Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 5




Chương 5: Cô gái nhỏ cũng có mặt bá đạo

Người được gọi là anh Nam là một người đàn ông trẻ tuổi lòe loẹt, thoạt nhìn rõ ràng là đang ngà ngà say, hắn ta đã nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh ở trong sân.

Hắn ta sờ khóe miệng đầy bỉ ổi, càn rỡ nói với cô: “Tên phế vật đó không làm thỏa mãn cô nhỉ, đi theo anh trai, đảm bảo cô ngày ngày không dậy nổi giường!”

TАмliπh247.cом đã đổi thành τАмliлh247.мe

Mấy người khác cũng theo tiếng nói mà cười dâm đãng, miệng càng được đà nói ra những từ ngữ bẩn thỉu.

Sắc mặt Phạm Nhật Minh lạnh lùng, hoàn toàn không muốn so đo cùng bọn người kia.

Nhưng Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy Phạm Nhật Minh lạnh lùng, lại tưởng là bởi vì rằng anh không có khả năng phản kháng, giống như đã quen chịu đựng sỉ nhụ!

c Đau lòng và phẫn nộ bùng lên trong cảm xúc của Nguyễn Khánh Linh.

Đọc nhanh ở VietWriter

Cô giống như một con thú nhỏ đang xù lông xông ra cửa, chặn lại mấy tên khốn kia.

“Mấy người các người, xin lỗi chồng của tôi”

Người tên anh Nam cười giễu cợt: “Nếu tôi không xin lỗi thì sao? Cô có thể làm gì được tôi!”

Mấy tên sau lưng hắn ta cùng bắt đầu cười to, ồn ào phụ họa theo.

“Yô, tức giận rồi, anh Nam nói không sai mà, anh ta không phải tên phế vật sao?”

“Đúng thế, một phế vật đứng còn không vững…”

Nguyễn Khánh Linh nghe những lời chói tai này, mặc dù người chịu sỉ nhục là Phạm Nhật Minh, nhưng lại khiến cô tức giận lạ thường.

Cơ thể anh khuyết tật rồi, tính cách anh có chút cô độc, nhưng anh không hề làm ra bất cứ chuyện gì làm tổn thương người khác! Dựa vào cái gì mà anh phải chịu sự sỉ nhục này!

“Đều câm miệng hết cho tôi!!”

Cô tức giận gào lên, âm thanh rất lớn, tất cả mọi người đều im lặng.

Nhìn cô gầy yếu như vậy, lúc này toàn thân lại †oát ra sức mạnh không sợ trời không sợ đất.

Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm ấy, phẫn nộ nhìn chăm chăm vào mấy kẻ kia.

Anh Nam kia sửng sốt, cười đùa đến gần Nguyễn Khánh Linh: “Một kẻ phế vật đáng để Có, Còn chưa đợi hắn nói xong, Nguyễn Khánh Linh quyết đoán vung tay lên, một cái bạt tai nhớ đời in lên mặt của hắn ta.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít vào hơi lạnh của tên nhà giàu kia.

Phạm Nhật Minh ở phía xa nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy như có một thứ gì đó mềm mại rơi xuống lồng ngực rắn chắc của mình.

Bao nhiêu năm nay, chưa có ai bảo vệ anh đến vậy.

Nguyễn Khánh Linh thấp thỏm đi vào biệt thự.

Mà anh Nam kia, bởi vì vừa bị đánh một cái bạt tai, lại mất mặt như thế, lúc này đang mắng inh ỏi bò dậy, muốn đuổi theo Nguyễn Khánh Linh, lại bị mấy thằng em cản lại.

“Anh Nam, nhà họ Phạm dù sao cũng không dễ chọc, chúng ta anh hùng trả thù mười năm chưa muộn…”

“Hừ, nhà họ Phạm không dễ chọc, nhà họ Kiều thì dễ chọc chắc?”

Nói xong, trong đầu hắn ta bắt đầu tính toán, khóe miệng lộ ra một tia nham hiểm.

Móc điện thoại ra, hắn gọi cho em của Nguyễn Khánh Linh: “Khánh Nga, anh là Lê Nam…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.