Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 853




Chương 853

Tất nhiên là Nguyễn Khánh Linh biết thừa là anh đang trêu mình, cô vui vẻ nhận lấy sự trêu chọc của anh rồi theo tình thế hất cái cằm nhỏ lên mà tiếp lời anh: “Đúng thế, thấy anh bưng trà, rót nước, gọt hoa quả khổ sở mấy ngày nay rồi nên ngày mai em nấu cơm làm phần thưởng cho anh đấy.”

“Cảm ơn em.”

“Không cần khách sáo.”

Thấy Nguyễn Khánh Linh đang cố làm ra vẻ như vậy, Phạm Nhật Minh chỉ thấy cô đáng yêu vô cùng nên anh không nhịn được mà cúi đầu xuống hôn lên má cô một cái, sau đó lại tiện đường hôn một cái lên môi cô.

Nhưng cứ hôn rồi lại hôn khiến Phạm Nhật Minh không thể kiềm chế được. Trước khi hành động của anh đi quá xa thì Nguyễn Khánh Linh vội vàng bảo anh dừng lại vì cô không muốn lát nữa, trước khi ra khỏi nhà mà còn phải tắm rửa, như thế thì phiền phức lắm…

Phạm Nhật Minh cũng không ép cô nữa vì dù sao hai người họ cũng còn cả một buổi đêm với nhau cơ mà.

Chạng vạng tối, sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh chuẩn bị ra khỏi nhà.

Có một trung tâm mua sắm rất lớn cách nhà họ chỉ hai bước, thế nên họ đã quyết định đi bộ đến đó.

Có một loại lo lắng chính là sự lo lắng của Phạm Nhật Minh dành cho Nguyễn Khánh Linh, anh sợ cô sẽ bị cảm lạnh. Thế nên trước khi ra khỏi nhà thì anh đã võ trang cho cô vô cùng đầy đủ, mũ, khẩu trang, bao tay, khăn quàng cổ, không thiếu một thứ nào.

Tận đến khi đã gói cô thành một cái bánh tét thì anh mới hài lòng rồi ôm cô ra khỏi nhà.

Đúng là buổi tối ở Lâm Đồng lạnh hơn Hải Phòng rất nhiều. Hai người vừa mới ra khỏi nhà mà cô đã cảm nhận được gió lạnh thổi qua làm đông lạnh cả đôi mắt, mặc dù cô đã bọc kín người chỉ chừa ra hai con mắt nhưng sau lưng vẫn cảm thấy từng đợt gió lạnh nhè nhẹ lùa vào. Như thể gió đang dừng lại dưới chân cô rồi từ từ chui lên trên vậy.

Nguyễn Khánh Linh rúc vào trong vòng tay của người đàn ông đang đi bên cô, sau khi cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay anh như mọi khi thì cô không nhịn được mà hỏi: “Phạm Nhật Minh, anh có lạnh không?”

Hình như đàn ông không mặc nhiều lắm thì phải. Thậm chí anh còn không đội mũ và đeo khẩu trang mà chỉ đeo một đôi găng tay da màu đen, mở phanh chiếc áo khoác ngoài rồi bọc toàn bộ cơ thể cô vào trong chiếc áo khoác của anh.

Thực ra Phạm Nhật Minh cảm thấy cũng không có gì cả. Chỉ cần người phụ nữ này vẫn ở trong lòng anh thì mặc kệ tiết trời có lạnh như thế nào thì anh vẫn luôn cảm thấy trái tim mình nóng bừng và tê dại.

“Anh không lạnh.”

“Ồ.” Nguyễn Khánh Linh hít mũi một cái rồi đáp lời.

Cô cũng không nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng khả năng chống lạnh của đàn ông tốt hơn phụ nữ rất nhiều lần mà thôi.

“Phạm Nhật Minh, anh muốn ăn gì?”

“Anh sao cũng được.”

“Hay là chúng mình làm bánh sủi cảo đi?” Đột nhiên Nguyễn Khánh Linh nghĩ đến: “Có phải sắp đến đông chí rồi đúng không anh?”

“Ừ, hai ngày nữa.”

“Vậy thì ăn bánh sủi cảo đi!”

Nguyễn Khánh Linh vẫn luôn ghé sát vào tai anh mà nói đủ chuyện lông gà vỏ tỏi trên đời. Giọng nói của cô dịu dàng xen lẫn ngữ điệu nhẹ nhàng đặc biệt mà chỉ mình cô có khiến người nghe cảm thấy mềm nhũn cả tim.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.