Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 414




Chương 414

“Đội trưởng, cô ta say rượu.” Nữ cảnh sát đỡ Nguyễn Khánh Nga ra ngoài, nói với nam cảnh sát.

Nghe vậy, nam cảnh sát bỗng cau mày nhìn Nguyễn Khánh Nga say không còn biết trời trăng sao đất, trong đầu chợt hiện lên một ý niệm, nhìn người đàn ông ghé vào bên cửa xe, nghiêm khắc hỏi: “Cậu với cô gái này có quan hệ gì?”

“… Bạn bè.” Trình Nam nhỏ giọng nói, nghe rất chột dạ. Nam cảnh sát lập tức hiểu chuyện, ra hiệu cho người sau lưng mình tiến lên còng tay cả hai người: “Dẫn đi!”

Khi Đặng Phượng và Nguyễn Mạnh Cường chạy tới đồn cảnh sát thấy con gái mình, không nhịn được rơi nước mắt. Đặng Phượng đau lòng chạy lên ôm con gái, khóc kêu: “Con gái cưng của mẹ! Con tạo nghiệp gì vậy!”

Nguyễn Khánh Nga đã tỉnh táo lại. Vừa rồi cảnh sát cho cô ta uống canh tỉnh rượu, sau khi cô ta khôi phục tỉnh táo thì báo cho cô ta biết chuyện này, còn hỏi cô ta chơi trong xe với người đàn ông kia có phải là tự nguyện hay không. Tự nguyện cái búa! Tên kia đúng là súc vật, dám cưỡng hiếp mình trong lúc mình say rượu! Nguyễn Khánh Nga đỏ vành mắt quát: “Tên súc vật đó đâu? Tôi muốn anh ta chết không có chỗ chôn!”

Nghe con gái điên cuồng hét lên, Đặng Phượng và Nguyễn Mạnh Cường cũng nhói lòng. Con gái được họ nâng niu trong lòng bàn tay lại gặp phải chuyện xấu xa này.

“Thằng đó đâu?” Nguyễn Mạnh Cường đen mặt hỏi nữ cảnh sát.

“Đang thẩm vấn ở phòng bên cạnh.” Nữ cảnh sát đáp lời. Cô nhìn Nguyễn Khánh Nga, vẻ mặt hơi đồng tình. Đúng là đáng thương, ban đầu cô còn tưởng người phụ nữ này tự nguyện, ai ngờ lại là bị cưỡng đoạt… Cô không cho cô ta gặp người đàn ông kia là vì sợ cô ta sẽ càng kích động mà điên cuồng hơn.

“Bà an ủi con gái trước đi, để tôi đi gặp thằng kia!”

Nguyễn Mạnh Cường nổi giận nói với Đặng Phượng, sau đó xoay người ra ngoài. Một lát sau, dưới sự an ủi của Đặng Phượng, Nguyễn Khánh Nga mới dần dần bình tĩnh lại. Nhưng cô ta vẫn chưa ngừng khóc. Đặng Phượng sống bao nhiêu năm, lần đầu tiên cảm thấy mình đau lòng gần chết. Khánh Nga chính là cục thịt từ trên người mình, thế mà lại bị một thằng đàn ông khác cướp đoạt sự trong sạch. Bà ta thật căm hận!

“Khánh Nga, con quen biết thằng đó không?” Đặng Phượng bỗng hỏi.

Nguyễn Khánh Nga nức nở một hồi mới oán hận đáp: “Có. Anh ta vốn là một người bạn của con, hôm nay liên hoan, con kêu anh ta làm bạn trai của con, ai ngờ anh ta lại thừa dịp con say rượu mà làm… chuyện như vậy!” Đôi mắt cô ta sưng húp, cắn môi nói: “Mẹ, mẹ nhất định phải trả thù cho con!”

Cô ta vốn định giữ lại lần đầu tiên cho anh Tuấn, nhưng không ngờ hôm nay lại bị mộ

Đặng Phượng nói một mạch, không hề suy nghĩ xem lời này có thực tế hay không. Nghe vậy, Nguyễn Khánh Nga mới thoải mái hơn một chút, nhưng ánh mắt cô ta vẫn tràn đầy kiên định và hung ác.

“Dù vậy, con cũng sẽ không tha cho tên súc vật kia!” Cô ta lạnh lùng nói. Chỉ cần nghĩ tới chuyện thằng đàn ông ghê tởm đó dám to gan cướp đoạt trong trắng của mình, cô ta lại hận không thể băm xác anh ta ra làm trăm mảnh.

Sắc mặt Đặng Phượng cũng thay đổi. Vẻ mặt đau lòng của bà ta trở nên ác độc.

“Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ trả thù cho con!”

Trong phòng thẩm vấn, Nguyễn Mạnh Cường vừa thấy Trình Nam, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ, suýt nữa muốn xông lên đánh tên khốn khiếp này, may mà cảnh sát kịp thời giữ ông ta.

“Thưa ông, hãy chú ý cảm xúc của ông.” Cảnh sát bình tĩnh nói.

Nghe vậy, Nguyễn Mạnh Cường lập tức nổi nóng: “Cậu bảo tôi chú ý cảm xúc ư? Sao tôi có thể chú ý được đây? Con gái của cậu mà gặp chuyện thế này, cậu còn có thể bình tĩnh nổi không?”

‘Nghe vậy, cảnh sát trầm mặt: “Nếu ông không thể tỉnh táo thì tôi đành phải mời ông ra ngoài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.