Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 215




Chương 215

Trong bữa tối, trong lúc bọn họ đang uống rượu cùng nhau, Lăng Huyền bất ngờ kể lại mấy chuyện xấu hổ của Nguyễn Khánh Linh thời còn đi học, làm cho cô vừa lúng túng vừa buồn cười.

“Lúc học lên cấp hai rồi, điểm số môn hóa của Khánh Linh thật sự rất tệ, có lần giáo viên dạy hóa muốn làm thí nghiệm cho cả lớp xem, giáo viên là một thầy giáo đã già, có lẽ là vì muốn khích lệ cô ấy một chút, cho nên mới bảo cô ấy lên phụ giúp ông ấy, kết quả là… Ha ha ha…”

Vừa kể chuyện, Lăng Huyền lại vừa không khống chế được bản thân mà đã cười trước mọi người. Hiển nhiên là Nguyễn Khánh Linh cũng nhớ ra được chuyện kia, cho nên gương mặt cô lập tức đỏ bừng lên, vội vàng ngăn cản Lăng Huyền lại: “Cậu im miệng ngay cho tớ! Không được phép nói chuyện đó ra!”

Sự kiện đó không khác gì vết nhơ rửa cả đời không sạch của cô, không cần biết Lăng Huyền cười bao lâu cũng được, miễn không để cho Phạm Nhật Minh biết là được!

Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Nguyễn Khánh Linh chính là cái này, khi đó cô quá ngu, cho nên tuyệt đối không thể để cho người đàn ông kia biết được quá khứ đen tối đó của mình. Anh ấy vốn đã khinh thường mình không thông minh rồi, biết chuyện này xong, kiểu gì chẳng thêm khinh thường mình vì mình đần nữa, đúng không?

Có lẽ là vì Nguyễn Khánh Linh phản ứng quá mạnh, cho nên trí tò mò của cái tên Trần Hữu Nghị kia mới bị khơi dậy, cậu ta ồn ào nói: “Kết quả là thế nào? Cô đừng có cười, mau nói đi để tất cả mọi người cùng được cười nào!”

“Trần Hữu Nghị!”

Nghe cậu ta nói vậy, Nguyễn Khánh Linh tức giận trừng mắt lên, ra hiệu cho cậu ta ngậm miệng.

Nhưng lúc này, Giang Đức ở bên cạnh cậu ta cũng cười phụ họa: “Khi còn bé vẫn chưa biết gì nhiều, làm ra mấy chuyện không bình thường, ai mà chẳng thế, cũng dễ hiểu mà.” Ý anh ta cũng là Lăng Huyền mau kể chuyện cho mọi người nghe đi.

Nhìn hai người kia đứng chung một chiến tuyến, còn Lăng Huyền thì đang há mồm ra, dáng vẻ như sắp nói ra rồi, Nguyễn Khánh Linh rất sợ, cô vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu về phía Phạm Nhật Minh, muốn anh ra tay hỗ trợ.

Dường như trong tiềm thức của cô, chỉ cần anh mở miệng nói một tiếng, thì hai người kia sẽ không tiếp tục truy hỏi nữa, mặc dù Nguyễn Khánh Linh cũng không hiểu tại sao mình lại suy nghĩ như vậy, thế nhưng, cô vẫn dám chắc một điều là như thế.

Nhưng mà, lần này Phạm Nhật Minh lại khiến cho cô thất vọng rồi.

Mặc dù đối với ánh mắt đáng thương của cô gái, anh cũng mềm lòng một chút, nhưng mà anh rất muốn biết thêm về quá khứ của cô, về những ngày tháng mà trong cuộc sống của cô, anh không thể tham gia vào được.

Vẻ mặt Phạm Nhật Minh bình thản, không có ý định lên tiếng.

Trông thấy anh phản ứng như thế, Trần Hữu Nghị hiểu là sếp lớn này đang âm thầm cho phép rồi, cho nên cậu ta lại tiếp tục thúc giục Lăng Huyền: “Mau nói mau nói! Tất cả mọi người đang đợi cô đó!”

Lăng Huyền cười một mình đủ rồi, mới bắt đầu chia sẻ tai nạn xấu hổ năm đó của Nguyễn Khánh Linh cho mọi người nghe: “Khánh Linh thật ra cũng biết người biết ta, lúc đó cậu ấy còn từ chối yêu cầu của thầy giáo già kia, nhưng mà ông ấy nhất quyết muốn cô ấy phải đi lên, kết quả là cô ấy làm thí nghiệm xong đốt luôn bộ râu của thầy giáo! Ha ha ha…”

Cô ấy vừa nói, vừa như đang tưởng tượng lại hình ảnh lần đó, lại cười đến chảy cả nước mắt.

Mấy người đang ngồi đây nghe xong cũng bật cười ha hả, nmh còn hỏi Nguyễn Khánh Linh một câu gây sát thương cực mạnh: “Khánh Linh, cô nói thật đi, có phải lúc đó cô cố tình đốt râu của ông ấy không?”

Nguyễn Khánh Linh vừa thẹn vừa giận, vội vội vàng vàng giải thích: “Không phải! Chỉ… Chỉ là tôi không biết làm thế nào để tắt đèn cồn đi…”

Nghe thấy cô nói như vậy, mấy người kia càng cười vui vẻ hơn.

“Ha ha ha, Khánh Linh, cô đúng là vừa đáng thương vừa đáng yêu…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.