Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 426




Chương 426

Nói xong lời này, Nguyễn Khánh Linh cũng không muốn giao tiếp quá nhiều với Nguyễn Mạnh Cường nữa, cô dời tầm mắt đi, mím môi không nói thêm gì nữa.

Phạm Nhật Minh nhìn thấy hành động này của cô, liền biết cô chắc là đang cảm thấy phiền phức rồi, vì vậy anh liền nhìn chú Hùng ra hiệu, nói: “Chú Hùng, tiễn khách.”

“Vâng.”

Chú Hùng đáp lời, bởi vì lúc nãy ông cũng đứng ở bên cạnh đây, cho nên cũng nghe hiểu được sự tình này.

Mặc dù cảnh ngộ của con gái thứ hai nhà họ Nguyễn quả thực là khiến người cảm thấy đồng tình, thế nhưng sau khi ông nghe được những lời của cô chủ vừa nói, ông lại lập tức cảm thấy cảnh ngộ của cô ta quả thật là xứng đáng, không thể trách người khác được.

Hơn nữa, mẹ của cô con gái thứ hai kia cũng quá là độc ác đi.

Tính mạng của con gái bà ta là đáng quý, còn tính mạng của người khác thì không quan trọng sao?

Nghĩ đến điều này, chú Hùng cũng bắt đầu khinh thường người tên Nguyễn Mạnh Cường này.

Đúng lúc này, Nguyễn Mạnh Cường đột nhiên nghe thấy lời phân phó của Phạm Nhật Minh, ông ta nào chịu dễ dàng rời khỏi đây, đôi mắt của ông ta dán chặt vào Nguyễn Khánh Linh, tựa hồ như khi tia hy vọng cuối cùng tan vỡ, cả người ông ta như rơi vào tình trạng phát điên lên.

Nguyễn Mạnh Cường chỉ vào Nguyễn Khánh Linh, phẫn nộ quát lên: “Nguyễn Khánh Linh, đồ vong ơn bội nghĩa này. Nhà họ Nguyễn đã nuôi nấng mày lâu như vậy, vậy mà bây giờ mày lại báo đáp tụi tao như vậy hả? Mày còn có lương tâm không?”

Thế nhưng mặc kệ Nguyễn Mạnh Cường nói cái gì, Nguyễn Khánh Linh cũng không nói một lời nào, cũng không lên tiếng phản bác.

Trong lòng cô biết rõ rằng Nguyễn Mạnh Cường bây giờ là một con chó hoang điên dại, gặp ai là cắn người đó, nên cô cũng không cần thiết phải so đo với ông ta.

Nhưng Phạm Nhật Minh lại không vui, vợ của anh, ngay cả bản thân anh cũng không nỡ lòng trách mắng, nay lại còn bị người khác mắng chửi một cách khó nghe đến như vậy?

“Chú Hùng.”

Phạm Nhật Minh dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía chú Hùng.

Lúc này, chú Hùng hiểu được ý của anh, liền xoay người đi ra ngoài tìm nhân viên bảo vệ của khu biệt thự đến, mỗi người một bên trực tiếp dùng sức đẩy Nguyễn Mạnh Cường vẫn đang lên tiếng chửi rủa ra ngoài.Đúng lúc này, Nguyễn Mạnh Cường đột nhiên nghe thấy lời phân phó của Phạm Nhật Minh, ông ta nào chịu dễ dàng rời khỏi đây, đôi mắt của ông ta dán chặt vào Nguyễn Khánh Linh, tựa hồ như khi tia hy vọng cuối cùng tan vỡ, cả người ông ta như rơi vào tình trạng phát điên lên.

Nguyễn Mạnh Cường chỉ vào Nguyễn Khánh Linh, phẫn nộ quát lên: “Nguyễn Khánh Linh, đồ vong ơn bội nghĩa này. Nhà họ Nguyễn đã nuôi nấng mày lâu như vậy, vậy mà bây giờ mày lại báo đáp tụi tao như vậy hả? Mày còn có lương tâm không?”

Thế nhưng mặc kệ Nguyễn Mạnh Cường nói cái gì, Nguyễn Khánh Linh cũng không nói một lời nào, cũng không lên tiếng phản bác.

Trong lòng cô biết rõ rằng Nguyễn Mạnh Cường bây giờ là một con chó hoang điên dại, gặp ai là cắn người đó, nên cô cũng không cần thiết phải so đo với ông ta.

Nhưng Phạm Nhật Minh lại không vui, vợ của anh, ngay cả bản thân anh cũng không nỡ lòng trách mắng, nay lại còn bị người khác mắng chửi một cách khó nghe đến như vậy?

“Chú Hùng.”

Phạm Nhật Minh dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía chú Hùng.

Lúc này, chú Hùng hiểu được ý của anh, liền xoay người đi ra ngoài tìm nhân viên bảo vệ của khu biệt thự đến, mỗi người một bên trực tiếp dùng sức đẩy Nguyễn Mạnh Cường vẫn đang lên tiếng chửi rủa ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.