Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 260




Chương 260

Mặc dù những công việc đó chỉ bằng một nửa so với những gì mà thư ký thực sự đã từng làm.

Trong đầu anh có suy nghĩ sau này sẽ không cho người phụ nữ này ra ngoài làm việc nữa, chỉ mới vài ngày đã khiến cô ấy mệt thành ra như vậy, sau này tương lai thực sự phải bươn trải ngoài xã hội, không phải sẽ càng khó khăn hơn ư?

Có một thứ cảm xúc gọi là ‘không thể chịu đựng được’ dâng lên trong lòng Phạm Nhật Minh vào lúc này.

“Nhưng cô ấy…”

Nguyễn Khánh Linh dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng bị người đàn ông này cắt ngang: “Em không cần nói thêm gì nữa, bây giờ yên tâm trở về nghỉ ngơi, có biết chưa?”

Phạm Nhật Minh trấn an cô, thậm chí có chút hối hận, khi đó anh không nên nói dối cô.

Nhưng mà Nguyễn Khánh Linh sao có thể yên tâm được, tuy rằng bề ngoài Phạm Nhật Minh là phó chủ tịch của Tập đoàn nhà họ Phạm, nhưng cũng chỉ được có danh không phận, người thực sự nắm quyền chính là chú của anh.

Nếu người thư ký kia đã quay lại, chẳng phải mỗi một cử chỉ lời nói hay hành động của anh sẽ đều bị Phạm Thành kiểm soát lần nữa sao?

Khi cô đang mải suy nghĩ, đột nhiên người đàn ông sải bước lại gần, đứng trước mặt cô, bất ngờ hôn lên môi cô, thậm chí còn cắn chặt môi dưới của cô, như để trừng phạt vì tội không nghe lời.

Vào lúc môi hai người chạm nhau, mặt Nguyễn Khánh Linh lại bất giác đỏ bừng.

Người đàn ông này lại tự ý hôn cô!

Phạm Nhật Minh thoáng đó đã dứt khỏi môi cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đăm đắm, trong mắt chất chứa một vẻ gì đó mà cô chưa thấy bao giờ, song không hiểu sao lại làm tim Nguyễn Khánh Linh đập loạn hết cả lên.

“Ngoan nào, về đi.”

Không biết do ngại hay sao mà anh vừa mới nói dứt lời, Nguyễn Khánh Linh đã quay lưng đi thật, có điều là, bước chân của cô có vẻ hơi loạn xạ.

Đóng cửa văn phòng lại rồi mà tim Nguyễn Khánh Linh vẫn còn đập thình thịch liên hồi.

Cô không khỏi phải tự vấn bản thân, tại sao tim lại đập nhanh quá vậy? Đừng có nói là yêu anh rồi đi?

Có điều, tiếng lòng này chỉ vừa kịp cất lên, đã có ngay một giọng nói khác phủ nhận nó.

Không thể nào không thể nào! Làm sao cô có thể yêu Phạm Nhật Minh được kia chứ?

Vừa nghĩ thế, Nguyễn Khánh Linh lại vội vã nhìn một vòng xung quanh, đè tay lên tim, thầm thấy may mắn vì không ai nhìn thấy biểu hiện khác thường của mình. Cô thấy hơi lâng lâng, về lại chỗ làm của mình, vừa ngẩn ngơ vừa sắp xếp lại đồ đạc.

Rất nhanh sau đó, chú Hùng đã đến dưới tầng công ty, ông đi vào trong, giúp Nguyễn Khánh Linh xách hành lý đã được sắp xếp xong rồi cùng cô xuống lầu.

Trên đường về, có vẻ chú Hùng đã nhận ra tâm trạng của Nguyễn Khánh Linh không ổn cho lắm, vậy nên ông chủ động tìm chủ đề để tán gẫu với cô.

Thật ra chú Hùng chính là một người rất biết cách nói chuyện phiếm, Nguyễn Khánh Linh thoắt cái đã bị đề tài của ông thu hút, không còn rảnh đâu tự hỏi về mối quan hệ giữa mình và Phạm Nhật Minh nữa cả.

Sau khi bị Phạm Nhật Minh cưỡng chế cho nghỉ xong, vừa hay Nguyễn Khánh Linh rúc trong nhà, có thể dồn nhiều tâm huyết hơn để suy nghĩ xem rốt cuộc nên viết câu chuyện người thật việc thật kia như thế nào.

Cô thấy rằng, hiện nay tác phẩm trên thị trường kể câu chuyện có thật của các danh nhân thật ra đã có rất nhiều, điểm khác biệt mà cô nghĩ ra lần này chính là tìm một người không nổi danh nhưng có câu chuyện đáng để kể, có lẽ bằng cách này, câu chuyện được viết ra sẽ càng gần gũi với đại chúng hơn, cũng càng thu hút độc giả hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.