Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 764




Chương 764

Anh ta không nói hề nói đùa, mấy ngày trước không tìm được tung tích của cô ấy, quả thực tâm trạng của anh ta khi đó rất tồi tệ, lo được lo mất, lại dễ dàng cảm thấy nóng lòng, giống như người bị bệnh nặng vậy.

Mãi đến khi người phụ nữ này xuất hiện trước mắt anh ta một lần nữa, anh ta mới có thể bình ổn tâm trạng.

Cho nên, Lăng Huyền chính là liều thuốc an thần của anh ta, sao anh ta có thể để người phụ nữ mà mình theo đuổi gả cho một người đàn ông khác?

Từ trước đến giờ thứ mà Trần Hữu Nghị muốn có chưa từng bao giờ để mất.

Mặc kệ cô ấy có nguyện ý hay không, chỉ cần là người anh ta đă nhận định, Lăng Huyền cũng đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn.

Thật ra trước kia Trần Hữu Nghị còn cười nhạo Phạm Nhật Minh lúc nào cũng bám lấy vợ.

Nhưng trên thực tế, về phương diện tình yêu,ở một mức độ nhất định anh ta với Phạm Nhật Minh cực kỳ giống nhau, chỉ cần xác định được một người nhất định sẽ là cả đời, cho đến khi chết.

Loại cố chấp mãnh liệt đối với chuyện tình cảm, nếu như xử lý tốt chính là chuyện may mắn.

Nhưng nếu xử lý nó không tốt, thì sẽ biến thành một hồi bi kịch.

Khi trời tối, Lăng Huyền phải chăm sóc mẹ Thẩm Lăng ngủ.

Những người mắc bệnh nan y luôn đặc biệt dễ dàng đi vào giấc ngủ, Lăng Huyền đắp chăn cho bà, chỉ mới năm phút nhưng bà ấy đă an ổn chìm vào giấc ngủ, nếu không phải bởi vì bà ấy mặc bệnh nan y, chỉ sợ căn bản Lăng Huyền nhìn không ra.

Cô ấy nhìn người phụ nữ trên giường thân thể gầy gõ xanh xao, nhưng trước sau vẫn an ổn chìm vào giấc ngủ.

Hốc mắt cô ấy ngập nước, nước mắt chỉ trực rơi xuống.

Lăng Huyền hít sâu một hơi, đứng dậy, từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, chính là muốn xoa dịu cảm xúc của bản thân, nhưng vừa lúc đẩy cửa muốn đi ra ngòai liền thấy Thẩm Lăng đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh.

Thẩm Lăng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, tim anh ta có chút trở nên yếu đuối, sải bước tới, vốn muốn ôm người phụ nữ trước mặt vào trong lòng.

Nhưng, khi anh ta đưa tay ra giữa chừng, Lăng Huyền không chút do dự mà né tránh.

Thẩm Lăng có chút xấu hổ cánh tay vẫn giữ nguyên giữa khoảng không.

Thật ra, Lăng Huyền cũng vô thức tránh né sự đụng chạm của anh, không phải cố ý.

Bản thân cô ấy có chút bất đắc dĩ, lúc này cô ấy cảm thấy vô cùng xấu hổ, rõ ràng cô ấy rất muốn cùng với người đàn ông trước mặt này thử một lần, nhưng thân thể lại vô thức kháng cự.

“Xin lỗi, tôi…”

“Lăng Huyền, với tôi, em không cần nói lời xin lỗi.”

Thẩm Lăng mỉm cười thu tay về, lúc này vẻ mặt không còn ngượng ngùng như lần đầu, anh ta cũng hiểu chuyện này.

Trước kia anh ta đã làm chuyện có lỗi với cô ấy, hiện tại cảm thấy xứng đáng bị cô bài xích.

“Lăng Huyền, tôi sẽ cố gắng hết sức để em một lần nữa chấp nhận tôi, em cũng không cần đối với tôi mà cảm thấy có lỗi, tất cả những chuyện này tôi đều vì chuộc lỗi cho những hành động trong quá khứ.”

Thẩm Lăng nghiêm túc nói.

Lăng Huyền mím môi, cô ấy nhìn vẻ mặt kiên định của người đàn ông trước mặt, cũng vô thức gật đầu.

Ngay sau đó, Thẩm Lăng nhìn vào bên trong, liền hỏi: “Mẹ ngủ rồi à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.