Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 719




Chương 719

Bây giờ Nguyễn Khánh Linh suy ngẫm lại mới cảm thấy được chính mình lúc ấy rất là hồ đồ cho nên mới tự chân nhảy vào cái bẫy của người ta.

Cô không nói nên lời.

Mà cô càng trầm mặc lại càng làm cho Mia nghĩ rằng mình nói quá nặng lời khiến cô thấy khó chịu, cho nên trong lòng cô ấy cảm thấy có chút hối hận nhưng lại không thể kiểm soát được cái miệng của mình.

Vì muốn che giấu sự mất tự nhiên này, Mia đành ho khan hai tiếng sau đó lập tức lái sang câu chuyện khác, ý tứ là muốn an ủi Nguyễn Khánh Linh.

“Bố tôi đã liên lạc với Nhật Minh rồi, cô không cần lo lắng cho anh ấy đâu, Nhật Minh sẽ nhanh đến đây đón cô thôi.”

Vừa nghe được những lời này của Mia, quả nhiên sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh tốt hơn nhiều.

Cô nói lời cảm ơn với Mia, nhưng Mia lại có chút ngượng ngùng: “Cái này cũng không có gì.”

Chẳng lâu sau, người giúp việc đi lên nói rằng có một vị khách đang chờ ở ngoài.

Mia bảo người giúp việc mở cửa mời người kia vào nhà. Bây giờ mà có người đến chỉ có thể là Phạm Nhật Minh hoặc là người mà Phạm Nhật Minh gọi tới.

Trong lòng Nguyễn Nhật Linh vô cùng mong chờ, mặc dù hy vọng không lớn nhưng cô vẫn muốn Phạm Nhật Minh có thể xuất hiện trước mặt cô ngay bây giờ. Nhưng trên thực tế, lúc nhìn thấy Giang Đức xuất hiện, ít nhiều gì trong lòng cô vẫn thấy có chút mất mát.

Giang Đức cũng nhìn ra được sự thay đổi cảm xúc của cô, vì thế anh ta lập tức tiến đến an ủi, nói: “Khánh Linh, gần đây Nhật Minh rất bận rộn với chuyện trong công ty, thật sự không thể đi ra ngoài được cho nên mới bảo tôi lại đây đón cô.”

“Được.”

Nguyễn Khánh Linh rầu rĩ đáp lời, mặc dù cô thấy thất vọng nhưng cô cũng biết chuyện này không thể nào trách Giang Đức được, càng không thể trách cứ Phạm Nhật Minh, nhưng mà cô thật sự rất muốn gặp Phạm Nhật Minh.

Giang Đức bảo Khánh Linh ra xe trước đi vì anh ta còn có chút chuyện muốn nói với Mia.

Đợi sau khi Nguyễn Khánh Linh rời hẳn đi, hai tay Mia vòng trước ngực, hoàn toàn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, đôi mắt không nhìn thẳng Giang Đức, chỉ tùy ý nói: “Có chuyện gì cần nói? Anh có gì muốn nói với tôi thì nói nhanh đi, tôi còn nhiều việc phải làm lắm.”

Giang Đức vốn dĩ là muốn mang món đồ lần trước mình nhặt được trả lại cho cô ấy, nhưng khi anh ta nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, đột nhiên trong lòng sinh ra mấy ý nghĩ muốn đùa giỡn với người kia một chút.

Vì thế, anh ta lập tức chuyển sang nói chuyện với giọng điệu trêu chọc: “Ồ, cô chủ này, mới sáng sớm mà cô vội vàng cái gì chứ?”

“Anh… Anh quản nhiều như vậy làm gì, có chuyện gì thì nói mau.”

Mia bị đối phương chọc một chút, cau mày thúc giục anh ta.

Lúc này Giang Đức mới lấy chuỗi dây ngọc bích vừa nhặt được hôm trước kia ra, lấy rồi còn đặt ở trong lòng bàn tay, cố ý quơ quơ trước mặt cô ấy hai cái rồi lại rút về, bỏ ngược vào túi áo của chính mình, chậm rãi thản nhiên nói.

“Xem ra chủ nhân của chuỗi dây ngọc bích này không phải là cô. Hừm, cũng không biết rốt cuộc là của ai, chủ nhân của nó chắc chắc phải rất sốt ruột đi, thôi để tôi đi người khác hỏi xem như thế nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.