Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 93: Một lời nói thức tỉnh kẻ trong cơn mơ




Nguyễn Khánh Linh bước ra vườn hoa, cô ngồi ở mái hiên bên cạnh, vừa nghĩ tới công việc, cô liền cảm thấy nhức đầu.

Cô quyết định cầm điện thoại lên, nhắn cho Lăng Huyền một tin qua Zalo.

VietWriter

“Huyền yêu ơi, tìm việc khó quá!”

Lăng Huyền nhanh chóng trả lời: “Khó cái gì mà khó? Nhờ giám đốc nhà cậu đi.”

Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy câu này, cảnh tượng trong phòng sách vừa rồi chợt hiện lên trong đầu cô.

Đọc nhanh ở VietWriter

Cô gõ nhanh: “Nghiêm túc một chút đi, có cách nào giúp tìm việc dễ dàng hơn không? Chuyên ngành văn học của tớ có thể làm gì?”

“Vậy cậu có cần tiền không?”

Lăng Huyền thấy thật kỳ lạ, trước đây Nguyễn Khánh Linh chưa bao giờ quan tâm đến việc kiếm tiền như vậy.

Nguyễn Khánh Linh giải thích: “Mặc dù tớ kết hôn với Phạm Nhật Minh, nhưng bọn tớ độc lập về tài chính, với lại tớ còn nợ anh ấy nên phải kiếm tiền trả lại.”

Một lúc sau, Lăng Huyền thở dài và gửi qua một tin.

“Bạn yêu à, bạn thật thà quá rồi.”

Rõ ràng nếu cô nói với Phạm Nhật Minh một tiếng thì có thể giải quyết chuyện này rồi, sao cứ thích làm khó cho bản thân như vậy chứ?

Nguyễn Khánh Linh than thở: “Thực ra cũng tại trước đây tớ không suy nghĩ cẩn thận. Cảm thấy việc viết lách vô cùng thoải mái, dễ dàng, có thể trang trải cuộc sống dựa vào tiền nhuận bút. Nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi. Tớ rất cần tiền. Nhất định không thể tiếp tục sống như trước đây được nữa.”

Lăng Huyền suy nghĩ một lúc rồi gửi qua mấy câu.

“Khánh Linh à, tớ nghĩ cậu nên thử sức với lĩnh vực chuyên môn của mình, như việc cậu lấy chuyện viết lách làm lời vậy đó, cậu có thể gọi điện đến tạp chí đó và hỏi xem họ có tuyển biên tập viên và tác giả chính thức không.”

Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, mây mù trong đầu óc Nguyễn Khánh Linh như được xua tan, cô lại nhìn thấy ánh sáng rồi.

Tạp chí mà cô phỏng vấn có tên là Tạp chí Hương Xuân, có hoạt động rất tốt trong ngành ở Việt Nam, có quy mô lớn và được độc giả đánh giá cao về chất lượng và độ uy tín.

Lúc đi đến cửa trụ sở, Nguyễn Khánh Linh có chút căng thẳng, vì vậy cô hít sâu một hơi một hơi rồi mới đi lên.

Đầu tiên cô đến quầy lễ tân để hỏi tầng của bên tổng biên tập, sau đó mới lên tầng.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà, sau khi Nguyễn Khánh Linh ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy bên trong một cảnh nhộn nhịp, người ra kẻ vào, dường như không ai để ý đến sự xuất hiện của cô.

Nỗi lo lắng trong lòng Nguyễn Khánh Linh lại dâng lên, sau khi hít sâu một hơi, cô tìm một nữ biên tập viên hỏi: "Chào chị, tôi đến đây phỏng vấn. Xin hỏi văn phòng tổng biên tập ở đâu vậy?"

Không biết vì sao, Nguyễn Khánh Linh luôn cảm thấy nữ biên tập viên nhìn tới nhìn lui cô một lúc, rồi trên mặt mới nở ra một nụ cười tiêu chuẩn, chỉ chỉ phương hướng: "Ở đằng kia."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.