(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 726
“Anh lại đùa giỡn lưu manh.”
Nguyễn Khánh Linh bị anh nói đến đỏ bừng mặt, trong đầu cũng không tự chủ hiện ra cảnh tượng không thích hợp với trẻ em.
Cô vội vàng xoa mặt mình, trách mắng anh.
Phạm Nhật Minh thích nhất là thấy cô đỏ mặt ngượng ngùng vì bị trêu chọc, tâm tình anh lại thấy tốt hơn, ôm chặt lấy cô, cũng không pha trò nữa.
Xe rất nhanh đã chạy đến trước một quán cà phê.
“Cậu chủ, mợ chủ, đã tới nơi rồi.”
Tài xế nói.
Lúc này, Phạm Nhật Minh mới buông Nguyễn Khánh Linh ra, nghiêng mặt nói với cô: “Em xuống xe đi, cô ấy đang ngồi bên trong chờ em đấy.”
“Vậy còn anh?”
“Anh còn có việc công ty cần giải quyết, trước tiên đi qua đó xem một chút, nếu họp xong rồi thì gọi điện cho anh.”
“Được.”
Nguyễn Khánh Linh ngoan ngoãn đáp lại, sau đó xuống xe.
Phạm Nhật Minh nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi cô bước vào quán cà phê rồi mới cho tài xế lái xe rời đi.
Nếu như không phải vì công ty mới thành lập, có một số chuyện khiến anh không thể đi được, anh hận không thể luôn luôn ở bên Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh bước vào quán cà phê, lúc này trong quán cũng không có nhiều người, cô nhìn thoáng qua đã nhìn thấy tổng biên tập ngồi cách đó không xa.
“Chị Vương.”
Cô chủ động lên tiếng, bởi vì cuốn sách trước là viết cho Gavin nên người biên tập này cũng là người của Gavin, là một người phụ nữ thân thiện dễ nói chuyện.
Đó cũng là tổng biên tập của Tạp chí Xuân Phong.
“Khánh Linh, em tới rồi.”
Lúc tổng biên tập nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh đi tới, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Nào, ngồi đi, em nhất định phải uống thử cà phê ở đây, từ trước tới giờ ở Việt Nam chị chưa từng được nếm qua vị Blue Mountain đích thực như vậy.”
Vừa nói tổng biên tập vừa kêu người phục vụ tới và gọi thêm một ly cà phê.
Nguyễn Khánh Linh rõ ràng rất thân thiết với tổng biên tập liền có chút bối rối và nghi hoặc.
Tổng biên tập nhìn thấy vẻ lúng túng của cô, để làm nóng bầu không khí, cô ấy chủ động khen ngợi: “Khánh Linh, nhờ có em mà chị mới có thể nếm qua nhiều món ngon chính hiệu. Trước đây chị không biết hóa ra Lâm Đồng lại cất giấu nhiều thức ăn ngon đến vậy.”
“Hả? Tại sao lại nói như vậy?”
Nguyễn Khánh Linh trên mặt đầy nghi ngờ.
Lúc này, tổng biên tập giải thích: “Phạm Nhật Minh, tổng chủ tịch Minh có phải là chồng em không? Anh ấy cố ý gửi một số món ngon của Lâm Đồng cho chị. Lúc đó chị cảm thấy đây chính là món ăn ngon nhất thế giới. Sau đó, chồng của em liên lạc lại với chị và nói rằng đúng lúc hai ngày nữa em sẽ đến Lâm Đồng, vừa vặn chúng ta có thể bàn bạc về quyển sách kia.”
“Chị nghĩ, đó là một sự trùng hợp, vì vậy chị đã đến đây được hai ngày.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");