu Chiêu, hắn mới dịu dàng dừng tay lại.

“Anh đến tặng quà cho em, em có hài lòng không?” Bạch Minh Lam hơi hơi xoay người, để sát vào lỗ tai Triệu Tiểu Chiêu nhẹ nhàng hỏi.

Hơi thở ấm áp quét ở bên tai Triệu Tiểu Chiêu, làm cho lỗ tai Triệu Tiểu Chiêu ngứa.

Cô khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Bạch Minh Lam.

Bạch Minh Lam sửa sang lại sợi tóc lộn xộn bên tai Triệu Tiểu Chiêu, nhẹ nhàng cười rộ lên: “Một người bạn.”

trong lòng Triệu Tiểu Chiêu khẽ động, thì ra Phạm Tình Tình có thể nghĩ thông suốt nhanh như vậy, nhất định là nguyên nhân Bạch Minh Lam dụng tâm răn dạy cô ấy rồi.

phần lễ vật này Bạch Minh Lam tặng thật là nặng.

Đây là một phần lễ vật cả đời!

“Cảm ơn.” Triệu Tiểu Chiêu chân thành mà nói cám ơn.

Bạch Minh Lam vỗ vỗ đầu Triệu Tiểu Chiêu nói: “Mau trở về đi thôi, đợi lát nữa tuyết sẽ rơi.”

Triệu Tiểu Chiêu gật gật đầu, phất phất tay với Bạch Minh Lam, bước nhanh về phía ngoài sân khấu, ông nội Vương khẳng định sốt ruột chờ rồi.

Bạch Minh Lam nhìn qua bóng lưng Triệu Tiểu Chiêu, chà chà đôi chân đông cứng, lúc này mới chậm rãi đạp xe về phía Bạch gia.

Không đợi Triệu Tiểu Chiêu đi ra khỏi cửa, cô bị người ngăn lại một lần nữa, lần này thì là người hợp tác đêm nay với cô, Ngô Du.

“Triệu Tiểu Chiêu, theo tớ đến đây một chút.”

“Được.”

Tối nay Ngô Du lộ ra rất bình thản, hai người dọc theo rào chắn sân khấu chậm rãi đi tới.

Không trung nhẹ nhàng rơi xuống hạt tuyết nho nhỏ.

“Không biết ông nội Vương có chờ đến sốt ruột hay không?” Triệu Tiểu Chiêu nhìn bông tuyết trên bầu trời bay xuống, lo lắng ông đứng trong gió rét chờ lâu như vậy sẽ chịu không nổi.

“Đừng lo lắng, tớ đã nói với ông tối nay tớ sẽ đưa cậu về, để cho ông đi về trước.” Ngô Du đi đến một chỗ dưới đèn đường, ngừng lại.

“À” Triệu Tiểu Chiêu nghe Ngô Du nói như vậy, cũng không lo lắng nữa.

Vừa rồi mới biết quan hệ kiếp trước của cô và Ngô Du, giờ lại đối mặt với Ngô Du, liền lộ ra có chút lúng túng. Bây giờ cô có chút hiểu thái độ của Ngô Du đối với cô rồi.

Ngô Du đối với cô hẳn là vô cùng thích.

Nhưng cô lại mang thai đứa nhỏ của người khác, hiển nhiên là làm thương tổn hắn.

Cho nên có khi hắn nhiệt tình như lửa với cô, khi thì ôn nhu nhỏ ý với cô, khi thì lại lãnh khốc thô bạo đối với cô.

Đây có lẽ là hắn cũng không biết nên xử lý như thế nào về tình cảm của hắn dành cho cô đi, lại đi đối xử với cô thế nào.

Triệu Tiểu Chiêu không biết kiếp trước mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có một việc cô xem như cũng hiểu rõ.

Ngô Du thích cô, điểm này không thể nghi ngờ. Hơn nữa, hắn sống cả đời, vẫn đang cố gắng đối xử tốt với cô. Mặc dù có thời điểm, cách làm của hắn là sai lầm.

Người đàn ông này, trong tình cảm thật sự si tình! Đoán chừng là ngôn tình tiểu thuyết thấy được quá ít..

trong lòng Triệu Tiểu Chiêu vụng trộm phân tích.

“Triệu Tiểu Chiêu, tối nay tớ muốn đi Mỹ, trong thời gian ngắn là không về được.” hai tay Ngô Du chọc ở trong túi quần, lấy mũi chân đá gạch, tâm tình thoạt nhìn rất buồn bực.

“À, thuận buồm xuôi gió.” Triệu Tiểu Chiêu cảm giác mình ngoại trừ câu này thật không có cái gì nói cho tốt.

“Triệu Tiểu Chiêu, chờ tớ trở lại, làm bạn gái của tớ được không?” Ngô Du thu liễm đầy đủ mọi mặt, trong mắt của hắn lộ ra bất an, khóe miệng của hắn cười có chút ngây ngô, cả người của hắn đều lộ ra được cẩn thận từng li từng tí.

Thì ra thời điểm Ngô Du tỏ tình, cũng là một bộ dáng nhỏ như vậy a!

bệnh xà tinh của thế giới cũng có lúc bình thường.

Triệu Tiểu Chiêu nhe răng cười cười: “Ngô Du, nếu như cậu sửa được tính tình của cậu, tớ đáp ứng chờ cậu trở về.”

Nhãn tình Ngô Du sáng lên, nguyện vọng cả đời hắn đợi rốt cuộc đã thực hiện!

“Ngô Du, chờ lúc cậu trở lại, tớ muốn thấy được một vẻ mặt tươi cười dịu dàng, tâm tính bình thản của cậu, không nên động một tí liền nổi giận, không nên chỉ để ý tư tâm của mình, được không?”

“Tớ làm được nhừng điều này, cậu sẽ là bạn gái của tớ, tương lai sẽ làm vợ của tớ, cậu nói... Cậu yêu tớ sao?”

Đôi mắt Ngô Du nhàn nhạt lộ ra lo lắng không yên cùng chờ mong.

Triệu Tiểu Chiêu kiên định mà nhìn về phía hắn gật gật đầu: “Ngô Du, tớ cam đoan với cậu, tớ sẽ làm được.”

Ngô Du chậm rãi cúi đầu, Triệu Tiểu Chiêu hơi hơi lui về phía sau.

ánh mắt Ngô Du sáng rọi bao phủ Triệu Tiểu Chiêu, trong đó có nồng đậm tình cảm làm cho Triệu Tiểu Chiêu run sợ.

Mà thôi, mà thôi, tóm lại muốn nói là bạn trai rồi, trong lòng Triệu Tiểu Chiêu tự nhủ, liền cho hắn một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội, để xem một chút người này đến cùng có thích hợp hay không thích hợp với bản thân.

môi Ngô Du nhẹ nhàng hôn lên bờ môi lành lạnh của Triệu Tiểu Chiêu.

Tuy rằng lạnh buốt nhưng ngọt ngào giống như mật.

Tuyết đầu trắng noãn mùa đông bay phấp phới ở bên cạnh hai người, Ngô Du nghĩ thầm: Chỉ mong giờ phút này được vĩnh hằng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.