Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 879




Chương 879

Trần Hữu Nghị đứng ở bên dưới hành lang, nhìn người phụ nữ đang đứng giữa đường kia.

Rõ ràng là lớn tuổi hơn học sinh ở đây, nhưng học sinh nào cũng biết phải tránh tuyết rơi, nhưng cô ấy thì lại ngược ngược, chạy ra bên ngoài hứng bông tuyết rơi.

Bât tri bất giác, anh ta đi đến bên cạnh cô ấy, cuối cùng anh ta cũng thấy rõ vẻ mặt của cô ấy.

Có khả năng Trần Hữu Nghị mãi mãi sẽ không quên cái nhìn khiến cho anh ta kinh diễm và động lòng.

Khuôn mặt người phụ nữ vừa xinh đẹp trong sáng, tinh khiết giống như bầu trời trong xanh sau khi được cơn mưa gột rửa, lóe lên tia sáng mê người.

Trần Hữu Nghị không kìm được duỗi tay ra, ôm lấy người phụ nữ vào bên dưới áo khoác, cúi đầu hôn cô ấy, không thèm để ý đến học sinh đang đi tới đi lui.

Bây giờ anh ta chỉ muốn hôn cô ấy.

Trong đầu Trần Hữu Nghị bây giờ chỉ có ý nghĩ này.

Nhưng mà Lăng Huyền lại bị động tác của anh làm cho kinh ngạc, rất xấu hổ khi làm động tác thân mật với anh ta trước mặt công chúng.

Cô ấy vội vàng ngửa đầu ra sau, khuôn mặt đỏ ửng lên, không hỏi anh ta tại sao lại đột nhiên hôn cô ấy mà thúc giục anh ta nhanh chóng rời đi.

Trần Hữu Nghị nhìn bộ dạng thẹn thùng này của cô ấy, thật sự là cho dù có nhìn hàng trăm lần cũng không chán, vô cùng yêu thích.

Sau khi lên xe, Trần Hữu Nghị lái xe chở Lăng Huyền đến siêu thị trước.

Lúc Lăng Huyền và Trần Hữu Nghị đi vào siêu thị đã thu hút được vô số ánh mắt.

Bởi vì hầu hết những người đang đi siêu thị vào lúc này đều là những cặp đôi sinh viên, trên mặt của bọn họ ít nhiều vẫn mang theo nét trẻ con, nhưng Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền thì lại khác.

Họ có ranh giới rõ ràng với sinh viên, nhìn qua chính là đại biểu cho tầng lớp thượng lưu, trên người hai người bọn họ đều mặc đồ hiệu đắt đến líu lưỡi, cộng thêm khí chất quý phái bẩm sinh, điều này khiến cho bọn họ khi vừa bước vào siêu thị, đã có vô số ánh mắt của các cặp đôi lén nhìn bọn họ.

Tất nhiên, Lăng Huyền và Trần Hữu Nghị không để ý lắm.

Hai người đang đi dạo, đột nhiên có một giọng nói từ phía sau họ truyền tới: “Linh Linh?”

Lưng Lăng Huyền lập tức cứng đờ.

Là giọng nói của Thẩm Lăng.

Trần Hữu Nghị cảm thấy người phụ nữ trong ngực anh ta đang cứng ngắt, ánh mắt anh ta hơi tối lại.

Lăng Huyền từ trong ngực anh ta chui ra, quay người, Trần Hữu Nghị cũng quay người theo.

“Thật là trùng hợp.”

Vì lần trước mẹ Thẩm Lăng đã nói rõ, cho nên từ đó về sau, Lăng Huyền toàn chọn lúc Thẩm Lăng không ở đó để đến thăm bà ấy, cho nên hai người cũng đã một thời gian dài chưa gặp nhau rồi.

Cho nên lần này khi Thẩm Lăng nhìn thấy Lăng Huyền, anh ta vừa kích động vừa vui vẻ.

Nhìn thấy người mình ngày đêm mong nhớ, bây giờ đang xuất hiện ở trước mặt mình, anh ta nở một nụ cười đi về phía trước.

Chỉ là anh ta nhanh chóng chú ý tới, bên cạnh người phụ nữ còn có một người đàn ông, mà người đàn ông này còn đang dùng ánh mắt cảnh giác để nhìn anh ta.

Đương nhiên Thẩm Lăng biết mối quan hệ của hai người, nghĩ tới đây, ánh mắt anh ta cũng mả đảm hẳn đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.