Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 791




Chương 791

Vì vậy, Trần Hữu Nghị quyết định, sẽ hành động vào tối nay.

Chỉ khi hoàn toàn sở hữu cô ấy, mới có thể ngăn chặn cô ấy chạy trốn với người đàn ông khác.

Trần Hữu Nghị nghĩ như vậy, cho nên cả một buổi chiều, anh ta đều không nói gì mà quan sát Lăng Huyền, suy nghĩ xem tối này nên làm thế nào, mới có thể khiến cô ấy rơi vào bẫy của anh ta?

Lăng Huyền không ngờ Trần Hữu Nghị đang nghĩ đến chuyện này, chỉ cảm thấy anh ta im lặng một cách kỳ lạ cả buổi chiều này.

Tuy nhiên sự im lặng hiếm có của anh ta quả thật đã khiến cô ấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng sự thoải mái của Lăng Huyền không kéo dài được bao lâu, tối hôm đó, Trần Hữu Nghị lại bắt đầu không yên phận rồi.

Vốn dĩ Lăng Huyền mua cho anh một bữa tối thanh đạm một chút, nghĩ anh là bệnh nhân, tất nhiên không thể ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ.

Tuy nhiên, vị bệnh nhân này có nói thế nào cũng không chịu ăn.

“Tôi không muốn ăn những cái này.”

Người bệnh vô cùng ghét bỏ liếc nhìn những món ăn này, sau đó kiêu ngạo quay mặt đi.

“Không được, anh phải ăn.”

Đầu tiên Lăng Huyền tốt tính thuyết phục anh ta: “Tôi biết những thứ này có chút thanh đạm, nhưng bây giờ chân anh đang bị thương, không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ. Anh chịu đựng thêm hai ngày nữa, quá vài ngày nữa lại mua thịt cho anh ăn, được không?”

Trần Hữu Nghị nhìn Lăng Huyền, dưới ánh mắt của cô ấy, kiên định lắc đầu, phun ra hai từ: “Không được”

“Bốp!”

Lăng Huyền bị dáng vẻ của anh ta làm cho tức giận, cô ấy không nhìn được đập mạnh đũa xuống bàn, phát ra âm thanh giòn giã.

Cô ấy híp mắt nhìn người bệnh trên giường không muốn hợp tác, thật muốn nổi giận.

“Trần Hữu Nghị, rốt cuộc anh có ăn hay không?”

Lăng Huyền nghiến răng hỏi.

Dưới cái nhìn chết chóc của cô ấy, Trần Hữu Nghị nuốt nước bọt, thận trọng, đáng thương nói: “Sao lại hung dữ như vậy chứ? Tôi đang là người bệnh đấy.”

Lời nói của Trần Hữu Nghị khiến Lăng Huyền bị công phá.

Cô ấy không dễ gì mới thay đổi sắc mặt, bất giác nở nụ cười, nhưng rất bất lực.

Cuối cùng, Lăng Huyền vẫn lùi lại một bước, dỗ anh ta như dỗ trẻ con vậy: “Được, tôi không hung dữ với anh, chỉ cần anh ăn cơm, tôi sẽ đồng ý một điều kiện của anh, thế nào?”

Nghe vậy, Trần Hữu Nghị giả vờ suy nghĩ một chút.

Anh ta đang chờ đợi câu nói này của cô ấy.

Vì vậy, anh ta nói: “Muốn tôi ăn cơm cũng được, nhưng ăn xong phải cho tôi uống rượu.”

“Cái gì? Uống rượu?”

Quả nhiên, Lăng Huyền lại trở lên cáu kỉnh: “Có phải chân anh không muốn khỏi nữa đúng không?”

Nhưng Trần Hữu Nghị lại không hề quan tâm, anh ta nói: “Bác sĩ nói rồi, uống một chút rượu vang sẽ giúp cho chân tôi hồi phục nhanh hơn, hơn nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.