Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 209




Chương 209

Nghe anh nói vậy, chú Hùng cười sảng khoái, đáp: “Tốt lắm. Chúng đã có thể ăn và quen dần với chỗ ở mới. Nhưng bác sĩ thú y nói, hai chú mèo mới thay đổi môi trường sống, cần có một thời gian để thích nghi, khi nào chúng ổn định rồi, tôi sẽ đưa đến bệnh viện để tiêm phòng, khám sức khỏe và tắm rửa cho chúng.”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh gật đầu.

Anh đã yêu cầu chú Hùng đưa hai con mèo về chỗ cũ vào tuần trước nhưng cuối cùng vẫn phải giữ chúng lại nhà của chú Hùng. Ban đầu anh muốn trực tiếp mang những con mèo đến cho Nguyễn Khánh Linh, nhưng bác sĩ đã giải thích chi tiết cho anh rằng chúng chỉ là mèo hoang, sau khi mang về nhà nuôi sẽ có một khoảng thời gian khó thích ứng, phải đợi quan sát vài ngày cho đến khi tâm trạng chúng ổn định, không có phản ứng gay gắt nữa thì mới nên đem đến cho Nguyễn Khánh Linh. Nếu không, cô bị hai con mèo này làm cho bị thương thì làm thế nào được?

Phạm Nhật Minh có chút trầm ngâm. Anh không khỏi thắc mắc Nguyễn Khánh Linh sẽ phản ứng ra sao nếu nhìn thấy hai chú mèo đã được anh đem về nuôi và chăm sóc cẩn thận.

Thật lòng mà nói, anh rất mong đợi đến ngày đó.

Suy cho cùng, anh đã nhìn thấy tình cảm yêu thương của cô dành cho hai chú mèo con vào buổi sáng hôm anh cùng cô chạy bộ, vì vậy anh muốn mang chúng về tặng cho cô.

Vào cuối tuần, sau khi chạy bộ buổi sáng, Nguyễn Khánh Linh nhận được cuộc gọi từ Lăng Huyền. Trong điện thoại vang lên giọng nói vô cùng phấn khích của cô gái trẻ: “Khánh Linh! Tớ về rồi đây!”

Nghe cô nói vậy, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên đứng bật dậy từ trên ghế sô pha, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Thật sao? Bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ lập tức đến đón cậu!”

Lúc này, Phạm Nhật Minh đang ngồi ở phía đối diện cô, nhìn thấy động tác của Nguyễn Khánh Linh và lời cô nói, anh cũng hiểu được đại khái mọi việc.

Lăng Huyền gửi cho cô một địa chỉ cụ thể. Ngay lập tức, Nguyễn Khánh Linh cất điện thoại và chuẩn bị lên đường đi đón bạn, không thể chờ được.

Phạm Nhật Minh ngăn cô lại, có chút chán ghét nói: “Em chắc chắn muốn tới đón cô ấy với bộ dạng ướt đẫm mồ hôi này sao?”

Nghe Phạm Nhật Minh nói vậy, Nguyễn Khánh Linh sửng sốt, tuy có chút bất mãn với thái độ của anh, nhưng cũng cảm thấy những lời anh nói không có gì sai cả. Vì vậy, cô lấy điện thoại ra gọi lại cho Lăng Huyền và bảo cô ấy hãy đợi ở đó khoảng một tiếng. Ở đầu dây bên kia, Lăng Huyền đồng ý một cách rất thoải mái, cả hai hẹn gặp nhau tại một quán cà phê mà họ thường đến.

Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng đi tắm và thay một bộ quần áo sạch sẽ. Khi cô xuống tầng, thấy Phạm Nhật Minh đang đợi mình ngoài cửa, cô sững sờ nhìn anh.

Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, trên môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Đi thôi, tôi sẽ đưa em đến đó.” Nói xong, anh quay người bước ra ngoài.

Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng phản ứng lại, trên mặt không khỏi có chút vui vẻ, thầm nghĩ anh quả thật rất đáng yêu, sau đó chạy nhanh theo bước chân anh đến đón Lăng Huyền.

Phạm Nhật Minh lái xe vô cùng ổn định, anh đưa cô đến quán cà phê mà hai người đã hẹn trong hai mươi phút, còn mười phút nữa Lăng Huyền mới đến.

Phạm Nhật Minh tìm chỗ đỗ xe rồi quay sang nói với người phụ nữ đang cúi đầu tháo dây an toàn: “Bạn em ở Anh đã về nước rồi sao?”

Nguyễn Khánh Linh cười gật đầu, ngay cả giọng nói của cô cũng cao hơn vì vui sướng: “Ngày mai tôi sẽ làm một buổi tiệc đón cậu ấy!”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh nhướng mày, dường như anh nghĩ đến điều gì đó bèn đề nghị: “Ở suối nước nóng thì sao?”

Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị này rất tốt, thời tiết dạo gần đây càng ngày càng lạnh, được ngâm mình trong suối nước nóng quả là một điều không thể tuyệt vời hơn, vì vậy cô vui vẻ nhận lời: “Được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.