Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1841




Chương 1841

Nguyễn Khánh Linh nhìn động tác của anh ta, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Hiên Viên Minh có tình cảm Hà Tử Ngưng, điều này cô biết rõ, vậy nhưng Hà Tử Ngưng không phải không có cảm giác với Hiên Viên Minh sao? Tại sao Phạm Nhật Minh lại nói những lời như vậy?

Nguyễn Khánh Linh quay đầu lại nhìn Phạm Nhật Minh, cô phát hiện khóe miệng chồng mình mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

Nguyễn Khánh Linh lại nghĩ đến những gì anh và Hiên Viên Minh vừa nói ở bãi đậu xe. Tâm tình hóng chuyện của Nguyễn Khánh Linh lại trào dâng, đôi mắt vẫn đảo qua đảo lại trên người Hà Tử Ngưng và Hiên Viên Minh. Chắc chắn là có gì đó giữa hai người họ.

Cô nhớ rằng trước đây Hà Tử Ngưng không hề để ý đến Hiên Viên Minh, thái độ của cô ấy đối với Hiên Viên Minh cũng không tốt, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người dường như có một chút gì đó khác biệt.

“Em ăn nhiều một chút, người em gầy quá, sờ chỉ thấy xương không.” Hiên Viên Minh trực tiếp gắp một miếng thịt cho Hà Tử Ngưng, cười nói.

Tuy nhiên, khi Hà Tử Ngưng nghe những gì anh ta nói, xém chút nữa đã phun hết nước ở trong miệng ra.

Cô ấy vội vàng gắp miếng thịt mà ra khỏi bát cơm của mình, như thể đó là một tai họa.

“Trông em rất gầy, em có hiểu không?”

Hà Tử Ngưng trừng mắt nhìn anh ta, cau mày phản bác: “Muốn ăn thịt thì anh tự ăn đi, đừng có gắp cho tôi nữa.”

Hà Tử Ngưng cảnh báo.

Hiên Viên Minh không để tâm mà trực tiếp gắp miếng thịt Hà Tử Ngưng vừa ném trên đĩa cho vào miệng ăn, anh ta nở một nụ cười ngả ngớn.

“Chà, thơm quá.” Hiên Viên Minh thì thầm, sử dụng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

Nghe đến đây, tim Hà Tử Ngưng đột ngột nhảy lên. Miếng thịt vừa rồi bị đũa của cô ấy gắp qua… Hà Tử Ngưng còn đang cân nhắc xem mình có nên đổi một đôi đũa khác hay không.

Khi đang dùng cơm thì Hà Tử Ngưng nhận được điện thoại từ người nhà, có việc đột xuất cần quay về, Hiên Viên Minh liền đưa chở cô ta trở về.

Ông cụ Phạm vốn đã quyết định thời gian của kỳ nghỉ là ba ngày, bởi vì mấy người nhà họ Phạm đều có công việc kinh doanh của từng người cần giải quyết, không thể tốn quá nhiều thời gian cho loại giải trí nhàn nhã này.

Sau khi dùng xong bữa sáng, ông cụ không tiếp tục lôi kéo mấy người Phạm Nhật Minh, ông biết nhóm thanh niên có suy nghĩ của mình, đi nghỉ dưỡng thì chắc chắn sẽ không muốn ở chung một chỗ với mấy người lớn tuổi.

Thế là ông cụ Phạm liền thả bọn họ đi.

Phạm Nhật Minh mang theo Nguyễn Khánh Linh rời đi, anh định dẫn cô đến trên hòn đảo nhỏ gần đó tham quan.

Trên đường, Nguyễn Khánh Linh nhớ tới chuyện vừa rồi trên bàn cơm, cô liền hỏi: “Có phải anh Hiên Viên và Tử Ngưng đang ở bên nhau không?”

Phạm Nhật Minh cười cười: “Không có.”

“Không có ở bên nhau? Nhưng mà vừa rồi trên bàn cơm anh nói như vậy…”

Nguyễn Khánh Linh nghi hoặc.

Vừa vặn lúc này hai người đã đến được hòn đảo nhỏ trên biển, Phạm Nhật Minh ôm lấy cô, hai người từ thuyền nhỏ leo lên bờ.

Nguyễn Khánh Linh vừa nhìn thấy cảnh sắc trên đảo, cô liền kinh ngạc, lập tức quên mất câu hỏi vừa rồi.

“Thả em xuống.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.